Lọt Cung Cấm

Chương 4: Chương 4: Nam nhân ấy…




“Cao sang hay bần cùng đều không thể dễ dàng mà che giấu được.” Chắc giờ cô đã hiểu tại sao ta lại cười thích thú đến thế rồi phải không?

Biểu hiện hổ thẹn của nàng ấy lúc chàng nói câu đó khiến chàng không thể nhịn được cười cho đến tận lúc bước ra cổng Cấm cung. Đại thiếu phu nhân Nar Bin cùng với cung nữ thân cận của mình đã đứng chờ sẵn từ khi nào khiến nụ cười của chàng dần chuyển sang sắc thái khác. Rồi chàng tiến lại gần, ôm chầm lấy đại thiếu phu nhân, ra vẻ xúc động nghẹn ngào.

-Nàng tới tận đây để đón bổn thiếu gia, thực sự thiệt thòi cho nàng rồi.

Đại thiếu phu nhân biểu cảm vẫn chẳng thay đổi, nhưng cũng vẫn để yên cho đối phương mặc sức làm trò.

-Nak Bin à, ta có lỗi với nàng. Nhưng đó đâu phải điều ta muốn, nàng hiểu hơn ai hết mà.

Vẫn hoàn toàn lãnh đạm. Nhưng lần này, đại thiếu phu nhân đã lên tiếng vạch trần trò đùa của đối phương.

-Nhị thiếu gia Moo Y, đủ rồi đấy!

Lúc này, chàng không cười nữa, đẩy đại thiếu phu nhân ra, chẳng ngạc nhiên tại sao bản thân lại bị lộ đã xấu xa chế giễu luôn.

-Đại huynh có bao giờ đối xử dịu dàng với đại tẩu, Moo Y ta bị ngốc mất rồi.

Nar Bin không điềm tĩnh được nữa trước đả kích ấy, trên trán thoáng hiện nếp nhăn, mở lời lạnh nhạt.

-Trên đời này duy nhất có nhị thiếu gia không bao giờ gọi đúng tên ta.

-Nak Bin? Có gì không đúng?

-Là – Nar – Bin!

Nar Bin gằn từng lời, ánh mắt sắc giờ đây trông thật đáng sợ. Nhưng với Moo Y chàng thực tình chẳng quan tâm. Đột nhiên nhớ ra mình đã quên không hỏi tên của nữ nhân kia rồi. Tiếc nuối dâng trào trên mặt làm Nar Bin đối diện có phần thắc mắc. Tuy nhiên nàng ta lại chuyển chủ đề, giả vờ kinh ngạc.

-Tại sao nhị thiếu gia lại đi ra từ Cấm cung?

-Ô, ta cũng chẳng biết nữa.

Vẻ thiếu nghiêm túc của chàng là thứ mà Nar Bin không ưa nổi nhất. Không thể nắm bắt được gã này nghĩ gì cho nàng cảm giác y như với đại thiếu gia Moo Goon. Hai huynh đệ các người diện mạo giống nhau đến cả bản chất cũng không có gì khác biệt, lúc nào cũng khiến bản tiểu thư phải khó chịu.

-À, đúng rồi. Có vẻ trời muốn giúp ta, học hành ở Học điện mệt mỏi quá rồi quyết định ban cho ta một lối thoát. Bảo sao ta cứ thắc mắc mãi tại sao nữ nhân của đại huynh đáng lí ra phải ở Ẩn Thủy các lại thoải mái ngồi trong Bán Thủy các của ta mà chờ đợi. Ý trời, chính xác là ý trời rồi. Đại tẩu có thấy như vậy không?

Sự sắc bén của hắn ẩn sau vẻ ngoài vô tư ấy nữa, nàng rất ghét rất ghét. Tuy nhiên, lần này hắn biết có bẫy mà vẫn dại dột nhảy vào, coi như Shin Nar Bin đã có thể thắng hắn một bước rồi. Nàng bình thản đồng tình như thật.

-Chuyện kì lạ như vậy thì hẳn chính là ý trời rồi. Chúc mừng thiếu gia, có vẻ nữ nhân đó rất hợp ý người.

-Haha, cả đại tẩu cũng nghĩ như vậy, ta cảm thấy thực sự rất vui.

Rồi chàng quay lưng bỏ đi, dáng vẻ như vẫn đang cười. Thế nhưng kì thực trong lòng một chút cũng không thấy chuyện này có gì vui. Chàng làm gì, sẽ làm gì người đó cũng có thể đoán biết được, quá nguy hiểm, quá đáng sợ.

-Có thể tạm thời chấm dứt những rắc rối này, nô tì tiến cử một cách.

-...

-Nhị thiếu gia có vẻ như đang muốn lập thân rồi ạ.

Bàn tay đang vuốt tóc của Nar Bin dần chựng lại, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm bắt đầu trở nên có ý thức. Nàng hiểu ý Yo Hee nói, đó còn là một ý kiến rất hay. Chỉ có điều...

-Không phải Moo Y đang ở Học điện rèn luyện đó sao?

-Nô tì được biết ngài ấy đã vừa trốn khỏi Học điện rồi ạ. Vào thời điểm này với tính hiếu kì của mình ắt hẳn ngài đang có ý dòm ngó tới Cấm cung.

-Quả không hổ danh nữ nhân quan tâm tới Moo Y nhất, cả chuyện đó cũng thám thính được.

Bàn tay Nar Bin lại nhịp nhàng vuốt mái tóc óng mượt. Nụ cười hài lòng hiếm khi có cơ hội được ra mắt lại rất tự nhiên thể hiện trước Yo Hee. Nàng ta chẳng vì thế mà tự mãn, vẫn cung kính bày tỏ cùng chủ nhân.

-Nếu như nhị thiếu gia lập thân, ba tháng Cấm cung đóng cổng, nô tì tin chắc rằng thiếu phu nhân và đại thiếu gia sẽ gương vỡ lại lành, vĩnh viễn không cần tới Ẩn Thủy các ngáng đường nữa.

Mỗi lần nhắc tới ba tiếng “đại thiếu gia”, Nar Bin đều không giữ được ánh mắt chìm trong đau đớn của mình. Vì nam nhân ấy, nàng đã trở nên tàn ác thế nào, cớ tại sao vẫn cảm thấy trái tim luôn chỉ hướng về chàng, không một lần thay đổi.

Hơn nửa năm lấy nhau, chỉ có thể gói gọn trong hai tiếng “cô độc“. Nói rằng nàng bị thất sủng lại không khiến nàng phẫn nộ mà chỉ cười trong chua xót bởi có được sủng bao giờ mà thất, không phải quá khôi hài rồi sao. Chàng dịu dàng với cung nữ rồi mấy tiện nhân nơi kĩ viện, nhưng với nàng ngoài lạnh lùng thì cũng chỉ có lạnh nhạt. Với tư cách đại thiếu phu nhân hay tư cách đại tiểu thư Shin gia cũng đều là một sự sỉ nhục to lớn. Vì nàng không đẹp mới bị đối xử như thế nghe còn đỡ đau lòng hơn việc nàng tuyệt sắc nhất nhì cái đất nước này lại chẳng thể hấp dẫn được đại thiếu gia Thiên Môn.

Bởi thế, dù cho nàng không có được chàng cũng không cho phép kẻ nào trên đời có được chàng. Gia quy của Đại Thiên Môn biến cung nữ thấp hèn thành thứ phu nhân cao quý thì quy tắc của Shin Nar Bin phải vùi dập những tiện nhân muốn trèo cao đòi lọt vào cung Cấm đó. Nàng hận, nàng toan tính, rồi nàng hại người, cũng mượn dao giết người, không điều gì nàng không dám làm nữa bởi nhân tính trong nàng đã bị chàng ém chết từ lâu.

Song, nàng cũng có lúc thực sự mệt mỏi. Những lúc ấy, chỉ có Yo Hee mới giúp được nàng. Có lẽ lần này có thể triệt để rồi.

-Nhưng Yo Hee à, chức vị nhị thiếu phu nhân phải để cho kẻ khác chẳng đã thiệt thòi cho ngươi quá rồi?

-Chủ nhân nói vậy là không hiểu tâm ý của nô tì rồi. – Yo Hee giọng hơi trách cứ. – Điều mà nô tì mong muốn nhất chính là trái tim của nhị thiếu gia kìa, còn lại tất cả đều chẳng quan trọng.

Có được trái tim của người mà mình yêu mới thực là quan trọng. Yo Hee đó nói rất đúng, đúng đến nỗi khiến Nar Bin nàng như lại càng thêm thương tổn.

-Vậy còn Moo Goon, làm cách nào ngăn chàng tới cung Cấm?

Chàng luôn tới kĩ viện những đêm trăng tròn trêu hoa ghẹo nguyệt rồi đúng giờ hoàng đạo lại có mặt tại Ẩn Thủy các của mình trong Cấm cung, cứ thế như một quy luật, vừa khiến người được chọn phải nơm nớp lo sợ lại vừa trêu tức được sự chịu đựng của nàng. Có thể khiến cho chàng một lần không như ý nàng chưa từng nghĩ qua nên có chút trông đợi sáng kiến từ nữ tì thân cận của mình.

Quả nhiên, Yo Hee rất hữu dụng với nàng, luôn liệu việc như thần.

-Nô tì sẽ sắp đặt ở Bảo Kính Trai mà thiếu gia hay tới một bất ngờ khiến người không cách gì phản kháng được. Cung nữ Jo Seon, ắt hẳn chủ nhân không quên cái tên này.

Dùng tín nữ của chàng để ép buộc chàng theo ý mình, một mũi tên hai đầu nhọn, không trúng đầu này vẫn sẽ trúng đầu kia. Nàng công nhận cách này của Yo Hee rất trọn vẹn, bèn nở nụ cười biểu dương.

-Lo liệu xong với hai huynh đệ nhà này, ta nhất định giúp ngươi đạt điều mình mong muốn. Chỉ sợ lúc đó bản thân ta không còn tâm phúc bên cạnh sẽ cô đơn biết nhường nào.

-Chủ nhân đừng nói vậy, Yo Hee thật không nỡ rời xa người. Chỉ cần người và đại thiếu gia được hạnh phúc, với Yo Hee không mong gì hơn.

Nar Bin cảm động vì tấm lòng của cận nữ nhưng lại không muốn thể hiện điều đó quá rõ ràng, đành quay lại chủ đề ban đầu, kiểm chứng lại lần nữa kế hoạch hoàn hảo của Yo Hee.

-Liệu ngươi có chắc chắn những gì ngươi dự tính sẽ xảy ra hay không?

-Đại sự không câu nệ tiểu tiết, càng phải mạo hiểm mới có thể thành công.

Câu trả lời ngắn gọn, xác đáng. Tuy nhiên dường như thiếu phu nhân thường tính toán cẩn trọng có vẻ vẫn chưa hẳn hài lòng, Yo Hee liền tiếp lời.

-Tất cả xin cứ để nô tì lo liệu, sẽ không để chủ nhân phải thất vọng đâu ạ.

Nar Bin trước nay vẫn luôn tin tưởng vào khả năng hành sự của Yo Hee, đôi lúc còn ngưỡng mộ sự nhanh nhạy tuyệt vời mà nàng ta sở hữu. Lúc này trong lòng chỉ thấy tiếc cho con người đó phải hi sinh cả cảm xúc của mình vì chủ nhân. Nếu là nàng, thực sự không thể chấp nhận việc sắp đặt để người mình yêu đến với nữ nhân khác. Để cung nữ này ở bên cạnh nàng đích thực là một ưu ái.

Nàng đâu ngờ tâm tư lòng người thật khó đoán. Đúng là chỉ trở thành thứ phu nhân không phải tham vọng của nữ nhân ấy.

-Âyzô, lại là vị công tử hào hoa có gương mặt đẹp như tranh vẽ đây mà, người lại đến vào ngày trăng tròn đúng y như lời hẹn một tháng trước của mình.

Giọng nói đưa đẩy nghe cũng đã có tuổi của mụ Tú bà Bảo Kính Trai vang lên thật đúng với cái nơi gọi là kĩ viện. Ánh mắt chơm chớp của mụ ta không dứt nhìn về phía người đối diện. Vị công tử mặc bộ Hanbok thường màu xanh dương, tay cầm chiếc quạt che ngang mặt phe phẩy nhè nhẹ, ánh mắt long lanh rạng rỡ tựa như đôi môi chàng đang mỉm cười. Xung quanh là rất nhiều những nữ nhân trẻ trung xinh đẹp, nét mặt ai cũng tươi tỉnh nở nụ cười đon đả mời chào khách.

Vị công tử cầm quạt trước mấy lời nhiệt tình của mụ Tú bà liền gập chiếc quạt cái roẹt, để lộ ra toàn bộ gương mặt của mình. Thoáng qua không một nét gì trên gương mặt thanh nhã của vị công tử đó khác biệt với gương mặt nhị thiếu gia Moo Y. Đây mới thực sự là... đại thiếu gia Moo Goon... trong truyền thuyết. So với tiểu đệ của mình, trông đại thiếu gia có vẻ đào hoa hơn rất nhiều.

Nụ cười của đại thiếu gia trông cũng đầy vẻ phong lưu nữa.

-Người kiếm được cái quạt ở đâu đẹp thế?

Câu nói vô duyên hết mức của mụ Tú làm cho Moo Goon lập tức xám xịt mặt mũi. Trên đời này có thể có kẻ vô duyên hơ mụ này không. Chẳng biết tôn trọng không khí trang nghiêm của truyện chi cả.

-Ôi za, công tử giận rồi sao? Đùa chút thôi, đùa chút thôi mà haha.

Mụ Tú ấy cứ toe toét miệng cười nhìn không đỡ được. Moo Goon nhìn mụ ta mà ngán ngẩm liền đi thẳng vào vấn đề.

-Có hoa thơm cỏ lạ gì không?

-Công tử cũng biết rồi mà, có ở đâu nhiều hoa thơm cỏ lạ hơn Bảo Kính Trai này.

Nụ cười thâm ý khơi gợi cho người nhìn mãn ý kì lạ. Moo Goon cũng không ngần ngại lộ rõ vẻ phong lưu lãng tử, bàn tay vẫn nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, ánh mắt sắc sảo nhìn đối phương.

-Bà chủ thử nghĩ coi ngày trăng tròn tươi đẹp là thế mà lại chỉ có mấy gã thiếu gia của Đại Thiên Môn được vui vẻ với cung nữ xinh đẹp của mình chẳng phải là quá bất công rồi sao? Bản công tử đây tuy không quá mức cao quý như mấy gã đó nhưng ít nhất vẫn có đủ khả năng để tìm kiếm lạc thú đêm trăng thanh gió mát thế này. Ta nói có phải không?

Vẻ đào hoa chết người của đại thiếu gia chẳng khác gì một thứ chất độc tàn phá tâm trí con người ta, từ nụ cười mây gió đầy mê hoặc cho tới từng cử chỉ dù là nhỏ nhất, tất cả đều như có một thứ ma thuật khiến ánh mắt ai ai cũng phải dừng lại hồi lâu trong vô thức.

-Công tử thật có chí khí, chính vì thế mà lão nương đã dành sẵn cho công tử một bất ngờ lớn, đảm bảo người sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng và sẽ chẳng bao giờ có thể quên được ba chữ “Bảo Kính Trai“.

-A, nghe khá là hấp dẫn đấy.

Moo Goon vẫn không ngừng phe phẩy chiếc quạt, nụ cười nửa miệng là tâm điểm của sự bí ẩn thực sự quyến rũ vô cùng. Mụ Tú bà thì vẫn ra sức chào hàng.

-Như công tử vừa mới nói, tại sao trong những đêm trăng thanh gió mát thế này lại chỉ có thiếu gia Đại Thiên Môn được vui vẻ với mỹ nhân còn những người như công tử lại chỉ có thể ở kĩ viện này vui đùa với mấy cô kĩ nữ tầm thường chứ, mặc dù kĩ nữ của Bảo Kính Trai chúng tôi chả có ai tầm thường hết.

Moo Goon không nói gì như để chờ đối phương thoát hết ý.

-Không để làm mất thời giờ của công tử nữa, lão nương sẽ nói luôn.

Vẫn im lặng một cách lịch sự.

-Mỹ nhân lần này đích thị là mỹ nhân.

Tiếp tục lịch sự chờ đợi.

“Cái bà này thiệt là lắm lời quá chừng.”

Biết mà. Trong lòng vốn dĩ đã chẳng thể đợi được lâu trước màn chào hàng lâu dữ dội của mụ Tú.

-Chắc công tử cũng biết cung nữ trong Đại Thiên Môn thì đều là những mỹ nữ quốc sắc thiên hương?

-Rồi, thế rút cuộc là bà chủ muốn nói cái gì đây? – Không chịu nổi nữa mà.

-Một cung nữ của Đại Thiên Môn có thể làm vừa lòng công tử chứ?

Thâm ý của mụ Tú thật đúng như dự kiến khơi gợi đủ trong lòng Moo Goon thích trêu hoa ghẹo nguyệt những khó hiểu. Chiếc quạt trên tay Moo Goon đại thiếu gia đã ngừng lại, biểu tình kinh ngạc.

Mụ Tú được đà càng kiêu ngạo.

-Công tử sẽ được thử cảm giác làm đại thiếu gia của Đại Thiên Môn đêm nay.

Câu nói của mụ ta thật làm lòng người điêu đứng, nghe thì có vẻ ghê gớm lắm nhưng mụ đâu có biết người đang đứng trước mặt mình kia suốt hơn hai mươi năm qua đã sống với danh hiệu đại thiếu gia Đại Thiên Môn đó rồi.

-Nhưng mà... cung nữ của Đại Thiên Môn mà lại làm kĩ nữ sao?

Chàng cố tình tỏ ra thật ngỡ ngàng dẫu với sự thông minh và phán đoán nhanh nhạy của mình chàng đã thừa hiểu chuyện gì đang và sắp sửa xảy ra.

-Nói thế nào nhỉ? Nó giống như một công việc làm thêm vào những ngày trăng tròn rảnh rỗi vậy, cô gái này có hoàn cảnh hơi khó khăn nên mới đành làm thế.

-Bán mình kiếm tiền ngày trăng tròn?

-Cũng không hẳn vậy, bán tài sắc chứ không bán mình. Chưa một vị công tử nào được chạm đến cô gái này hết nếu không được sự đồng tình chấp thuận của cổ. Biết đâu được đêm nay lại khác, công tử đây lại không thể chinh phục được một cô nương hay sao?

Mụ Tú dùng kế kích tướng quả thực rất có tác dụng. Đối với bậc nam nhi, điều tối kị nhất chính là khích bác họ, bởi dù có thế nào thì với lòng tự trọng của mình họ nhất định bằng mọi giá làm cho kì được những điều có được coi là khó khăn nhất. Và ai bảo đại thiếu gia Moo Goon của Đại Thiên Môn đây không phải là nam nhân nào?

-Cung nữ của Đại Thiên Môn cũng chỉ là nữ nhân thôi. Dẫn ta đến chỗ kĩ nữ đó đi!

Moo Goon kiêu ngạo mở nụ cười đầy tự tin. Bỏ mặc biết bao nhiêu đại mỹ nữ ở nhà để đến kĩ viện vui vẻ, thiệt không hiểu sao phải mất công tốn tiền bạc như thế. Thông cảm, người ta gia đình có điều kiện.

“Mấy cung nữ làm mình chán ngấy rồi, vậy mà...”

Giữa những tiếng ồn ào không dứt nơi đây, không hiểu vì cái gì mà đại thiếu gia nghe rõ được âm thanh trầm mặc của tiếng đàn cầm vang vọng trong không gian, như một thứ âm thanh thanh lọc mọi sự đen tối, tiếng đàn dễ làm trái tim những nam nhân cô đơn như chàng phải thổn thức không yên.

Trước mắt đại thiếu gia là hình ảnh một nữ nhân với bộ trang phục rực rỡ như những nhành hoa hội tụ, gương mặt lạnh lùng và thật não nề y như bản đàn cô đơn mà nàng đang gảy.

Một nữ nhân tuyệt đẹp.

Không chỉ đại thiếu gia mà tất cả những gã nam nhâm đang đứng nhìn nàng cũng phải ngẩn ngơ hồn bay phách lạc.

Về phần mụ Tú vẫn đang cười tươi nhìn nàng kĩ nữ xinh đẹp như trăng rằm trước mắt. Nàng ấy đã giúp mụ chỉ trong một đêm ngắn ngủi hái trọn tiền của những vị khách vãng lai “chốn thảo nguyên đầy hoa và cỏ”, cũng giúp nỗi hận trong lòng do tổn thất lúc nàng và cả Seo Ah bỏ trốn được phần nào vơi bớt.

Moo Goon sau một hồi thơ thẩn cuối cùng cũng quay sang nhìn mụ Tú biểu lộ hài lòng.

-Đúng là cung nữ của Đại Thiên Môn!

-Lão nương biết công tử sẽ ưng ý mà. – Mụ ta phấn khích đắc ý cười.

Moo Goon nãy giờ vẫn chỉ chăm chú nhìn phía nàng kĩ nữ, bàn tay không biết từ khi nào đã ngừng phe phẩy quạt. Dẫu đã biết thừa câu trả lời vẫn khẽ khàng lên tiếng.

-Nàng ấy tên gì vậy?

-Là Jo Seon, cái tên thật xứng với người có phải không?

-Đúng vậy, cái tên rất đẹp. Ta muốn nói chuyện với nàng ấy, và ta... sẽ là người đầu tiên chạm đến được xiêm y của nàng.

Chiếc quạt trên tay Moo Goon thiếu gia lại tiếp tụcphe phẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.