Khi cánh cửa phòng bật mở, Seo Ah lập tức nghẹn ứ ngay cổ. Mẹ nó, cái bánh nhân đậu đỏ còn chưa kịp nhai đã bị tống xuống họng, nghĩ gì mà có thể xuôi được. Seo Ah không ngừng đập đập tay vào ngực, trợn mắt nhìn đối phương với ý cầu cứu. Đối phương hiểu, rồi cũng bị rối rít theo, lao vào lấy nước đưa Seo Ah. Sự việc trớ trêu đó kết thúc, không gian giữa hai nhân vật rơi vào khó xử.
Giờ bình tĩnh hơn, Seo Ah không dùng tới miệng mới bắt đầu sử dụng tới mắt, ngẩn ngơ nhìn đối phương đang ngồi trước mặt mình, chăm chú không rời. Dù là thế kỉ 21 hay ở thời đại này, chưa từng thấy qua người nào đẹp trai như thế. Nàng suýt thì quên mất trước nay bản thân dị ứng với đàn ông. Quả là đại thiếu gia Đại Thiên Môn, không hổ danh người khiến nữ nhân nguyện chết cũng muốn bước vào Cấm cung một lần diện kiến.
Nhưng mà có phải là bộ Hanbok kia không mấy phù hợp với sự sang trọng của đại thiếu gia trong hoàn cảnh này? Hay là... Đúng rồi, Seo Ah nhớ có lần nghe lén được hai cung nữ nói với nhau việc đại thiếu gia cứ mỗi đêm trăng tròn sẽ lại tới kĩ viện vui chơi gần sát giờ hoàng đạo mới trở về. Rõ ràng là tỏ ý coi thường người ta đây mà. Loại đàn ông đã có vợ còn hứng thú trêu hoa ghẹ bướm hại biết bao nhiêu đời gái thật không thể chấp nhận được, đẹp trai thì sao, có gì hay ho à? Đúng là hay ho thật. Cơ mà bản cô nương vẫn cứ coi thường đấy, ý kiến gì?
“Đại thiếu gia” nãy giờ không ngừng bị nhìn, bị nhìn tới nỗi sắp không còn biết tới hai từ “xấu hổ” nữa. Điểm kì lạ là nữ nhân kia biểu tình thay đổi rất khó hiểu, từ kinh ngạc, bất ngờ đến tò mò, sau lại có chút mê mẩn khiến chàng trỗi dậy niềm kiêu hãnh tự tuyến. Nhưng cuối cùng ánh mắt ngập tràn khinh miệt thế kia là có ý gì chứ???
Nhận ra đối phương cũng đã nhìn đáp trả mình, Seo Ah bỗng nhiên lại thấy rất ngượng. Tại sao chứ? Chỉ vì hắn đẹp trai thôi chứ gì? Thôi thì đành lên tiếng để phá bỏ cái bầu không khí khó xử này.
-Đại thiếu gia thứ tội cho hành xử thất lễ của tiểu nữ.
Trước sự cung kính của đối phương, “đại thiếu gia” dần dần lấy lại được khí thế, cao ngạo nở nụ cười thâm thúy.
-Ta không mặc thường phục sao cô vẫn biết ta là đại thiếu gia?
Seo Ah lập tức đon đả nịnh bợ lấy lệ.
-Thứ cho tiểu nữ nói thẳng, cao sang hay bần cùng đều không thể dễ dàng mà che giấu được.
“Đại thiếu gia” coi bộ rất hài lòng, bật cười thành tiếng khiến Seo Ah cảm giác khả năng sống đang dần được nâng cao. Nếu có thể quyến rũ được đại thiếu gia nhất nhất nghe theo ý mình chẳng phải có lợi không có hại. Cơ mà không ổn tẹo nào, cái vụ bị cho ăn hành ở Bảo Kính Trai ngày trước khiến nàng hoàn toàn không còn niềm tin vào khả năng của bản thân có thể làm nên nghiệp lớn nữa, đừng nói đối phương đường đường là đại thiếu gia của Đại Thiên Môn. Ở thời đại này, nàng căn bản không dám kiêu ngạo.
-Tự nhiên ta lại thấy rất đói, giờ cô bảo bản thiếu gia phải làm sao đây?
“Đại thiếu gia” đột ngột chuyển chủ đề, chuyển cả ánh mắt sang nhìn bàn ăn đã bị nữ nhân nào đó xử qua, nụ cười nửa miệng mang tính đả kích ghê gớm. Seo Ah mặt mày nóng bừng, không dám ngẩng lên nhìn đối phương, chỉ ngập ngừng e ngại.
-Xin đại thiếu gia giáng tội.
-Tội của cô lớn lắm, quả là không thể tha.
Ai đó biểu tình phản đối. Lớn, có làm cái gì nữa mà lớn? Chẳng qua khai vị một chút trước đại thiếu gia thôi chứ gì. Ờ thì cũng không đến nỗi một chút. Cơ mà đói thì ăn, cũng là tội sao? Không phải thế kỉ 21, nếu không đừng hòng bản cô nương nhẫn nhịn câm nín.
-Có thể làm gì đó khiến ta phân tâm không còn đói nữa, ta sẽ thứ tội cho cô.
-Thứ tội thôi sao? – Có kẻ to gan còn muốn được miễn hẳn tội kìa.
-Đúng, sẽ thứ tội. – Có kẻ kiên quyết giả ngốc không hiểu ý đối phương, nhấn mạnh lại từng lời luôn.
Mà Seo Ah nàng thì có thể làm gì giúp người ta không còn đói nữa chứ, nếu biết cách đó đã chẳng để bản thân vì cơn đói mà mất kiềm chế rồi nên họa thế này. Đột nhiên trong lòng lúc này lại cứ không ngừng văng vẳng bên tai mấy câu nói của mụ Tú bà.
“Cơn đói khát bình thường sẽ chẳng là gì nếu cơn đói khát dục vọng của nam nhân trỗi dậy...”
Gì chứ? Không được, không được a. Dù cho đối phương tiêu chuẩn có thực sự hoàn mỹ thì cũng không quen chút nào a. Seo Ah à, từ lúc nào mà tâm tư người lại trở nên tầm thường như thế.
-Xin đại thiếu gia cho tiểu nữ lấy chút tinh thần.
Nói rồi chộp ngay lấy li trà trước mặt, một ngụm nuốt chửng. Những tưởng nước có thể giúp hạ hỏa trong người, ai ngờ uống xong mới phát hiện đó không phải trà bình thường mà lại là thứ trước giờ cơ thể Seo Ah không chịu được nhất. Trước khi hai mi mắt ngang ngược buông xuống, nàng oan ức vẫn nhìn đại thiếu gia lần cuối, lòng chua xót chỉ muốn rơi lệ. Trà sen chết tiệt, sao cơ thể này lại mẫn cảm với trà sen cơ chứ. Lần này khó bảo toàn trinh tiết rồi Seo Ah đáng thương ơi.
“Đại thiếu gia” đỡ lấy nữ nhân đối diện mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chàng đưa li trà lên khẽ ngửi rồi lại bật cười. Trước nay chỉ từng nghe qua trà sen có tác dụng an giấc trong khi ngủ, không từng nghĩ lại có người vừa uống đã lập tức như trúng thuốc mê. Nữ nhân này thú vị, điểm nào cũng thấy thú vị hết. Bản thiếu gia rất thích.
Seo Ah lúc trước vì quá đói đã không hề để ý tới căn các mà mình đang ngồi ở trong đặc biệt như thế nào. Một nửa trên mặt đất, một nửa trên mặt hồ, nằm gọn trong sự bao bọc của tán anh đào cổ thụ. Người ta gọi căn các ấy với một cái tên rất chuẩn xác nhưng vẫn rất thơ mộng: Bán Thủy.
Người ta tương truyền rằng những trái tim thuần khiết khi gặp nhau nơi Bán Thủy các ngay từ ánh nhìn đầu tiên sẽ yêu nhau, cùng với thời gian sẽ trở nên bất diệt. Nàng và chàng có lẽ chính là minh chứng cho điều đó. Có thể không tới mức yêu nhau đến chết, nhưng nhất định có chết cũng sẽ vẫn yêu nhau.
Cánh cửa phía trước mặt hai người vẫn luôn mở rộng, hướng ra mặt hồ soi bóng ánh trăng tròn lãng mạn, thi thoảng lại bị tan đi bởi những đợt sóng nhỏ. Dường như sóng tình trong lòng người lúc này cũng đang không ngừng dào dạt.
Những cơn gió vẫn lặng lẽ thổi đưa những cánh hoa mỏng phảng phất khắp không gian. Rồi như bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của nàng, một cánh hoa lạc lõng bay tới, khẽ khàng đáp xuống làn môi mềm. Tất cả đều thu vào tầm mắt của của nam nhân ngồi bên cạnh, vô tình khiến trái tim chàng xao động, thần trí cũng bỗng chốc mất đi tỉnh táo. Chẳng rõ có phải là chàng đang nói hay tâm tư chàng đã lên tiếng rồi.
-Nàng thật đẹp!
Cảnh sắc này có phải hữu ý, chàng chỉ biết sự sắp đặt này rất kì diệu, nữ nhân đang tựa vào vai chàng hiện thời khiến cảm xúc chàng rất khó kiểm soát, thực lòng chàng rất muốn được chạm vào cánh hoa kia, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hết sức.... Quả nhiên đúng như chàng dự đoán, cảm giác ngọt ngào lan tỏa thật mãn nguyện làm sao.
Để chàng gặp được người con gái này chỉ có thể gọi đó là duyên phận mà thôi.
Và dẫu cho nam nhân bên cạnh nàng lúc này đây có là bất kì người nào cũng không còn quan trọng. Định mệnh đã an bài!
Những cánh hoa vẫn không ngừng bay bay trong gió mang theo hương vị tình yêu thuần túy.