Love Love Love

Chương 11: Chương 11




Ngày hôm sau… Bầu trời xám xịt… Độ ẩm trong không khí có phần tăng cao…Trời vẫn mưa… Tôi không nghỉ học…. Tôi đang đi trên con đường của những kí ức. Cách đây một năm, khi con đường này tràn ngập màu tím đầy lãng mạn của hoa bằng lăng. Những tia nắng len lỏi qua những tán cây, cầm chiếc ô trên tay tới trường. Tôi luôn ngâm nga câu hát và chờ cho đến khi cậu ấy xuất hiện và nở nụ cười trước mặt tôi rồi nói: “Mỹ Anh, buổi sáng vui vẻ!” một nụ cười ấm áp, những xúc cảm của một mối tình đầu đầy tan vỡ mà tôi mãi không thể quên được.

Nhưng giờ đây mọi thứ ấy đã biến mất, tôi không còn gì. Ngay cả mối tình đầu đầy đẹp đẽ của tôi cũng biến mất.

Tôi nhìn những vũng nước nhỏ, tôi nhìn thấy bản thân mình, tôi thấy mình đang ủ rũ. Không. Đó không phải là tôi. Trong mắt của tất cả mọi người, tôi luôn là một con người vui vẻ, tôi không biết buồn. Thậm chí là không biết… yêu. Bởi câu chuyện này chính là bài học nhắc nhở cho tôi.

_Dường như, cậu thích những ngày trời mưa lắm?- một tiếng nói vọng lên sau lưng của tôi.

_Từ bao giờ cậu hay chen vào cuộc sống nội tâm của tôi?- tôi nhếch miệng lên cười giễu cậu ta. Rốt cuộc cậu ta là ai chứ? Sao cậu ta luôn muốn tìm hiểu tâm tư suy nghĩ của tôi?

_Là một người bạn mà cậu đã quên.- cậu ta cười nhìn tôi. Trong kí ức của tôi

Thế rồi bỗng chốc cậu ta nắm lấy tay tôi. Rồi nhìn thẳng vào mắt tôi:

_Nếu tôi nói là tôi thích cậu thì sao? Cậu để tôi tìm hiểu thế giới nội tâm của cậu chứ?

_Cậu là ai?- tôi đầy nghi ngờ hỏi.

_Tôi là Vương Duy Khải. Bạn trai mới của cậu.- cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, không hề chớp mắt.

_Được.- tôi muốn thử tìm hiểu về thân thế nhà cậu ta- vậy cậu cho tôi biết, cậu thích tôi ở điểm nào?

_Your voice. Your smile. Your eyes. Everythings about you that makes me fall in love.

_Được.- tôi mỉm cười đầy hài lòng và phần tò mò cũng bị dấy lên. Tại sao cậu ta lại biết nhiều về tôi đến vậy. Tôi sẽ tìm hiểu. Sẽ vạch trần những bí mật bị giấu kín.

Thế rồi, chưa đợi tôi lên tiếng cậu ta đã kéo tay tôi chạy đến một nơi nào đó mà tôi không biết.

_Cậu đưa tôi đi đâu?

_Một nơi bí mật. ở đó cậu sẽ được thấy những bất ngờ.

Tôi biết cậu ta sinh ra trong một gia đình giàu có. Nên việc cậu ta dẫn tôi lên một chiếc xe màu đen bốn chỗ không có gì là lạ cả. Chiếc xe khá đẹp. Không phải loại xe nhập khẩu trong nước.

_Cậu không ngạc nhiên à?

_Không. Mà tại sao chứ?- tôi hỏi lại cậu ta.

_Không phải cậu đã từng tìm hiểu về thông tin cá nhân của tôi đấy sao.

_Tôi có thể đoán ra đó là thông tin giả.- tôi nói với hắn một cách đầy tự tin và mỉm cười. Một nụ cười đắc thắng.

_à…. – hắn cười- thì ra cậu không ngu như tôi tưởng.

à…. Ra là vậy! Được rồi. Mới vài giây vừa rồi tôi thừa nhận mình có hơi hoài cổ một chút, mong muốn mình sống nội tâm một chút nhưng mà…. tôi thề có chúa rằng là… Fuck…. Trước mặt thằng cha này… tôi không thể sống với quá khứ được. Cái gì chứ? Ngu á? Này nhớ, bà mày IQ 130 cũng cao đấy nhé. Cu cậu thì được bao nhiêu chứ. Xin lỗi đi! Chị đây không hề ngu chút nào… Chẳng qua chỉ là… không chịu học hành thôi mà.

Hai con mắt tôi giật giật. Tôi quay sang hắn giơ giơ cái tay lên:

_Này, cậu có muốn ăn đòn không? Sao cậu dám nói tôi ngu? Đấy là điều một đứa bạn trai nên nói à?

_Vậy tại sao cậu không chịu học.- hắn liếc nhìn tôi.

_Này, cậu hỏi hai lần rồi đấy!!!! Học học học! Suốt ngày học! Cậu có tin rằng mai sau cho dù tôi không biết hàm log là gì tôi vẫn sống như thường không?- tôi nhớ lại câu nói của Kha Cảnh Đằng đã nói với Thẩm Giai Nghi.

_Tôi tin!

_Vậy vì sao cậu còn hỏi làm gì nữa! Thôi chuyển đề tài. Cậu còn nói thêm vài câu nữa là tôi sẽ đánh cho cậu vài phát đấy!- nói xong tôi liền đưa nắm tay lên dọa rồi hươ hươ trước mặt cậu ta.

Nhưng hình như ông lái xe có vẻ bất bình từ nãy đến giờ tôi thấy ông ấy nhíu mày suốt nhưng lần này ông ý không nhịn khi thấy cậu chủ mình bị dọa đánh nữa. ông ta liền lên tiếng:

_Cô mau bỏ tay xuống đi! Cô có biết đây là ai không?

_Không!- tôi lắc đầu. Tôi thích tự mình khám phá hơn. Nhưng mà thôi kính trên nhường dưới, dù sao ông chú này cũng lớn tuổi rồi.

_Cậu ấy là cháu trai của ông X đấy.

_à- tôi “à” lên một tiếng. Nhưng mà nhắc đến cái uy của ông X thì sao chứ? Chú ta định nhắc rằng trước mặt tôi là một sóai ca sao? Phải đối xử tử tế chắc. Xin lỗi đi, ai thì được nhưng hắn thì còn lâu. Thế rồi tôi liền quay phắt sang hắn- ồ, xin lỗi nha! Giờ mình mới biết được bạn ngồi cùng bàn với mình là con ông cháu cha. Mình thấy hơi ngạc nhiên. Mình xin lỗi nhé. Để mình xoa cho bạn đỡ đau nhé- tôi lấy tay xoa xoa chỗ tôi vừa đánh rồi nhân thể hất hết mái undercut của hắn đi.

_Cậu thôi đi!- tôi thấy được sự bất bất bình từ hắn.

_Cậu mới thôi đi!- tôi thấy điều này thật ngớ ngẩn- làm gì có kiểu cháu trai của ông X nào mà từ cái trường Lomonoxop chuyển sang đây. Cậu nên xem lại cái trường này đi. Nó thật không có giá trị.

_Cậu tin những gì mà chú ấy nói?- cậu ta đầy vẻ ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi ư? Tôi có tin một ít. Nhìn cái mặt nghiêm túc của chú ta thì tôi cũng có tin một chút nhưng làm gì có chuyện học ở trường Lomonoxop như vậy chứ?

_Thế rốt cuộc cậu là ai?- tôi ngạc nhiên hỏi nhìn cậu ta.

_Nhà giàu mới nổi.

à thì ra là thế. Đấy thấy chưa! Chỉ được cái mác mới nổi mà làm quyền á. Cậu làm như cậu là nhà giàu mới nổi là oai lắm ý. Xin lỗi đi! Nếu cậu mà là cháu trai của ông X thì tôi đã là bà nội của chủ tịch nước.

_à ra là thế!- tôi nhìn cậu ta đầy vẻ khinh thường.

Thế rồi không để chúng tôi nói chuyện lâu, chiếc xe đã dừng lại tại một khu trung tâm thương mại. Đó là một tòa nhà rất cao, được xây dựng trên một mảnh đất vàng nơi có một khu dân cư đông đúc, giao thông thuận lợi mà cái ông bố nhà giàu mới nổi thật là vớ được một cục vàng khổng lồ. Tôi nhận ra kinh tế nhà cậu ta phát triển nhờ cái cục vàng này. Thật là giá trị.

_Ok! Cậu định mời tôi chơi gì?

_Không chơi!

_Vậy đi đâu?- tôi nhìn cậu ta đầy thắc mắc.

_Đi ăn! Khi buồn cách tốt nhất để giải quyết đó chính là ăn.

_Được- ăn cũng chính là món khoái khẩu của tôi. Mà đơn giản vì cậu ta đã mời nên tôi sẽ không kiêng dè. Dù gì thì tôi cũng không thích cậu ta nên cũng chẳng cần giữ gìn hình tượng như cái kiểu yểu điệu thục nữ. Mà cho dù cậu ta có bảo thích tôi thì cậu ta nên nhớ rằng yêu nhau từ trong ra ngoài, từ hình dáng đến tư thái.- cậu dẫn tôi đi ăn món kem ý đi.

Cậu ta nhìn tôi rồi cười cười.

_Cậu thật tham ăn.

_Tôi biết.

Đúng là một tên nhà giàu mới nổi, cậu ta dẫn tôi vào một quán kem ý to đùng. Khi tôi bước vào cái mũi của tôi đã đánh hơi được hương vị của kem rồi. Nào là vị kem dừa thanh nhã, béo ngậy. Làm tôi lại liên tưởng đến từng li kem dừa màu trắng ngào ngạt mùi sữa và vị bùi bùi của từng sợi dừa được rắc lên kem cùng với đó là một ít nước cốt dừa. àizzzz… vừa nhắc đến là chảy nước miếng. Không những vậy tôi cũng không thể để lỡ cơ hội được. Tôi còn phải ăn kem chocolate. Từng viên kem đậm mùi vị sô cô la và nó thật đắng mát lạnh và một ít bột sô cô la. Nghĩ đến thôi cũng đủ làm cho con người ta có nhiều liên tưởng. Không còn kem vani, kem xoài,… hàng trăm kem luôn. Phải ăn thật nhiều để không hối hận.

_Tôi ăn hết tất cả các loại kem ở đây nhé!

_Nếu cậu ăn hết được.

_Được! Nói lời phải giữ lấy lời.- thế rồi không đợi hắn trả lời tôi đã kêu chị phục vụ lấy ra cho mình những loại kem mà tôi yêu thích. Tôi gọi đồ ăn mà tôi lại thấy hai con ngươi của mắt hắn trố lên nhìn tôi với bộ dạng trầm trồ và đầy thán phục. Tôi lại nhìn hắn trong lòng đầy đắc ý, ánh mắt hơi hếch lên bộ dạng mách bảo bản thân mình rằng: cậu đã thấy lực ăn phi phàm của tôi chưa? tôi đã cảnh cáo cậu rồi mà. Thế nhưng hắn nào có chịu thua kém tôi, hắn cũng nhìn đầy vẻ khiêu khích: cậu nghĩ chỉ với từng ấy đồ ăn của cậu mà cậu có thể làm khó cho tôi được ư? Cậu hơi bị mơ mộng quá rồi đấy. Nhưng trước ánh mắt khiêu khích của hắn, tôi lại thầm vênh cao khuôn mặt của mình lên rồi nhìn chằm chằm vào mắt hắn: được cậu cứ chờ đấy. Rồi khi hắn dường như đang có ý định đáp trả tôi thì cái tên lái xe lại đáp trả:

_Cậu chủ à? Cậu có bị lác mắt không?

Tôi thầm nghĩ: được rất đúng thời cơ. tôi đưa ánh nhìn tràn đầy khích lệ giành cho tên lái xe đó. Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng đoán được ánh mắt đầy vẻ cổ động của tôi giành cho tên lái xe đó nên hắn liền trả lời:

_Sao chú không tự tìm hiểu nguyên nhân làm cho cháu bị lác mắt.- thế rồi tôi thấy hai người họ nhìn về phía tôi khiến cho tôi suýt nghẹn. Tôi trừng mắt nhìn mắt nhìn họ vỗ vỗ ngực khiến cho đồ ăn trôi xuống. Ôi trời mẹ ơi, sao mà có thể loại quay nhanh 180o như vậy chứ? Thế rồi tôi chẳng quan tâm đến bọn họ, thật nhàm chán mà. Tôi tiếp tục chuyên tâm với niềm đam mê đồ ăn của mình.

Khi tôi ăn xong ly kem đầu tiên thì tôi bỗng nhìn thấy gương mặt của Nhật- cái gương mặt tràn đầy ấm áp khiến tôi ngây ra một hồi lâu. Tôi không muốn mình là một con bánh bèo suốt ngày ủ à ủ uột. Mà chỉ nhìn thôi khiến người ta muốn ghét do đó tôi ngăn nước mắt sắp trào nhưng đôi mắt tôi lại đỏ ngầu vầ sống mũi tôi chỉ mới bắt đầu cay cay. Tôi giơ đôi bàn tay của mình chạm về phía gương mặt đó. thế nhưng, sự thật vẫn là sự thật, tôi vẫn không thể chạm được nó chỉ là ảo ảnh. Qua hàng mi đẫm nước mắt tôi nhận ra một gương mặt đầy xa lạ, một gương mặt đang ngạc nhiên nhìn tôi thế nhưng lại ẩn hiện một nét gì đó tức giận. Tôi bỗng chợt tỉnh lại thấy mình đã làm sai, tôi vội đẩy ghế, bâng quơ kiếm một cớ nào đó:

_Xin lỗi, hình như tôi có việc phải về khi khác tôi khao cậu vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.