Tôi tỉnh dậy sau khi đã đánh một giấc dài. Quả thật là có tỉnh táo hơn hẳn. Cái bụng tôi bỗng réo lên. Trời ạ. Có nhất thiết phải ngược đãi một con người như tôi không? Tại sao lại không cho tôi ăn chứ. Tôi thấy thảm thương ngay cho mình. Rốt cuộc là tôi có tội tình gì mà sao cậu ta lại bắt tôi như vậy chứ?
Bỗng có tiếng cửa lạch cạch. Tôi xác định âm thanh đó. Cánh cửa phút chốc bỗng mở ra khiến cho tôi không thể thích ứng được với ánh sáng tự nhiên đó. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi lại khao khát ánh sáng như vậy. Rồi cậu ta đến, trên tay không có thứ gì. Tôi ỉu xìu. No foods. Dạ dày tôi sắp dán vào lưng rồi. Tôi cảm thấy bi thương thay cho bản thân mình. Cậu ta bóc cái băng dính trên mồm tôi ra.
_Sao vậy? Cậu đói à?- Thanh Nhã bước đến và nhìn tôi cười- có phải cậu thất vọng lắm không?
_Hỏi bằng thừa.- tôi đáp lại và liếc mắt nhìn cậu ấy.
Thế rồi tôi thấy cậu ta cười rồi bỗng chốc lấy từ sau lưng một thứ gì đó rồi hươ hươ trước mắt tôi:
_Cậu có nhận ra đây là gì không?
Tôi bỗng trừng mắt lên rồi hỏi:
_Cậu định làm gì vậy?- tôi sợ nhưng không giãy dụa nổi.
_Không sao! Đừng lo lắng quá. Tôi có kinh nghiệm này rất nhiều.
_ý cậu là gì?
_Cậu có thể đoán ra một cách dễ dàng mà.- cậu ta ngừng lại rồi nhếch mép lên nói- tôi đã từng nghiện MA TÚY.
Tim tôi bỗng dưng như lạc mất một nhịp: Nghiện ma túy với từng tuổi này ư? Tôi không thể tin nổi được. Cậu ta vốn chỉ là học sinh thôi mà. Tôi bỗng tự hỏi chính bản thân mình rằng: rốt cuộc trước đây cậu ta như thế nào?
Trông cậu ta có vẻ lưỡng lự. Làm tôi càng mong cậu ta hãy lưỡng lự thật lâu cho tôi. Tại tôi thấy rất sợ. Đương nhiên rồi! Đây đâu phải là chuyện đùa. Đây chính là ma túy.
_Sao vậy?- cậu ta nhìn tôi mỉm cười, rồi đưa cái kim tiêm lên trước mặt tôi rồi dọa dọa tôi- đừng lo lắng, nó sẽ đưa cậu….- cậu ta hơi ngừng lại rồi ghé vào tai tôi- lên thiên đường.
_Cậu điên rồi.- nói rồi tôi cố sức dãy dụa thế nhưng có vẻ vô ích.
Mũi kim càng đến gần tôi. Tôi không thoát ra được rồi.
_Đừng lo thái quá chỉ là liều lượng nhỏ để cho cậu bắt đầu làm quen dần thôi. Mọi thứ sẽ tuyệt hơn khi càng dùng liều lượng lớn đấy.
Tôi cố gắng để vùng vẫy người, uốn éo hết sức có thể để mũi kim tiêm đấy không thể làm gì được tôi. Thế nhưng tôi đang bị buộc ở đây. Tôi cảm thấy thật vô vọng.
Tay tôi bỗng nhói lên. Tôi đau. Tôi bỗng chợt khóc. Mũi tiêm bỗng rời khỏi tay tôi. Từng dòng máu tôi đang chảy trong người tôi như lưu thông nhanh hơn và chảy ồ ạt vể tim rồi đưa lên não. Kích thích hệ thần kinh của tôi. Dưới tác dụng cả ma túy, tôi cảm giác người mình hơi miên man. Cái cảm giác mà tôi nghĩ cả đời này, tôi sẽ không bao giờ cảm nhận được thì ngay tại đây, thời điểm này, tôi đang thử cái cảm giác đáng khinh ấy. Tôi có cảm giác không phải là chính mình nữa, tôi sợ bản thân mình không còn chống cự nổi. Nhưng thật may mắn tôi vẫn còn lại một chút ý thức đủ để cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình. Nhìn thấy tôi như thế, cậu ta chợt hỏi tôi:
_Cậu có cảm giác như thế nào?- cậu ta cười cười nhìn tôi- có muốn tôi cởi trói phần chân cho không hả? Để máu lưu động đến toàn bộ cơ thể mới đạt được khoái cảm với ma túy. Nhưng… tôi chỉ cởi trói chân được thôi. Tay thì tôi chịu rồi.
Cậu ta cười rộ lên. Tôi không trả lời bởi giờ này có một cảm xúc lạ đang chen lấn trong cơ thể tôi mà tôi không cảm giác được. Tôi thấy được một sự khoái cảm đến kỳ lạ. Đây là cảm xúc mà người ta gọi là ma túy sao? Tôi có có ngáp vặt vài cái nhưng điều này lại khiến cho cậu ta cảm thấy hứng thú.
_Đồ khốn. Tôi nguyền rủa cậu.- tôi nhìn cậu ta với ánh mắt tràn đầy thù hận.
_Vậy thì hãy đợi đến khi cậu thoát được ra khỏi đây đã.- cậu ta thôi nói rồi chần chừ một hồi lâu- cậu có muốn nghe câu chuyện khi xưa của tôi không?
Tôi nhìn cậu ta như chờ đợi một đáp án.
_ồ- cậu ta nhìn tôi cười, rồi xoa xoa cái đầu tôi như đối với chó- đó là một câu chuyện rất xưa rồi.
Cậu ta ngồi một mình rồi mở đầu bằng một câu nói:
_Tôi thích Nhật.- và tôi nghĩ rằng: vâng, đồ khốn nạn. Tôi thì có liên quan gì để cậu ép và bắt tôi tại đây chứ?
Tôi khống chế lại cơn nghiện đang hoành hành trong cơ thể mình bằng sự nỗ lực nhất.
_Vậy thì có liên quan gì?- tôi thều thào nói. Quả thật giây phút này tôi không khác gì một tên nghiện.
_Cũng không có gì nhiều. Nhật là người giúp tôi cai bỏ ma túy. Cho đến khi tôi thích cậu ấy thì cậu ấy đã thích cô và vì cô mà chết mất rồi.- cậu ấy nhìn về một góc chăm chú như để hồi tưởng lại câu chuyện xưa của mình và cậu ta nói chuyện một cách thờ ơ- nên tôi đang tìm cậu để trả thù cho Nhật.
_Tôi không phải là người hai chết cậu ấy!- cơn nghiện trong tôi đã bắt đầu thuyên giảm, và trí óc tôi dường như trở lại và minh mẫn hơn.
_Nhưng cậu là người gián tiếp.
_Không.- tôi phủ nhận- cậu ấy không hề đau khổ và bản thân tôi không gián tiếp hay trực tiếp giết cậu ấy cậu hiểu không?
_Tôi không tin. Tôi không tin.- cậu ta bịt hai tai lại và hét lên. Đôi mắt cậu ta đỏ lừ.
_Cậu không thể phủ nhận và chối bỏ sự thật được.- tôi nói với cậu ta.
_Im miệng lại mau.- cậu ta liền quay phắt về phía tôi, trợn trừng đôi mắt của cậu ấy là tát vào mặt tôi “bốp”.
Tôi hơi choáng. Có vẻ trong tuần này tôi đã nhận những cú tát hơi nhiều rồi đấy. Tôi liền quay phắt về phía cậu ta và trừng mắt lên. Nhưng dường như, có vẻ bây giờ cậu ta hơi kích động tôi có thể cứu được bản thân mình chứ?
_Cậu có vẻ thích bạo lực thế, sao không đưa tôi thoát khỏi cái nơi tối tăm và hôi thối này, rồi thả tôi ra và rượt bắt như một con mồi?
Cậu ta liền trợn trừng mắt nhìn tôi. Đôi mắt đỏ ngầu như máu.
_Nếu im lặng thì cậu sẽ an toàn. Còn không thì đừng trách tôi nặng tay.- cậu ta đến trước mặt tôi và thốt ra từng lời cay độc. Chỉ câu nói này cũng đủ để tôi hiểu rằng: toàn nhất.
Thế rồi tôi chỉ nhìn chằm chằm theo bước chân của cậu ta cho đến khi cậu ta bước ra ngoài và có nói một câu:
_Vì câu nói của cậu, tôi sẽ đẩy nhanh kế hoạch của mình.- cậu ta nhìn tôi cười rồi đóng sầm cửa lại.
Lúc này tôi mới chợt bừng tỉnh và tự nhủ với bản thân mình: “Mỹ Anh à mày có biết mày vừa trêu chọc ai đấy không?” tôi thở dài nhìn cánh cửa đó. Tiếng chuột kêu. Mùi hôi thối. Tiếng dép vang lên từ tầng trên và tiếng đóng cửa. Tôi tự nhủ với lòng mình là không ổn rồi. Tôi phải thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Không thể chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.
Tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Tôi xác định hiện tại đôi chân tôi có thể tự do thoải mái nên có thể kiếm được một thứ gì đó để cởi trói cho bản thân mình. Tôi liếc nhìn xung quanh. ở đây không có gì nhiều nhặng cho lắm. Chỉ có một vài thùng sơn, một chiếc hộp dài. và một vài mảnh lon cũ, vài chiếc hộp rỗng. Aizzz, căn hầm này thật bừa bộn. Tôi liếc nhìn ra phía cửa và thở dài. Bỗng từ trong góc khuất nào đó mấy con chuột chạy tới và kêu chít chít với tôi. Tôi nhìn bọn chúng, hơi hoảng sợ một tí rồi an ủi bản thân mình: “có mỗi chuột làm bạn với mày thôi đấy!”. Tôi đi đến gần mấy chiếc lon nước ngọt. Nó có thể chính là ân nhân cứu mạng của mình. Tôi xoay người lại và tủy tiện nhặt một cái lon lên. Bỗng dưng tôi thấy có cái gì đó buồn buồn ở tay. Nó đang bò lên tay tôi. Có hai cái gì đó mảnh mảnh chạm vào da thịt tôi. Ôi mẹ ơi. hình như là….
á…………gián … gián…. gián…. có con gián…. tôi ra sức cửa quậy. Nhảy lên nhảy xuống trông như King Kong. Cả đời này, thứ tôi thù hận nhất chỉ có thể là gián. Một loài sinh vật đáng sợ. Sau khi làm nó rơi xuống đất tôi liền không nhanh không chậm giậm nó một cái… Bẹp… nát luôn.
Tôi lấy phần nắp của lon nước. Có lẽ nó cũng đủ sắc nhọn để giúp tôi một phần nào đó. Tôi loay hoay mãi, loay hoay mãi, cuối cùng sau 2 tiếng đồng hồ tôi đã được giải thoát. Và lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy yêu tôi, yêu tự do đến vậy. Được tự do khỏi bó buộc đó đã là một niềm hạnh phúc vô tận rồi. Tôi yêu đất mẹ bao la. Ngàn lần gửi tình yêu của tôi đến cho người. Con ngàn lần biết ơn người đã cho con hạnh phúc tự do này. Tôi hân hoan, hỉ hả, vui vẻ trong lòng đến mức... suýt chút nữa đã hôn đất mẹ bao la này rồi.
Nhưng niềm vui, niềm hạnh phúc có lẽ cũng buộc phải vắng mặt tạm thời thôi bởi vì trước mắt, tôi phải làm cách nào đó để thoát ra khỏi cái tầng hầm thối này đã.
------------------------------------------------------------------------------------------------------
La La Do: Aizzzzz..... vậy là đã viết được 32000 từ rồi! :)))) Cảm ơn các bạn đã đọc nhiều nhiều lắm luôn. Nó như là động lực cho mình viết tiếp chuyện. :))) Hi vọng các bạn có thể đưa ý kiến của mình về những chỗ không hợp lí để mình rút thêm kinh nghiệm. ^3^ Tks you!!!!!