Lận Diễm Trần biết được một vài thông tin về Quý Thiên Trạch, từ chỗ cha vợ.
Thầy Sở nhớ lại, không quá chắc chắn mà nói: “Quý Thiên Trạch là bạn học cao trung cuả Quân Quân, khi đó rất thân... Nhưng tôi cảm thấy người như nó nhân phẩm không được tốt, ban đầu tôi không đồng ý Quân Quân lui tới với nó, thế nhưng Quân Quân khi đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Thật ra ông muốn nói Sở Tấn chính là vì Quý Thiên Trạch nên come out với trong nhà làm mọi chuyện rối tung lên, nhưng dù sao hiện tại Lận Diễm Trần mới là bạn trai Sở Tấn, ông sợ Lận Diễm Trần biết trong lòng sẽ có vướng mắt.
Lận Diễm Trần vừa nghe, nghĩ đến chuyện trước đây Sở Tấn đã nói với hắn, hắn hiểu ra, Quý Thiên Trạch chính là người đàn ông Sở Tấn đã từng yêu thầm mười mấy năm, lần Sở Tấn mâu thuẫn với trong nhà cũng bởi vì người này.
Hắn quá ghen tỵ.
Thanh xuân của Sở Tấn đều lãng phí ở trên người gã ngu ngốc này.
Hiện tại Lận Diễm Trần rất muốn lập tức đi đánh gã ngu ngốc này một trận, nhưng hiển nhiên cũng không thực hiện được, hắn kiềm chế tức giận: “Ngài có biết công ty gã công tác hoặc là địa chỉ gia đình hay không?”
Thầy Sở nói: “Cái đó thật ra tôi không biết...”
Lận Diễm Trần gật đầu, vậy chính hắn sẽ đi điều tra, thấy thầy Sở đang nhìn mình, tốt xấu cũng thu liễm lại hung ác, hắn nói: “Ngài sẽ không cảm thấy con rất thô lỗ chứ?”
Thầy Sở nói: “Một người đàn ông đáng tin, phải ra mặt vì người nhà mình a. Chuyện đó không có gì, nhưng phải biết chừng mực, xả giận, nhưng đừng làm chết người. Hơn nữa, trước đó Quân Quân cũng nói muốn đi đánh nó, đầu tiên là Thu Thu sinh bệnh không đi được, sau này lại bận công việc.”
Lận Diễm Trần cảm thấy quan hệ với cha vợ đã kéo gần thêm không ít, quả nhiên cùng nhau nói xấu người khác mới là cách chính xác nhất để tăng độ thân mật, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Phải đối phó với gã Quý Thiên Trạch này thế nào, còn phải bàn bạc kỹ càng, chờ hắn trở về điều tra rõ ràng, lại cẩn thận ra đối sách.
Buổi cơm trưa.
Lận Diễm Trần tràn đầy phấn khởi hỏi: “Để con đút Thu Thu ăn cơm được không?”
Thầy Sở nói: “Không cần, Thu Thu sẽ tự mình ăn cơm, cậu nhìn là được rồi.”
Thầy Sở về hưu ở nhà, có khi nhàn hạ thoải mái, mỗi ngày đều thay đổi làm nhiều món ngon cho Thu Thu ăn, nếu Thu Thu thích ăn, sau đó sẽ làm tiếp, nếu như không thích, sau đó cũng không làm nữa. Chẳng qua Thu Thu là một bảo bảo ngoan không kén ăn, trên căn bản không có món nào bé không ăn, nhưng vẫn hơi có chút khác biệt, nếu thích, bé sẽ liếm sạch sẽ đồ trong chén nhỏ, nhưng nếu như không hợp khẩu vị của mình, bé cũng sẽ ăn vơi hơn một nửa.
Lận Diễm Trần tò mò nhìn Thu Thu ăn cơm.
Thu Thu nhìn thấy ông nội lấy yếm ăn dặm tới, bé còn biết chủ động duỗi cổ, để nhanh chóng chuẩn bị xong. Mỗi lần sau khi buộc yếm quàng cổ lên, bé sẽ có cơm ăn.
Nhưng lần này ông nội không có buộc yếm lên cho bé, bé hoảng rồi, không phải là sẽ không có cơm ăn đấy chứ? Thu Thu lóng ngóng nhìn ông nội.
Thầy Sở đưa yếm ăn dặm cho Lận Diễm Trần: “Cậu buộc yếm lên cho nó đi.”
Lận Diễm Trần không có không theo, cẩn thận từng li từng tí một buộc cho Thu Thu, Thu Thu nhìn về phía hắn bằng ánh mắt cảm kích. Lận Diễm Trần lần đầu bị Thu Thu nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như thế, có chút ngượng ngùng, lòng lại sinh tự hào, nhìn đi, bảo bảo rất yêu thích hắn a.
Thầy Sở còn nói: “Ầy, cậu bưng cơm lên cho nó, nó lập tức càng yêu thích cậu. Thu Thu là nhóc háo ăn, ai cho nó ăn ngon, nó sẽ thích người đó, ngày hôm nay làm như vậy nó rất thích a.”
Lận Diễm Trần tự tay bưng đến, một bát cháo màu xanh lục, đặt ở trên bàn nhỏ trên ghế tựa cho trẻ, Thu Thu còn chưa ăn đã vui vẻ như nở hoa rồi.
Lận Diễm Trần hỏi: “Đây là cháo gì? Thơm quá.”
Thầy Sở nói: “Dùng cải bó xôi, khoai tây, bơ làm thành súp đặc.”
Lận Diễm Trần nắm bắt cơ hội nịnh hót một phen: “Ngài thật biết làm cơm.”
Thầy Sở thực hưởng thụ: “Tạm được thôi... Hiện tại internet phát triển, tôi lên mạng tra, tìm ra rất nhiều thực đơn cho trẻ nhỏ, tôi dựa theo làm, món ăn mỗi ngày đều không giống nhau.”
Lận Diễm Trần nói một cách khoa trương: “Ngài thật là lợi hại, con muốn theo ngài học tập, sau khi trở về con nhất định sẽ nghiêm túc học, lần sau đến, con sẽ làm cơm cho Thu Thu.”
Thầy Sở nhìn hắn, trước đó còn cảm thấy tên nhóc này không có trách nhiệm, cũng không giống như sẽ quan tâm đứa nhỏ, bây giờ nhìn lại cũng khá tốt, có lẽ chỉ là lần đầu làm ba ba nên không biết cách, chỉ dạy hắn một chút là có thể, cũng không phải lười biếng bỏ mặc không quan tâm.
Ông gặp qua không ít đàn ông mang tính gia trưởng, là một trong những học sinh trước đây ông dạy, đặc biệt phản nghịch, hơn nửa không phải là một người cha tốt. Hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi đều như vậy, còn cố ý tăng ca để trốn tránh việc trông con, cho dù có trở về nhà, tình nguyện chơi game cũng không quan tâm đứa nhỏ, đứa nhỏ khóc cũng mặc kệ, không thèm xem một chút xem là con đói bụng hay là muốn đi tiểu hoặc là thân thể không thoải mái, còn nói không quen chăm con, đứa nhỏ khóc mệt thì không khóc nữa, cho nên mới không để ý tới.
Như vậy làm sao làm ba ba!
Chẳng qua Lận Diễm Trần lần đầu trông đứa nhỏ, nói không chừng chỉ là thấy mới mẻ, nếu cho hắn mỗi ngày đều trông mới là thử thách, không biết hắn có thể chịu được hay không.
Tuy rằng Thu Thu đã là một bảo bảo ngoan khó gặp, nhưng dù như thế, ba người bọn họ trông chừng, có lúc vẫn sẽ thiếu kiên nhẫn.
Lận Diễm Trần lần đầu thấy tiểu bảo bảo ăn cơm, hắn không đứng từ trên cao nhìn xuống, mà ngồi xổm ở bên cạnh xe đẩy trẻ con, nhìn sang Thu Thu. Thu Thu hết sức nghiêm túc, bé cầm chặt muỗng nhỏ, múc một muỗng cháo, nhất định phải múc đầy! Khá là tham ăn, múc đầy như thế, rồi mới đưa cái muỗng từ trong bát lên miệng, không cẩn thận sẽ rơi ra, cho nên bé vô cùng sốt sắng, đôi mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm cái muỗng, tay nhỏ của bé còn hơi run run, từ từ di chuyển cái muỗng, bảo đảm một chút đồ ngon đều không rơi ra ngoài, cuối cùng đã tới bên mép, “A nha” một cái đưa vào trong miệng, ăn toàn bộ vào.
“Oa!” Lận Diễm Trần chưa từng thấy nên vô cùng vui vẻ* mà hoan hô, vô cùng cảm động khích lệ bé, “Thu Thu rất là lợi hại a!”
(*) 大惊小怪 đại kinh tiểu quái
Thu Thu thành công ăn được món ngon, còn được cỗ vũ, bé dương dương tự đắc, giơ cái muỗng, khua tay múa chân, cười với Lận Diễm Trần.
Thầy Sở không nhịn được cười ra tiếng, đúng là một chú hề và bé hề, một đôi cha con đóng hề.
Ăn xong cơm trưa, là thời gian bảo bảo ngủ trưa.
Lận Diễm Trần chủ động nói: “Để con dỗ bé ngủ... Con thử một chút xem.”
Cùng Lận Diễm Trần trông đứa nhỏ coi như vui vẻ, thầy Sở dạy hắn: “Dỗ Thu Thu ngủ phải có một bí quyết.”
Lận Diễm Trần rửa tai lắng nghe.
Thầy Sở để Lận Diễm Trần đặt Thu Thu trong cái nôi, Thu Thu không muốn ngủ, vừa thả bé xuống, bé lại tự mình ngồi dậy, đôi mắt sáng lấp lánh đưa tay ra với hắn: “Y y y.”
Lận Diễm Trần lập tức nhẹ dạ: “Nó muốn chơi với con sao? Ngược lại con cũng rảnh rỗi...”
Thầy Sở nói: “Không được, vất vả lắm mới dưỡng thành thói quen chơi và nghỉ ngơi, không thể quấy rầy.”
Lận Diễm Trần lắng nghe lời dạy: “Được, được.”
Thầy Sở nói: “Cậu tới đung đưa cái nôi.”
Lận Diễm Trần nhẹ nhàng đung đưa cái nôi, Thu Thu cho là hắn đang chơi đùa với mình, bé còn cười.
Thầy Sở sử dụng đòn sát thủ, ông dùng di động mở một khúc piano của Mozart, không được một phút, Thu Thu đã ngáp, qua chốc lát, bé lại tự mình nằm xuống, không tới năm phút đồng hồ, Thu Thu đã ngủ say.
Lận Diễm Trần: “!!!”
Thầy Sở khoe khoang nói: “Trong lúc vô tình tôi phát hiện ra, nó tuy rằng không thích khóc, thế nhưng rất khó dỗ ngủ, có thể dằn vặt chết chúng ta.”
Lận Diễm Trần rất sùng bái ông: “Cảm ơn ngài.”
Thầy Sở: “Ừm, đều dạy cho cậu, về sau các người giữ đứa nhỏ. Tôi còn muốn cùng mẹ Quân Quân đi ra ngoài du lịch, vất vả lắm mới về hưu.”
Lận Diễm Trần: “...”
Thời gian đều đã xác định xong.
Thu Thu ngủ hơn nửa canh giờ, thì đánh thức bé.
Lận Diễm Trần thật sự ngồi không yên, hỏi thầy Sở: “Con có thể dẫn Thu Thu đi ra ngoài một chút hay không.”
Thầy Sở nói: “Có thể a, ngày hôm nay khí trời mát mẻ, đi ra ngoài tắm nắng cũng tốt. Tôi đi chung với cậu.”
Lận Diễm Trần bế Thu Thu vào trong xe nôi, Thu Thu biết là sắp được ra ngoài chơi, bé hưng phấn nhảy nhót.
Việc đẩy xe đẩy trẻ dĩ nhiên là do Lận Diễm Trần làm, thầy Sở đi chậm vài bước, tạo ra chút khoảng cách, để cho hai cha con có cơ hội ở chung.
Một chiếc xe ô tô đi qua, rồi ngừng lại cách đó không xa.
Triển Hồng Vũ kết thúc công việc, đang trên đường trở về. Vừa nãy lơ đãng thoáng liếc mắt nhìn một cái, còn tưởng rằng nhìn lầm, khi dừng xe nhìn kỹ, mới nhận ra đúng là Lận Diễm Trần!
Lận Diễm Trần ở Y thành cũng chẳng có gì, có lẽ là đến thăm Sở Tấn, nhưng sao hắn còn dẫn theo một đứa trẻ chứ?
Hình ảnh Lận Diễm Trần cười khúc khích đẩy xe đẩy trẻ, thật là quỷ dị có biết không?
Lúc này Lận Diễm Trần không biết tại sao ngừng lại, rồi ôm bảo bảo lên, Triển Hồng Vũ thấy được dáng vẻ bảo bảo... Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Giống y như đúc với Lận Diễm Trần khi còn bé!
Nếu như vậy, chỉ có hai khả năng:
Hoặc là ba ba Lận Diễm Trần gừng càng già càng cay, sinh em trai cho Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần chấp nhận, ở chung với em trai rất hòa hợp; hoặc là chính Lận Diễm Trần gạt mọi người, cùng phụ nữ xa lạ sinh con?!!!