Lũ Mùa Xuân

Chương 73: Chương 73




Ba ba Lận Diễm Trần không tái hôn, chú Lận lại là một người tương đối ngay thẳng, cuộc sống riêng của ông so với những chú bác bằng tuổi đã được xem là sạch sẽ nhất, sau khi vợ qua đời từng có bạn gái, nhưng thời điểm có bạn gái chắc chắn sẽ không có scandal, cũng sẽ không dây dưa với phụ nữ khác, hơn nữa bạn gái đều có tuổi tác diện mạo và gia thế tương đương, chưa bao giờ bao dưỡng nhân tình. Hơn nữa sau khi Lận Diễm Trần mười sáu tuổi năm ấy cản trở việc ông tái hôn, cuộc sống của ông càng thanh tâm quả dục, chăm chú vào công việc, cũng chưa từng nghe nói ông có bạn gái, đột nhiên có một đứa con riêng là chuyện không thể.

Vậy cũng chỉ có thể là một suy đoán khác, Lận Diễm Trần ở thời điểm bọn họ không biết, tạo ra mạng người.

Triển Hồng Vũ thực sự khó có thể tin.

Lận Diễm Trần lại là người như thế sao? Cậu còn từng có tình cảm khó nói với Lận Diễm Trần, trước kia là do trẻ tuổi, sau đó do công việc nên không thích hợp để yêu đương, hơn nữa biết được Lận Diễm Trần là thẳng nam, cho nên cậu vẫn luôn không cho tình cảm của mình có cơ hội nẩy mầm. Kết quả là, Lận Diễm Trần đột nhiên nói hắn cong, còn đang chuẩn bị kết hôn với bạn trai.

Cậu hơi buồn bực, sau khi tiếp xúc với Sở Tấn, mới phát hiện Sở Tấn là một người tốt, vậy cậu nên dìm chết phần tâm tư không thể mang ra ánh sáng của mình, chúc phúc Sở Tấn và Lận Diễm Trần.

Nhưng bây giờ có chuyện gì? Không phải lúc Lận Diễm Trần cho rằng Sở Tấn chết đã thống khổ đến muốn chết muốn sống sao? Nhưng không phải không thể có chuyện như vậy? Cho là người yêu đã đã chết, vì muốn vơi đi dau khổ, nên tìm người mới, kết quả người cũ lại trở về.

Đứa bé này nói không chừng được tạo thành như vậy, cậu không biết cảm tình của mẹ đẻ đứa bé này và Lận Diễm Trần sâu nặng bao nhiêu.

Nhưng bây giờ hắn đã chính thức giới thiệu, Sở Tấn là bạn trai của hắn, tương lai sẽ là đối tượng kết hôn.

Cuối cùng Lận Diễm Trần lựa chọn ai đã quá rõ ràng.

Bảo bảo này vừa nhìn qua ít nhất cũng đã sáu, bảy tháng, tính cả lúc sinh ra, hẳn là sau khi Sở Tấn “Chết” không bao lâu, Lận Diễm Trần lại làm ra mạng người.

Triển Hồng Vũ không thể nào tiếp thu được, tính cách Lận Diễm Trần được thiết lập ở trong lòng cậu hoàn toàn sụp đổ.

Nếu hắn yêu Sở Tấn, tại sao lại phát sinh quan hệ với người khác trong lúc Sở Tấn vừa mới “Mất” như thế?

Nếu đã sinh ra đứa bé, vậy thì phải chịu trách nhiệm, kết hôn với mẹ của đứa bé, xử lý rõ ràng quan hệ với Sở Tấn.

Hiện tại coi như chuyện gì? Vừa muốn đứa nhỏ, lại không nỡ bỏ Sở Tấn.

Sở Tấn có biết đến sự tồn tại của đứa bé này không? Không, hẳn là còn chưa biết, nếu như Lận Diễm Trần đã thẳng thắn, đứa trẻ này đã sớm xuất hiện trong nhà Lận Diễm Trần ở B thành.

Ngay cả những người bạn như bọn họ cũng không biết, Sở Tấn làm sao có thể biết được?

Lận Diễm Trần đang cố ý giấu diếm sự tồn tại của đứa bé này, không định cho đứa bé danh phận hay sao!?.

Triển Hồng Vũ cảm thấy thái dương nảy lên thình thịch đau đớn.

Tức quá.

Việc này xung quanh cậu cũng chẳng hề hiếm, những người chú bác thậm chí là ba cậu, đều có vô số tình nhân, chỉ là không mang về nhà, ở bên ngoài lén lút, lại còn cảm thấy chính mình rất xứng đáng với vợ con.

Thưở thiếu thời năm đó mấy người anh em bọn họ ý hợp tâm đầu, mới chơi với nhau, suy nghĩ của bọn họ nhất trí, đều chán ghét trở thành loại người như vậy.

Chỉ là cậu không nghĩ tới có một ngày Lận Diễm Trần sẽ trở thành loại người mà bọn họ chán ghét!

Cậu thất vọng cực độ.

Triển Hồng Vũ ở xa xa chụp lại bức ảnh Lận Diễm Trần ôm đứa bé, lưu lại làm bằng chứng.

Cuộc đời của cậu lên voi xuống chó, đã gặp rất nhiều chuyện, lúc thường cậu luôn khuyên mình chớ xen vào việc của người khác.

Nhưng lần này thì không được.

Triển Hồng Vũ tạo nhóm trên Wechat, kéo thêm mấy tên khác vào nhóm vừa tạo.

Tải bức ảnh lên.

Lữ Hạo là một người không tim không phổi: Ha ha ha ha ha, lão Lận sao lại ôm đứa bé, còn cười như một tên ngốc nữa [ cười khóc. jpg]

Trác Lâm Huy: Lão Triển sao ông chụp được bức ảnh này, gửi bức ảnh này lên làm gì?

Triển Hồng Vũ: Tôi vô tình gặp được trong lúc ở Y thành, đứa nhỏ này quá giống Lận Diễm Trần, tuyệt đối là con ruột của hắn.

Lữ Hạo:...

Trác Lâm Huy: Không thể nào, lão Lận sinh đứa nhỏ lúc nào?

Lữ Hạo: Không đúng a, vậy Sở Tấn đâu?

Trác Lâm Huy: Ông mới là tên ngốc

Lữ Hạo dần phát giác: Đờ mờ, không phải là lão Lận chân đạp hai thuyền chứ? Nhân phẩm thấp như vậy sao? Không ngờ Lão Lận lại là người như thế?

Trác Lâm Huy: Tôi phải tỉnh táo lại một chút, tôi không thể tưởng tượng nổi Lận Diễm Trần lại làm ra chuyện như vậy

Lữ Hạo: Tôi cảm thấy hẳn là có hiểu lầm gì đó? Tôi cảm thấy lão Lận không phải người như thế...

Triển Hồng Vũ: Các người cảm thấy được bây giờ nên làm gì?

Trác Lâm Huy: Tôi cảm thấy đây là việc riêng của Lận Diễm Trần

Lữ Hạo: Tôi vẫn cảm thấy chắc là có hiểu lầm...

Triển Hồng Vũ: Ý của ông chính là làm như không biết, mặc hắn bày bố?

Trác Lâm Huy: Lão Triển, tôi biết ông rất tức giận, trước tiên ông phải bình tĩnh một chút, tôi cũng rất giận, nhưng đứa bé đã ra đời, không thể nhét về đúng không? Lận Diễm Trần đã thành như vậy, chúng ta dù khuyên nhủ hắn cũng có thể làm gì? Sai lầm đã tạo thành. Đó là cuộc đời của Lận Diễm Trần, hắn phải chịu trách nhiệm vì sai lầm của mình

Lữ Hạo: Không phải, các ông đừng ầm ĩ nữa a, sao các ông lại cải vả nhau trước a?

Lữ Hạo: Tôi không hiểu nổi các ông đang ồn ào cái gì, các ông trực tiếp đi hỏi lão Lận không phải tốt hơn sao? Tôi không thích nhất là quanh co lòng vòng như vậy

Lữ Hạo: Các ông không dám hỏi, vậy tôi đi hỏi cho

Đàm Tu Minh:...

Đàm Tu Minh: Tôi chỉ không lên mạng mười phút, đã xảy ra chuyện gì? Các ông đang nói cái gì? Sao tạo nhóm mà không kéo lão Lận vào vậy?

Triển Hồng Vũ: Thôi, hay là tôi đi hỏi

Lận Diễm Trần dẫn theo Thu Thu tản bộ được một lúc, thì nhận được điện thoại Sở Tấn, nói là công việc đã kết thúc, đang trên đường về nhà.

Lận Diễm Trần thật vui vẻ dẫn theo Thu Thu trở về.

Vào cửa không bao lâu, thì nghe được tiếng gõ cửa.

Lận Diễm Trần vui vẻ nói: “Nhất định là Sở Tấn trở về, con đi mở cửa.”

Lận Diễm Trần mở cửa, nhìn thấy một người không ngờ được đang đứng ở ngoài cửa, sửng sốt một chút: “Lão Triển, sao ông lại ở đây?”

Triển Hồng Vũ quần áo điệu thấp, đội mũ, cậu kéo khẩu trang lên, nói: “Đi xuống cùng tôi nói chuyện.”

Lận Diễm Trần: “A?”

Đầu óc Lận Diễm Trần mơ hồ, suy nghĩ một chút, vẫn đi với Triển Hồng Vũ, trước khi đi còn nói với thầy Sở ở trong phòng một tiếng: “Bác trai, có bạn con tới tìm, con xuống nói hai câu với cậu ấy, một lát con sẽ trở về.”

Thầy Sở:?

Lận Diễm Trần và Triển Hồng Vũ xuống lầu, đứng dưới tàng cây ở ven đường nói chuyện.

Đầu óc Lận Diễm Trần vẫn mơ hồ: “Tại sao ông lại ở chỗ này?”

Triển Hồng Vũ thất vọng nhìn hắn, vô cùng đau đớn mà nói: “Tôi đã thấy hết.”

Lận Diễm Trần: “Ông nhìn thấy gì?”

Triển Hồng Vũ: “Tôi thấy ông dẫn theo một đứa bé, đứa bé kia lại giống ông như đúc. Sao ông có thể làm như vậy? Nếu như ông muốn đứa nhỏ này, sao còn quay lại với Sở Tấn? Sở Tấn biết chuyện này không?”

Lận Diễm Trần ngơ ngác, cuối cùng đã rõ ràng Triển Hồng Vũ hiểu lầm cái gì, hắn muốn giải thích, định há miệng, lại không biết bắt đầu giải thích từ đâu mới tốt.

Lận Diễm Trần lắp bắp nói: “Em... Em ấy có biết.”

Người há hốc mồm đổi thành Triển Hồng Vũ. Thật xấu hổ, Sở Tấn đã biết rồi? Sở Tấn có thể tiếp nhận chuyện anh bị đội nón xanh? Vậy cậu chỉ có thể căm phẫn sục sôi trong lòng?

“Triển tiên sinh?”

Một giọng nói vang lên sau lưng Triển Hồng Vũ.

Triển Hồng Vũ quay đầu lại, đối mặt với Sở Tấn.

Sở Tấn cũng không biết xảy ra chuyện gì, nở nụ cười: “Cậu tới tìm Lận Diễm Trần sao? Đây là nhà tôi nếu đã đến, đi lên ngồi một chút, rồi uống ly trà.”

Triển Hồng Vũ: “...”

Chờ chút, đã xảy ra chuyện gì?

Triển Hồng Vũ đứng ở cái cửa của gia đình vừa nãy cậu chính mắt thấy Lận Diễm Trần đưa đứa nhỏ đi vào, lại chính mắt thấy Sở Tấn mở cửa ra, nói là nhà mình, mời cậu đi vào, tiếp theo tận mắt nhìn thấy tiểu bảo bảo kia gọi “Ba ba” sau đó Sở Tấn bước lên ôm đứa nhỏ.

Triển Hồng Vũ nhìn Sở Tấn, nhìn bảo bảo một chút, lại nhìn Sở Tấn một chút, rồi lại nhìn bảo bảo một chút... Là mắt cậu có vấn đề ư? Sao cậu cảm thấy dung mạo bảo bảo cũng rất là giống Sở Tấn?

“Có khách tới sao?”

Mẹ Sở Tấn mới vừa ở ban công bón phân cho hoa, còn cầm theo xẻng nhỏ đi vào, nhìn người tới, giật mình vứt bay cái xẻng.

“Triển Hồng Vũ?! Người thật? Là người sống?”

Thầy Sở nâng kính mắt: “Ôi, đây không phải là cái người bà thường xem trong phim truyền hình sao?”

Triển Hồng Vũ lấy lại tinh thần, hoảng hốt chào hỏi một chút: “Chào ngài, chào ngài.”

Cậu vẫn không rõ lắm.

Triển Hồng Vũ hít sâu một hơi: “Cuối cùng chuyện là sao?”

Lận Diễm Trần sờ mũi một cái: “Nói ra rất dài dòng, ông hình như hiểu lầm tôi ngoại tình? Tôi không có.”

Triển Hồng Vũ: “Vậy đứa bé này...”

Chỉ dăm ba câu, Sở Tấn cũng biết náo loạn ra chuyện gì rồi, không nhịn được có chút buồn cười, anh nói: “Do tôi sinh. Bảo bảo do tôi và Lận Diễm Trần sinh.”

Thu Thu đang ôm một con sâu lông đồ chơi, bé đưa tới trước mặt Sở Tấn, bi bô mà gọi: “Ba ba.”

Triển Hồng Vũ: “......”

Điện thoại di động của cậu rung lên.

Đàm Tu Minh: Tôi xem xong lịch sử trò chuyện của các ông rồi, trời ạ, Lận Diễm Trần sao lại biến thành như vậy? Cái tên cặn bã bại hoại!! Nhất định phải khiển trách hắn!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.