Lũ Mùa Xuân

Chương 74: Chương 74




Bỗng nhiên Triển Hồng Vũ hỏi đám bạn một câu bất thình lình: Các ông tin đàn ông có thể sinh con không?

Lữ Hạo: Lão Triển, ông mang thai sao? Ha ha ha ha ha ha

Lữ Hạo: Nhưng không phải ông mới vừa nói đi tìm Lận Diễm Trần sao? Tại sao giờ lại thảo luận vấn đề đàn ông có sinh con được hay không?

Trác Lâm Huy: Lão Triển, ông có ý gì? Đừng nói một câu không đầu không đuôi...

Triển Hồng Vũ: Tôi đã đi tìm Lận Diễm Trần, rồi mới hỏi các ông vấn đề này

Đàm Tu Minh: Lần này tôi theo kịp, thế nào rồi? Ông đi mắng Lận Diễm Trần sao? Hắn nói thế nào? Thừa nhận lỗi lầm? Định làm như thế nào? Tôi cảm thấy chịu trách nhiệm với mẹ đẻ của đứa bé sẽ tốt hơn, các ông nói có đúng hay không?

Lữ Hạo: Chẳng lẽ là Lận Diễm Trần mang thai ha ha ha ha ha

Triển Hồng Vũ: Không

Triển Hồng Vũ: Sở Tấn chính là “Mẹ đẻ” của đứa nhỏ, thân thể của anh ấy khá đặc biệt, nên có thể sinh con

Lữ Hạo: Không thể nào, lão Triển, ông đừng gạt tôi, ông thích nói giỡn như thế từ khi nào vậy?

Triển Hồng Vũ:...

Triển Hồng Vũ: Vừa nãy ông mới vừa nói Lận Diễm Trần mang thai, một lát lại nói tôi mang thai, hiện tại tôi nói Sở Tấn mang thai lại không được?

Lữ Hạo: Lão Triển, cuối cùng ông đang đùa giỡn, hay là nghiêm túc a?

Triển Hồng Vũ: Nghiêm túc. Nhìn đi, ban đầu tôi cũng cảm thấy các ông sẽ không tin. Lão Lận và anh Sở vừa mới nói với tôi, tôi cũng không thể tin được, sau đó tôi xem giấy khám thai của anh ấy... Đứa nhỏ thực sự là do anh ấy sinh... Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên không tiết lộ với bên ngoài

Trác Lâm Huy: Tôi càng tức hơn. Lão Lận không có nghĩa khí gì cả? Đứa nhỏ lớn như vậy cũng không nói với chúng ta? Hắn không tin chúng ta sao? Cảm thấy nói với chúng ta, chúng ta sẽ tiết lộ ra ngoài?

Đàm Tu Minh: Tôi nhớ ra rồi, lần trước chúng ta cùng lão Triển đến nhà nhìn bạn trai hắn xem là người thế nào, tôi nói mang quà cho Đầu To, nói là cho con trai lão Lận, phản ứng của hai người bọn họ có chút kỳ quái, tôi còn không hiểu ra sao, bây giờ đã rõ rồi.

Triển Hồng Vũ: Lão Lận cho phép tôi nói cho các ông biết. Nhưng việc này là do tôi nghĩ sai, trách lầm lão Lận. Phải xin lỗi hắn.

Tình cảnh nhất thời lúng túng yên tĩnh.

Vừa nãy cả đám bọn họ cùng nhau mắng Lận Diễm Trần một trận thối đầu.

Năm người bạn tốt bọn họ, gia đình cũng không tính là hạnh phúc. Lận Diễm Trần thì không cần phải nói, mẹ mất sớm, quan hệ với ba ba lại gay go; ba ba Triển Hồng Vũ dẫn tiểu tam về nhà, đuổi cậu và mẹ cậu tay không ra ngoài, mẹ cậu không lâu lắm lại sinh bệnh qua đời; ba mẹ Đàm Tu Minh, Lữ Hạo, Trác Lâm Huy cũng đã ly hôn, Đàm Tu Minh và Lữ Hạo theo ba ba, bây giờ còn đang đấu trí đấu dũng với mẹ kế em trai em gái, Trác Lâm Huy theo mẹ, mẹ của hắn kinh doanh thời trang và mỹ phẩm, hắn theo nghiệp của mẹ.

Cho nên mấy người bọn họ đều ghét cay ghét đắng bọn tiểu tam.

Khi còn bé bọn họ đã nói tuyệt đối không thể biến thành một người đàn ông buồn nôn như những người trưởng bối đó, thật ra trước đây nhóm bọn họ có chơi chung với vài người, nhưng sau khi trưởng thành tính tình dần thay đổi. Những người này đều bị bọn họ từ từ xa lánh, đến bây giờ chỉ còn lại mấy người họ.

Năm đó đi đầu cho chuyện này chính là Lận Diễm Trần, cho nên bọn họ cho rằng Lận Diễm Trần bắt cá nhiều tay bao tiểu Tam còn tạo ra mạng người mới chịu đả kích lớn như thế.

May mắn chỉ là hiểu lầm.

Chính là, quá xấu hổ.

Trễ một chút, đã đi tìm Lận Diễm Trần tính sổ rồi.

Lữ Hạo người này trời sinh đầu thiếu dây thần kinh, rất nhanh đã thích ứng kịp: Lão Triển, ông có chụp ảnh đứa nhỏ không? Tôi muốn nhìn một chút xem hình dáng con trai lão Lận ra sao, ông nói dáng vẻ rất giống hắn, gửi cho tôi xem một chút đi.

Trác Lâm Huy: Ông tiếp nhận nhanh như vậy? Đàn ông sinh con, ông không cần đi xác nhận?

Lữ Hạo: Lão Triển sẽ không gạt tôi, hơn nữa lão Triển cũng không dễ bị lừa. Nếu như lão Triển bị gạt, chắc chắn tôi càng bị lừa cho quay tít, đàn ông sinh con thì sinh con. Thế giới to lớn, không gì là không thể, thả lỏng... Ông luôn thích nghĩ đông nghĩ tây, tự tìm phiền não

Triển Hồng Vũ: Tôi không chụp gần, nếu các ông muốn nhìn, tôi đi hỏi một chút xem có thể chụp hay không, chờ một chút

Trác Lâm Huy: Ông còn ở đó?

Triển Hồng Vũ: Ừm, ba mẹ Sở Tấn rất nhiệt tình, thịnh tình không thể chối từ, cho tôi ở lại ăn một bữa cơm...

Triển Hồng Vũ ngẩng đầu lên, nghe giọng nói vang dội của hai ông bà:

“Thầy Sở a! Rượu Mao Đài 30 năm của ông để ở đâu? Lấy ra lấy ra!”

“Không phải vừa mua tôm hùm lớn Australia sao? Làm đi!”

“Còn có bào ngư...”

“Ai, nhưng đáng tiếc không có thời gian hầm phật nhảy tường, ông làm cái đó ăn ngon nhất.”

Lận Diễm Trần ngoan ngoãn làm phụ bếp cho cha vợ, xử lý nguyên liệu nấu ăn, trong lòng cực kỳ đố kị: Lần đầu hắn tới nhà chỉ ăn được cơm chiên, lão Triển sao lại may mắn như vậy?

Thầy Sở cũng đang thấp giọng nói thầm, đau lòng nói: “Bình Mao Đài đó lúc thường tôi cũng không dám uống...”

Lận Diễm Trần và ông chí lớn gặp nhau, an ủi ông: “Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi cũng sẽ trở lại*, ngày khác con sẽ mang cho ngài một bình Mao Đài ba mươi năm khác.”

(*) 千金散尽还复来 Thiên kim tán tận hoàn phục lai. Một câu thơ trong bài <<Thương tiến tửu>> của Lý Bạch

Thầy Sở rất ủy khuất: “Cũng được.”

Lận Diễm Trần lén lút liếc nhìn ra phòng khách đối diện, Triển Hồng Vũ đang nói chuyện với Sở Tấn.

Triển Hồng Vũ lễ phép hỏi một chút: “Tôi và mấy người bạn của lão Lận, chính là mấy người lần trước anh gặp, họ nói rất muốn thấy đứa nhỏ, tôi có thể chụp hình cho bọn họ xem không?”

Sở Tấn gật đầu: “Dĩ nhiên có thể a.”

Triển Hồng Vũ đi tới bên cạnh Thu Thu, mở camera, cậu ngồi chồm hổm xuống, chiều cao so với Thu Thu ở trong xe học đi không chênh lệch lắm, Thu Thu không cần cố gắng ngước nhìn cậu.

Gần đây Thu Thu bắt đầu dùng xe trượt học bước đi, nhìn thấy Triển Hồng Vũ tiếp cận, bé cũng không sợ, một đôi mắt trợn lên tròn tròn, tò mò nhìn Triển Hồng Vũ.

Ánh mắt bảo bảo trong suốt như dòng suối nhỏ.

Triển Hồng Vũ bị bé liếc mắt một cái, cảm thấy trái tim cũng giống như là được gột rửa.

Thu Thu có hơi nhận ra người này, vì bé thường xuyên nhìn thấy, mỗi ngày bà nội đều ôm bé xem ti vi! Bé ngại ngùng cười cười.

Thu Thu cười với Triển Hồng Vũ, làm cậu sửng sốt.

Đệt! Thật là đáng yêu quá!

So với Lận Diễm Trần khi còn bé còn đáng yêu hơn gấp trăm lần a!

Cậu còn nhớ qua loa lúc đi nhà trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy Lận Diễm Trần là thế nào, Lận Diễm Trần khi còn bé rất cứng đầu, còn dám đối nghịch với người lớn.

Trong ấn tượng của cậu chưa từng mềm mại như thế.

Thu Thu và Lận Diễm Trần vừa nhìn đã biết là cha con, nhưng bé cũng giống Sở Tấn, bé đều dành lấy những nơi đẹp nhất của hai người cha mang lên người mình.

Không nói khoa trương, Triển Hồng Vũ lần đầu tiên nhìn thấy bé con nào đáng yêu như thế, cậu cảm thấy chính mình khi còn bé lớn lên giống như một cây củ cải.

Triển Hồng Vũ chụp vài tấm hình và quay clip, Thu Thu không sợ chụp ảnh, còn rất phối hợp.

Gửi vào trong nhóm, trong lúc nhất thời gây nên tiếng vang nhiệt liệt.

Lữ Hạo: Đờ mờ, con trai lão Lận đáng yêu như thế?!

Trác Lâm Huy: Thật sự rất giống... Đánh chết tôi cũng không nghĩ tới tên Lận chóa là người đầu tiên kết hôn sinh trong trong chúng ta, hắn quá ngu, nuôi đứa nhỏ có gì tốt? Đừng nhìn dáng vẻ khả ái như vậy, đều là tiểu ác ma...

Đàm Tu Minh: Bảo bảo Lão Lận tên gì a?

Triển Hồng Vũ: Thu Thu

Triển Hồng Vũ vào nhóm lần nữa, phát hiện tên nhóm đã được sửa lại -- Nhóm ba nuôi Thu Thu

Triển Hồng Vũ: Ai đổi?

Đàm Tu Minh: Tôi! [ đeo kính râm ]

Trác Lâm Huy: Tôi chưa muốn làm cha đâu...

Triển Hồng Vũ: Không muốn thì thôi, vậy tôi đá ông ra, mấy người chúng tôi làm ba nuôi Thu Thu thôi. Lão Lữ, ông thấy sao?

Lữ Hạo: Muốn muốn muốn muốn, tôi lập tức đặt làm khóa trường mệnh cho Thu Thu, mấy ngày trước trùng hợp mua được một khối pha lê cực kỳ tinh chất

Trác Lâm Huy: Chờ chút, ông đã hỏi lão Lận đồng ý cho chúng ta làm ba nuôi đứa nhỏ chưa?

Đàm Tu Minh: Hắn dám không đồng ý??? Đó không phải là ngầm thừa nhận sao?

Lận Diễm Trần từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Triển Hồng Vũ đang chơi với Thu Thu, bên cạnh Sở Tiểu Béo vây quanh cậu, còn thân mật vẫy đuôi.

Lận Diễm Trần ghen tỵ hết sức: “Dựa vào cái gì Sở Tiểu Béo không sủa cậu ta?”

Triển Hồng Vũ vô tội nói: “Có thể là bởi vì tôi đẹp trai hơn so với ông.”

Sở Tấn cười trên sự đau khổ của người khác: “Ha ha ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.