Cả buổi sáng, Sầm Dao vẫn luôn làm nũng, muốn Thương Đình Lập nói cho cô biết, rốt cuộc người kia là ai.
Lúc trước, Thương Đình Lập luôn nói mọi chuyện với cô, lúc này lại kiên quyết từ chối.
Cho dù đối mặt với sự dụ dỗ cố ý của cô, anh cũng như thầy tu, không hề phản ứng.
Sầm Dao hơi giận, hừ một tiếng, không thèm nhìn anh.
Đợi tới buổi chiều tan làm, Sầm Dao cũng không đi chung với anh, nói Khương Oánh Oánh chờ cô dưới lầu.
Thương Đình Lập vốn cho rằng đây chỉ là cái cớ Sầm Dao phạt anh vì không nói với cô mà cổ ý nói ra.
Không ngờ sau khi xuống lầu, thấy được chiếc xe nữ kia, Thương Đình Lập hiếm thấy hơi trợn mät.
Sầm Dao chưa nói với anh, lúc cô đi toilet đã nhận được tin nhắn của Oánh Oánh.
Xét thấy tin nhắn có chút riêng tư, cũng rất quan trọng.
Sầm Dao học dáng vẻ hôm nay của Đình Lập, cũng làm như vậy, không nói với anh.
Đợi tới khi xe rời đi, Thương Đình Lập mới bất đắc dĩ lắc đầu ngồi xe về nhà.
Ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, Sầm Dao nhìn Oánh Oánh hiếm thấy trang điểm, tò mò hỏi: "Oánh Oánh, hôm nay em mặc đẹp như vậy, muốn dẫn chị đi đâu thế?"
Oánh Oánh vừa cầm tay lái, cổ tay mảnh khánh khẽ chuyển, hơi chạy về phía bên phải, trả lời Sầm Dao: "Hôm nay là sinh nhật em, đương nhiên muốn làm lớn một trận rồi.
Dao Dao, trước đây mỗi lần sinh nhật em, chị đều đón cùng em, ngoại trừ ba năm kia.
Hiện tại chị mất trí nhớ, nế tình chị đã trở về nên em không trách chị quên mất sinh nhật em đâu"
Khương Oánh Oánh cười nhẹ, Sầm Dao lại có chút đau lòng.
Lúc trước nếu cô đón sinh nhật cùng cô ấy, vậy ba năm cô không ở đây, không cần nghĩ cũng biết ai đón cùng cô ấy.
Nhưng bây giờ người kia đã quên cô ấy, chỉ sợ trong lòng cô ấy không biết khó chịu đến thế nào.
Sầm Dao không muốn khiến sinh nhật Oánh Oánh không vui, quyết định hôm nay liều mình bồi quân tử.
Chỉ là tới sau khi hai người vào quán bar xa hoa trụy lạc, Sầm Dao lại âm thầm nuốt nước bọt, kiềm chế ý định muốn rời đi.
Khương Oánh Oánh kéo Sầm Dao ngồi xuống quầy bar, chào hỏi người phục vụ.
Sau khi phát hiện không phải là bartender lúc trước, hiếm thấy tò mò hỏi: "Bartender đẹp trai lúc trước của Thiên Thượng Nhân Gian nghỉ việc rồi à? Cậu vừa tới sao?"
Chàng trai đứng dưới ánh đèn đỏ rất thanh tú, lại có vẻ có chút quỷ bí.
Nghe cô gái xinh đẹp trước mặt hỏi, cậu ta đương nhiên biết trước đây cô chắc chắn là khách quen, nhưng chắc đã lâu không tới.
Dù sao bartender của Thiên Thượng Nhân Gian đã đổi nhiều năm rồi.
Cậu †a sợ nói vậy sẽ khiến cô không vui.
Dù sao hai năm trước, trừ sau khi bartender đổi thành cậu ta, có rất nhiều khách quen cũng không tới nữa.
Mặc dù trong lòng đang do dự, chần chờ, cậu ta vẫn thành thật nói: "Thưa cô, bartender của Thiên Thượng Nhân Gian đã đổi được hai năm.
Cô chắc là đã lâu không tới, nên mới không phát hiện"
"Đã đối hai năm rồi à?"
Khương Oánh Oánh nhỏ giọng lầm bầm, sao đổi lâu như vậy, cũng không ai báo cho cô nhỉ.
Nhưng cũng may, cô ấy tới đây chỉ để uống rượu bày tỏ chút tâm trạng bị đè nén, bartender đối cũng không quan trọng.
Khương Oánh Oánh tùy ý gọi hai ly rượu, lúc bưng tới trước mặt Sầm Dao, Sầm Dao có chút chột dạ uống một ngụm nhỏ.
Sau khi uống xong, Sầm Dao lập tức dụ dỗ Oánh Oánh bắt đầu nói chuyện, muốn để cô ấy quên chuyện uống rượu.
Đáng tiếc người muốn uống rượu thì kêu thế nào cũng không tỉnh.
Cho dù cuối cùng Sầm Dao đưa tay bóp cô, Khương Oánh Oánh vẫn không nói lời nào mà uống hết ly này ly kia.
Ba năm nay, tửu lượng của Khương Oánh Oánh đã tăng lên không ít nhờ xã giao.
Nhưng dù tửu lượng tốt cũng không chịu nổi cô uống hết ly này tới ly khác.
Lúc hoàn toàn uống say, Khương Oánh Oánh ôm cánh tay Sầm Dao nói muốn đi toilet.
Tuy Sầm Dao bất đắc dĩ nhưng vẫn nửa ôm cô, cùng đi toilet.
Sau khi thấy Oánh Oánh đi vào, Sầm Dao rửa mặt, muốn để mình tỉnh táo chút.
Đợi mấy phút sau, cô lại phát hiện không nhìn thấy bóng dáng Khương Oánh Oánh, đặt tay lên cửa gõ vài cái.
"Oánh Oánh, em còn ở đó không? Oánh Oánh"
Lúc này, người đang ngồi trên bốn câu, đầu gục xuống đầu gối ngủ say, hoàn toàn không biết sự sốt ruột của người bên ngoài.
Sầm Dao thấy cô cả buổi không trả lời, muốn đá cửa ra, lại lo lắng đá trúng cô.
Đành phải chạy tới quầy bar Thiên Thượng Nhân Gian †ìm người giúp.
Cũng may, bartender kia sau khi không ngừng pha chế rượu cho hai người đã hơi quen với họ.
Cậu ta tìm vài người, thuận tiện cầm một cái cờ lê đưa cô.
Sầm Dao vội vàng cảm ơn, sau đó chạy thẳng tới toilet.
Ngoài dự liệu là, Khương Oánh Oánh vốn đang trốn trong một buồng vệ sinh ngủ say, lúc này lại dựa lưng vào vách tường sạch sẽ.
Sầm Dao không ngờ cô sẽ tự chạy ra, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Đem tay của Khương Oánh Oánh đặt lên vai, sau đó dùng sức đỡ cô ra ngoài.
Lúc Sầm Dao dân Khương Oánh Oánh tới cửa quán bar, phát hiện Thương Đình Lập đã chặn ở đó.
Vẻ mặt Sầm Dao không tốt, trong lòng chột dạ.
Anh khẽ gọi cô: "Rốt cuộc chịu ra rồi à"
Sầm Dao che mặt sau cổ Oánh Oánh, run rẩy nói: "Không thể trách bọn em được, không phải Oánh Oánh muốn tới đây uống rượu mừng sinh nhật sao? Lại không làm việc gì xấu, lẽ nào chút yêu cầu này cũng không thể ự"
Nói tới cuối cùng, Sầm Dao bắt đầu lẽ thẳng khí hùng.
Thương Đình Lập cười như không cười nói: "Anh cũng không nói cô ấy.
Sầm Dao, anh không xen vào việc của Khương Oánh Oánh, nhưng em là vợ anh, sao anh có thể không quan tâm em được."
Lúc nhận được điện thoại của Thiên Thượng Nhân Gian, Thương Đình Lập vốn tưởng rằng là Nam Vũ họ tra ra đầu mối quan trọng gì.
Sau khi nghe nhân viên giải thích một hồi, anh mới biết được hai người họ uống say ở Thiên Thượng Nhân Gian.
Mang theo lửa giận cuồn cuộn tới nơi, phát hiện Sầm Dao rất tỉnh táo, chỉ là cô đỡ Khương Oánh Oánh lắc lư khiến Thương Đình Lập cực kỳ hoài nghi họ có thể cứ vậy mà ngã xuống đất hay không.
"Lên xe đi.
Hôm nay để cô ấy ở nhà chúng ta một đêm, ngày mai để cô ấy tự mình về"
Thương Đình Lập đè xuống lửa giận trong lòng, nói.
Sầm Dao cũng nhận anh rất tức giận.
dù sao chuyện anh họ đầy đủ họ tên cô hầu như chưa từng có, chỉ lúc đang tức giận mới có thể nói chuyện xa lạ như vậy.
Thấy anh đi thẳng lên xe, cũng không tới đỡ giúp, Sầm Dao chỉ có thể tự mình ra tay.
Sau khi cô và Oánh Oánh cùng ngồi xuống ghế sau, Sầm Dao nhìn chiếc xe thể thao Oánh Oánh tùy ý đậu ven đường sau khi tới quán bar, hơi lo lắng hỏi: "Xe của Oánh Oánh cứ để lại đây như vậy à? Có thể bị người khác lái đi không?"
Thuơng Đình Lập qua đầu liếc nhìn cô, khiến Sầm Dao ngượng ngùng cười, không tiện nói tiếp.
Anh lấy điện thoại ra, ấn một dãy số rồi nói: "Nhanh đi tới cửa lấy chiếc xe thể thao của em gái đại ca các người, tìm một chỗ, bảo vệ an toàn một đêm, mai cô ấy sẽ tới tìm"