Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 290: Chương 290: Không yên tâm




Ngày hôm sau, lúc Thương Đình Lập thức dậy, Sầm Dao cố ý cho anh đổi một chiếc cà vạt đen thêu tơ vàng.

Nhìn chiếc cà vạt đa dạng hơn bình thường, Thương Đình Lập đợi cô thắt xong rồi nhẹ nhàng kéo, cười nói: "Sao đột nhiên để anh ăn mặc đẹp như vậy, không sợ có người 'câu' anh đi mất sao?"

"Tưởng tượng hay lắm"

Sầm Dao trợn trắng mắt.

Đang lúc khó khăn như vậy, anh vẫn có thể nói lời vui đùa, Sầm Dao không biết nên nói năng lực thừa nhận áp lực của anh mạnh hay nói anh vô tâm đây.

"Hôm nay để anh ăn mặc đẹp như vậy là muốn em dựa vào khuôn mặt này mà đè xuống toàn bộ đồn đãi bất lợi với anh không"

Để phối hợp với sự đắc ý của anh, Sầm Dao cố ý hài hước thêm một câu.

Thương Đình Lập kéo tay cô ra cửa, nói: "Có thể sẽ khiến em thất vọng rồi, khuôn mặt này của anh chỉ dành riêng cho mình em thôi.

Em đó, không cần suy nghĩ lung tung, tin tưởng người đàn ông của em sẽ không thua hết toàn bộ gia sản muốn cho em"

"Em không thèm sợ đâu.

Dù sau những thứ này từ đầu cũng không phải của em"

Sầm Dao vốn là người không quan tâm tiền, lúc nói lời này còn cười giễu một tiếng.

Thương Đình Lập khí phách nâng tay Sầm Dao hôn, nói: "Anh muốn đưa cho em thì sẽ là của em"

Hai người lo lắng trong lòng, một người thì không để ý, nhưng lại vì nghĩ cho đối phương mà nói những lời không khiến đối phương lo lắng.

Chẳng qua lúc hai người tới công ty, Sầm Dao nhìn tòa cao ốc bình thường hăng hái đi vào, lúc này lại nổi trống muốn lùi.

Hôm qua, trước khi ngủ, cổ phiếu của Nguyên Thịnh đã giảm ba điểm.

Có thể nói, từ lúc công ty Nguyên Thịnh ra thị trường tới nay, nhiều năm như vậy chưa bao giờ gặp nguy cơ lớn đến thế.

Lúc đứng trong thang máy mở cửa, Sầm Dao còn lo lắng công nhân công ty có thể chọi trứng thối vào Thương Đình Lập hay không.

Sự thật lại là.

Mỗi người ở đây đều làm việc ở vị trí của mình.

Lúc tới phòng làm việc của chủ tịch, Sầm Dao vừa thở dài vừa sùng bái nhìn Thương Đình Lập nói: "Đình Lập, tôi không ngờ công nhân công ty anh lại có kỷ luật như thế.

Tôi còn tưởng rằng cổ phiếu công ty giảm nhiều như vậy, họ sợ là sẽ ầm ï đòi từ chức"

Thương Đình Lập ngồi trên ghế làm việc vô ghế của mình: "Tới đây ngồi xuống đi"

Sầm Dao mang giày cao gót, đương nhiên không thể giống thỏ mà phi thẳng tới.

Ưu nhã bước chậm tới, lúc đến cạnh anh thì trực tiếp ngồi xuống, sau đó hơi dịch mông, đẩy anh vào trong.

Cũng mà ghế làm việc khá lớn, hai người họ vừa đủ ngồi.

"Sao nào, vui vẻ không?"

Thương Đình Lập biết cô vẫn lo lắng anh từ tối qua.

Cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, dù không lộn xộn nhưng khác với thói quen bình thường của cô, cô cứng đờ khiến anh thoáng cái đã nhận ra.

Sầm Dao lắc đầu, thở dài nói: "ƯỨm luôn cảm thấy không yên lòng, cảm thấy là lạ"

Thương Đình Lập thấy cô vẫn xoắn xuýt mãi không yên liền cầm điện thoại nội bộ gọi cho Dư Phi.

Lúc Dư Phi vào, trong lòng cũng đã chuẩn bị xong.

Cho nên, dù thấy chủ tịch bị phu nhân chen chân ngồi đó, cả người dán trên ghế, anh ta vẫn cúi đầu không nhìn thẳng, không nhìn bên đó.

Thương Đình Lập nhận ra sự ngượng ngùng của Dư Phị, lại không cảm thấy có gì.

Dù sao Dư Phi là người một nhà, anh vẫn rất tin tưởng anh ta.

Thương Đình Lập không nói nhiều, hỏi thẳng tình hình công ty hôm nay: "Dư Phi, chuyện hôm qua có ảnh hưởng đến công ty thế nào, anh nói thử xem"

Thật ra Dư Phi cũng đoán được chủ tịch muốn hỏi chuyện này, nói thẳng ra lý do công ty vẫn giống như thường: "Chủ tịch, hôm qua khoảng bảy giờ rưỡi, trên mạng có mấy phần chứng cứ xác thực đã chứng minh Ellis vì lợi ích bán dụng cụ đã sớm biết tác dụng phụ tới bệnh viện, hơn nữa, sau khi công ty phá sản, ông ta bởi vì không có tiên, trên người mäãc nợ rầu rĩ nên vơ vét tài sản chủ tịch, uy hiếp chủ tịch, còn có ghi âm chủ tịch phản bác ông ta, xem như là trá hình chứng minh cho chủ tịch.

Tuy vẫn có một số người cắn chặt không tha, nhưng cổ phiếu công ty đã tăng trở lại.

Dưới tình hình này, nguy cơ của Nguyên Thịnh đã giải trừ"

Tuy Thương Đình Lập cũng vì chuyện công †y vậy mà cứ vậy sóng êm gió lặng bình thường mà vui vẻ, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy kì lạ, ai đã giúp anh chứ.

*Tra ra ai ra tay không?"

Dù người giúp anh là địch hay bạn, anh đều tò mò thân phận của người kia.

"Không tra ra"

Dư Phi mất mác nói.

Anh nghĩ chuyện này hoàn toàn là anh làm không tốt, người khác có thể giúp chủ tịch tìm được chứng cứ, anh ngay cả chút dấu vết cũng không phát hiện được.

Thương Đình Lập đã nhận ra tâm trạng của Dư Phi, nhưng không có nói lời an ủi.

Dù sao có một số người không phải được an ủi xong thì có thể tự mình tiêu tan.

"Lần sau, đừng xảy ra lỗi như vậy"

Thương Đình Lập trâm giọng nói.

"Vâng"

Dư Phi chấn chỉnh lại tinh thần, âm thầm quyết định dù sau này công ty và chủ tịch có xảy ra chuyện gì, anh đều phải là người biết đầu tiên.

Chờ sau khi anh đi, Sầm Dao mới khẽ nói: "Thật không ngờ, anh vậy mà được lòng người đến thế, thật lạ nha"

Quả thật, không có một lời hay, vẫn có thể khiến người khác như nhập ma mà trung thành như vậy.

Nếu không biết đây không phải thế giới huyền huyễn, cô chắc sẽ cho rằng anh hạ cố Dư Phi.

Nhờ việc đọc tiểu thuyết nhiều năm như vậy, hiện tại trí tưởng tượng của Sầm Dao vô cùng phong phú.

Nhưng cô cũng biết trên thế giới này có một số người khiến người khác tự nguyện cúi đầu xưng thần trước mị lực của họ.

Rất may, người kia là chồng cô.

Thương Đình Lập không phản bác cô, mà hiếm thấy trầm tư gì đó.

Sầm Dao suy tư một lát liền biết anh đang nghĩ gì lúc này.

"Đình Lập, có phải anh đang nghĩ ai đang ở sau lưng giúp anh?"

Sầm Dao kéo tay áo anh hỏi.

"Ừ, anh luôn cảm thấy là một người rất quen thuộc, chỉ là quả thật không nhớ nổi là ai"

Anh vô thức gõ bàn, nghiêm mặt nói.

"Có phải là Lục Di hay Ngôn Phong mà trước kia anh nói với em không?"

Tuy chưa thấy hai người họ nhưng Sầm Dao nghĩ thân là bạn bè của Đình Lập, họ cũng sẽ có bản lĩnh.

Thương Đình Lập lắc đầu, đối với hai người Sầm Dao nói, anh hoàn toàn không chút do dự nói: "Hai người họ, một người đang trong quân đội, một người mỗi ngày mất hồn mất vía.

Muốn dựa vào họ để giải quyết chuyện này, sợ là tới lúc công ty sụp cũng không được."

"Vậy thì là ai?"

Người này cũng không, người kia cũng không, Sầm Dao cũng biết cô đoán không đúng.

Thương Đình Lập nhằm mắt, tỈ mỉ nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, phát hiện có rất nhiều chỗ dị thường, dường như có người cố ý dẫn dắt suy nghĩ của anh.

Anh bỗng nhiên mở mắt, đột ngột nói như chém đinh chặt sắt: "Có lẽ là cậu ta"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.