Sau khi Thương Đình Lập xác nhận Sầm Dao không có bị thương, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh nghiêng người, lúc đối mặt với Cố Hi, vẻ mặt cực kỳ tối tăm, rất đáng sợ, anh nhíu mày hỏi: “Anh là Bộ Tử Ngang”
Trong mắt Thương Đình Lập mang theo vẻ khẳng định.
Cổ Hi lại lập tức lật mặt, khó hiểu vô tội hỏi: “Anh Thương, Bộ Tử Ngang anh đang nói là?”
Lúc nãy khi hỏi Sầm Dao, anh ta đã dùng giọng rất nhỏ chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.
Cho nên anh ta tin chắc rằng Thương Đình Lập không thế nào nghe thấy lời anh ta nói, anh hỏi như thế là cố ý lừa anh ta.
Sao anh ta có thể cho Thương Đình Lập cơ hội chứ.
Thương Đình Lập thấy anh ta không thừa nhận, mắt càng tối xuống.
Tuy bây giờ trong tay anh không có chứng cứ chứng minh Cố Hi chính là Bộ Tử Ngang, nhưng từ ánh mắt khiêu khích anh ta âm thầm ném qua cho anh, còn có tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh dám chắc chân đây là sự thật.
Thương Đình Lập tin chắc, cho dù anh ta có giấu kỹ cỡ nào, một số việc cuối cùng cũng sẽ để lại chút dấu vết.
Sầm Dao đứng bên cạnh nghe Cố Hi trợn mắt nói dối lập tức cãi lại: “Lúc nãy không phải anh vừa hỏi tôi có quen một người tên là Bộ Tử Ngang hay không sao? Sao bây giờ lại giả bộ không quen biết, anh lật mặt nhanh quá rồi đó”
Cố Hi không nói tiếng nào, trong mắt lại có vẻ buồn bã, giống như là bị người khác vu oan.
Thấy anh ta muốn tiếp tục giả vờ, Thương Đình Lập cũng không muốn Dao Dao đứng đây đôi co với anh ta, năm tay Sầm Dao đi thẳng ra cửa khách sạn.
Sầm Dao còn hỏi: “Vì sao không để em vạch trần gương mặt thật của anh ta”
Loáng thoáng truyền đến câu trả lời của Thương Đình Lập: “Người râu ria thôi, đừng quá để ý đến”
Người nghe thấy đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Mọi chuyện rốt cuộc là thật hay giả, mọi người đều có nhận định riêng.
Thương Đình Lập và Sầm Dao ra khỏi khách sạn rồi, Sầm Dao lo lắng ngồi ở ghế sau hỏi: “Đình Lập, anh cũng cử một ít người đi tìm Oánh Oánh đi, em rất lo cho em ấy, dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra với em ấy như vậy, em ấy còn đang mang thai nữa, nếu như không cẩn thận xảy ra chuyện gì thì biết làm sao đây”
Hình như đã tưởng tượng ra hình ảnh kia, Sầm Dao run Sợ.
Tuy Thương Đình Lập không quá lo lắng, nhưng vì làm Sầm Dao yên tâm, anh vẫn cử người lén đi tìm.
Lúc này Sầm Dao mới yên tâm.
Lúc về đến nhà, Manh Manh và Hựu Nhất đang nghiêm túc xem tỉ vi.
Bây giờ Sầm Dao mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu.
Thương Đình Lập bước lên ôm con gái vào lòng thân mật hỏi: “Sao hôm nay Manh Manh về sớm vậy, đi chơi có vui không?”
Manh Manh mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt phông má, cười híp mắt nói: “Vui lắm, hôm nay chú dẫn con đi xem vẽ tranh”
Chắc Sầm Dao đã di truyền gen tài năng hội họa lên người Manh Manh.
Cô bé càng thích vẽ tranh hơn Hựu Nhất.
Dù sao Hựu Nhất làm cái gì cũng đều phải làm tốt nhất.
Manh Manh lại chỉ thích vẽ tranh.
Thương Đình Lập nghe nhắc đến chuyện vẽ tranh mới nhớ ra bức tranh anh đấu giá được ở Ý vẫn chưa treo lên, còn đóng gói kỹ đặt trong phòng sách.
“Muốn đi xem tranh ba đang cất giữ không”
Con gái thích vẽ như vậy, tình địch còn đáp ứng đúng nhu cầu sở thích của con gái cưng, đương nhiên Thương Đình Lập rất khó chịu.
Không phải chỉ là tranh sao.
Tuy rằng anh không giỏi vẽ, nhưng anh lại cất giữ rất nhiều.
“Dạ, dạ, ba mau dẫn con đi xem đi”
Manh Manh vui vẻ vỗ tay hoan hô vì sắp được nhìn thêm nhiều tranh mới.
“Dao Dao, em có muốn đi cùng không”
Thương Đình Lập nghiêng đầu mời.
Anh biết bây giờ thứ Dao Dao thích nhất cũng là vẽ tranh, dù sao cũng là nghề nghiệp chính của cô.
“Được thôi.”
Sầm Dao ở bên cạnh nghe cũng có hơi thèm, cô vẫn khá tán thưởng mắt thưởng thức của Thương Đình Lập.
Hơn nữa chắc do sống chung lâu rồi, những thứ yêu thích cũng gần giống nhau.
Sầm Dao rất muốn biết anh cất giữ tác phẩm hội họa của người nào, không biết có tác phẩm của đại sư Lý cô luôn sùng bái, hoặc là Viên Vũ Hương Mai của đại sư Hoàng không nữa.
Dù sao nghe nói Viên Vũ Hương Mai của đại sư Hoàng đã được một người trong nước mua sắm, người có tiền để mua nó, Thương Đình Lập cũng được xếp ở hạng đầu.
Sau khi vào phòng sách của Thương Đình Lập, phong cách trang trí trong phòng cũng không khác nơi cô từng đến lắm, vẫn cứ có mấy món đồ cổ đơn giản được tùy ý bày biện trong góc.
Sứ thanh hoa triều nhà Thanh.
Lò đàn hương mạ vàng thời nhà Thương.
Mà thanh đao kiếm thời nhà Minh lại lắng lặng đứng thẳng trên giá.
Phải vén lớp vải đen lên mới có thế nhìn thấy được.
Lúc trước cô chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, cũng không chú ý kỹ, bây giờ vừa thấy, phù, sợ hết cả hồn, đặt nhiều thứ đồ cổ như vậy trong nhà, đúng là không sợ có người trộm đi mà.
Thương Đình Lập thả Manh Manh xuống đất, Sầm Dao cẩn thận nắm tay cô bé, đề phòng con gái không cẩn thận đụng vào đao kiếm.
Nhưng hai ánh mắt tò mò đều đồng loạt đặt lên người Thương Đình Lập.
Thương Đình Lập ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo sợi dây của một cái túi ở sâu bên trong.
Sau đó Sầm Dao lập tức nhìn thấy một đống bức tranh tùy ý rớt xuống đất, Sầm Dao lập tức đau lòng, nếu không phải cô còn đang ôm con gái, cô chắc chắn sẽ xông lên ôm lấy mấy bức tranh đó vào lòng.
Vì Sầm Dao chưa từng nhìn qua những bức tranh anh cất giữ, Thương Đình Lập đã dọn hết tất cả những tranh anh có thể dọn lên trên bàn sách.
Những bức tranh rơi trên đất tạm thời không quan tâm đến.
Vì vậy Sầm Dao lập tức nhìn thấy một vài bức tranh cực kỳ quý hiếm xuất hiện trước mắt có.
Tranh Tuyết sơn xuân cư.
Tranh Bá khuyển luyện quân.
Kiêu nga mộc trang, điểu đề phi triều.
Một đống bức tranh hoặc động hoặc tĩnh mà cô không hề biết trong nháy mắt thay đổi thế giới quan hạn hẹp của cô.
Đợi dã, hình như có gi đó sai sai.
Ánh mắt Sầm Dao đột nhiên ngừng lại, sau đó thò tay lấy ra một bức tranh trong số đống tranh kia.
Mặt trời mới mọc dùng màu sắc cực kỳ rạng rỡ được vẽ ở góc phải tờ giấy, trên bãi cỏ cực kỳ sống động có một bóng người đang nằm ngửa.
Rõ ràng là một bức tranh cực kỳ đơn giản nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất mới lạ, cảm giác hướng về phía trước.
“Em cũng thích bức tranh này sao.”
Thương Đình Lập thấy Sầm Dao cầm một bức tranh, quay aang nhìn xem, phát hiện ra là bức tranh anh từng đấu giá được ở bên Ý, lập tức cười khỏi.
Miệng Sầm Dao hơi giật giật.
Cô không biết có nên nói cho anh biết hay không.
Cô lấy bức tranh này cũng không phải vì thích, mà là vì bức tranh này rõ ràng chính là bức tranh cô gửi cho Vân nhờ cậu bản đi qiúp khi cỏ không có tiền.
Nhưng không ngỡ rằng cỏ côn có thể gặp lại be tranh này một lần nữa, đừng nói mấy bức tranh còn lại cũng được anh mua luôn đó nha.
Trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, làm Sầm Dao lập tức nhét Manh Mianh vào lòng Thương Đinh Lập.
Sau đó Thương Đình Lập thấy Sầm Dao đột nhiên vội vàng lật xem những bức tranh anh làm rơi dưới đất.
Mở toàn bộ các bức tranh ra, căn phòng lập tức trở nên lộn xộn.
Sau đó anh lại thấy Sầm Dao lôi ra mấy bức tranh trong đống tranh vẽ kia.
Nhờ thói quen đặc biệt của anh, ký hiệu ngày tháng màu đen kia làm anh nhanh chóng phát hiện ra mấy bức tranh kia đều được anh mua về từ Ý.
Anh lập tức bình tĩnh lại.