Anh khó hiểu nhìn Sầm Dao hỏi: “Dao Dao, sao em lại có thể lấy được mấy bức tranh này một cách chính xác vậy, mấy bức em lấy đều là do anh đấu giá được ở Ý mang về”
Sầm Dao trừng mắt nhìn anh, sau đó vươn ngón tay thon dài chỉ về phía con dấu đỏ tươi do họa sĩ để lại nói: “Không lẽ anh không thấy tên này rất quen mắt sao?”
Nghe vậy, Thương Đình Lập lập tức nhìn xem, là hai chữ Thời Nghi, đây không phải là cái tên Sầm Dao đã từng nói cho anh cách đây không lâu sao? “Dao Dao, đây là do em vẽ”
Trong mắt Thương Đình Lập hiện lên vẻ thưởng thức và kinh ngạc.
Anh đã từng xem qua những thiết kế do cô vẽ, nhưng lại rất ít nhìn thấy cô vẽ quốc họa.
Chưa từng thấy cô vẽ những tranh có bố cục tốt như thế này ở nhà.
“Dao Dao, em thật sự là càng ngày càng làm anh cảm thấy kinh ngạc đó”
Người phụ nữ của anh tài giỏi đến thế sao có thế không làm cho anh kiêu ngạo được, nhìn những điểm mạnh của Sầm Dao càng ngày càng nhiều, anh thật sự muốn giam giữ cô ở trong thế giới riêng của anh.
Sầm Dao hừ nhẹ, trong mắt hiện lên chút không vui: “Đến giờ anh mới phát hiện ra sao?”
Thương Đình Lập theo bản năng định dỗ dành cô, nhưng khi phát hiện ra Manh Manh đang chớp mắt tò mò nhìn bọn họ, lập tức thả tay ra, che mắt Manh Manh lại, cúi người xuống hôn cô.
Động tác hôn có yêu cầu cao như thế, Sầm Dao chỉ có thế đế bản thân ghé gần sát hơn một ít, vì để tránh Thương Đình Lập làm ngã con gái, cô còn phải chủ động nhướn người lên.
Lúc Manh Manh giãy dụa cơ thể rầm rì, hai người hôn nhau đến mức quên mất con gái cuối cùng cũng lấy lại tinh thân, hơi xấu hổ nhìn nhau, Sầm Dao lập tức dẫn con gái bước ra khỏi phòng sách của Thương Đình Lập.
Thương Đình Lập đứng ở cạnh bàn dọn dẹp những bức tranh do Sầm Dao vẽ, định đặt bọn chúng ở một chỗ riêng, ngoài cửa còn có thể nghe loáng thoáng tiếng con gái khó chịu.
“Mẹ, con còn chưa có xem mấy bức tranh ba định cho con xem đâu”
Trong giọng nói non nớt đầy vẻ oán giận.
Không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán được, chắc chắn lúc này con gái đang chống nạnh bĩu môi mặt mày không vui.
Bị hình ảnh này chọc cười, Thương Đình Lập dọn dẹp tranh vẽ rồi đi xuống lầu.
Bởi vì chuyện tranh vẽ này, khoảng cách giữa hai người lại kéo gần không ít.
Thương Đình Lập đã nhận ra anh chỉ còn cách trái tim Sầm Dao một chút xíu nữa thôi.
Anh cũng không nôn nóng, bởi vì anh biết, mặc kệ xảy ra bao nhiêu chuyện, tình cảm dành cho đối phương cũng sẽ không thay đổi.
Cuối cùng Khương Oánh Oánh vẫn mất tin tức ở Bắc Thành, bởi vì chuyện lúc đó đã bị truyền lên mạng, làm ra một trận sóng to gió lớn.
Khương thị đã xảy ra biến động rất lớn, ông Khương đang tìm vợ ở bên ngoài không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy về trước.
Từ trước đến giờ Khương thị đều do con trai quản lý, ông cũng không hiểu nhiều về chuyện công ty, mà vì chuyện con trai con gái loạn luân với nhau bị truyền ra, ba Khương lại phải chịu đựng một đống ánh mắt khác thường, thiếu chút nữa đã buông tay mặc kệ.
Cũng may Khương Húc Đông để lại một số người có thế tin tưởng được ở bên cạnh giúp đỡ, cuối cùng Khương thị cũng ổn định được.
Dù sao cũng chỉ thiếu mất một người lãnh đạo vững tâm, ông Khương có mặt, đương nhiên có thể cho mọi người một hy vọng vững lòng.
Sau khi Thương Đình Lập biết được chuyện này còn cảm thấy rất kinh ngạc.
Anh còn nghĩ nếu Khương thị không thể chịu đựng nổi, anh sẽ ra mặt giúp đỡ một chút, không ngờ là anh hoàn toàn không có cơ hội.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, Thương Đình Lập lập tức hiếu ra.
Có lẽ Khương Húc Đông đã chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống rồi.
Nhưng mà không biết nếu hôm đó không có xảy ra chuyện, anh đang định đi cướp hôn hay đi cướp cô dâu đây.
Ba tháng sau.
Lần mở rộng thế giới của Thần Hành Cửu Thiên trong dự án hợp tác giữa Thương Đình Lập và Thương Vân cuối cùng cũng đã đến giai đoạn dùng thử cuối cùng trước khi đưa vào thị trường.
Trò chơi đã bắt đầu tiến hành đến giai đoạn thử nghiệm nội bộ.
Hôm nay, lúc Sầm Dao đang giúp Thương Đình Lập phiên dịch tài liệu, Thương Đình Lập đột nhiên đưa cho cô một cái điện thoại.
“Đây là gì?”
Sầm Dao đặt tài liệu xuống, nhận lấy điện thoại rồi nhìn giao diện đang khởi động tò mò hỏi.
Mấy tháng này, đương nhiên không phải ngày nào cũng có công việc vẽ vời, lúc Sầm Dao không có công việc sẽ phiên dịch tài liệu giúp cho Thương Đình Lập, khi phiên dịch càng nhiều tài liệu hơn, khả năng vận dụng của Sầm Dao cũng càng ngày càng thuần thục.
Bây giờ cô đã có thể phiên dịch tài liệu trực tiếp mà không cần phải tra Baidu nữa.
Hôm nay Sầm Dao còn định nhanh chóng phiên dịch xong phần tài liệu cuối cùng rồi đi dạo phố mua vài món đồ cho Manh Manh.
Bởi vì không lâu sau Manh Manh cũng sẽ chuẩn bị đi học.
Tuy là chỉ đi học mẫu giáo, nhưng là một người mẹ, đương nhiên phải tự tay chuẩn bị tất cả mọi thứ.
Lúc trưa cô đã nói với Thương Đình Lập rồi, cho nên Sầm Dao không rõ Thương Đình Lập đột nhiên đưa điện thoại cho cô làm gì.
“Phiên bản thử nghiệm nội bộ của Thần Hành Cửu Thiên, anh lấy cho em một tài khoản GM NPC, có muốn thử không”
Thương Đình Lập cong môi, trong mắt mang theo vẻ trêu chọc.
“Thật sao? Phiên bản thử nghiệm nội bộ, woa, Đình Lập anh giỏi quá”
Vừa nghe nói là bản thử nghiệm nội bộ của Thần Hành Cửu Thiên, Sầm Dao lập tức nhào qua hôn lên mặt anh một cái.
Bây giờ gần như người nào cũng đang chơi game Thần Hành Cửu Thiên, cho nên tài khoản trong phiên bản thử nghiệm nội bộ của thế giới mới gần như là cung không đủ cầu.
Nhưng vì chỉ có ba mươi nghìn tài khoản được đưa ra thị trường.
Người có thể cướp được gần như có tỷ lệ một trên mười ngàn.
Cả nhà lấy được vài tài khoản, trong lòng Thương Đình Lập cũng rất vui nhưng trên mặt lại không thể hiện ra nhiều.
Sau khi Sầm Dao hôn Thương Đình Lập vài cái, tập trung toàn bộ sự chú ý vào trò chơi, Thương Đình Lập cũng không quấy rầy cô, quay về vị trí làm việc của anh bắt đầu làm việc tiếp.
Anh cúi đầu nở nụ cười.
Định bỏ rơi anh một mình đi mua đồ cho Manh Manh à, anh không cho phép.
Thương Đình Lập sẽ không nói cho Sầm Dao biết rằng thật ra anh đã sớm lấy được tài khoản rồi, còn lý do tại sao đến tận bây giờ mới lấy ra, còn không phải là vì muốn dời lực chú ý của cô sao.
Chờ đến khi Thương Đình Lập xử lý xong một đống hồ sơ chồng chất, xoa mày đứng dậy đi đến bàn làm việc của Sầm Dao, gõ nhẹ lên bàn cỏ.
Lúc này Sầm Dao mới lấy lại tinh thân, hô nhỏ: “Tiêu rồi, em đã quên phái phiên dịch xong phần hồ sơ kia sớm rồi còn đi mua những thứ cần thiết để Manh Manh khai giảng nữa”
Thương Đình Lập sờ đầu cô an ủi: “Không sao, bây giờ anh đi với em cũng được mà”
“Nhưng còn chưa phiên dịch xong hồ sơ nữa”
Sầm Dao mặt ủ mày ê nói.
“Đi thôi, để ngày mai phiên dịch, phần hồ sơ này cũng không cần gấp, nếu không em đem nó về nhà làm”
Thương Đình Lập định khuyên Sầm Dao để đó ngày mai làm, nhưng nghĩ đến tính tình cứng đầu của cô, thử hỏi.
Sầm Dao nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định làm xong rồi đi, dù sao cũng chỉ còn lại một ít, nếu mang về nhà nói không chừng cô lại quên mất nữa.
Dù sao trí nhớ mấy năm nay của cô đúng không còn gì để nói nữa.
Chẳng trách người ta thường hay nói sinh con xong sẽ bị ngốc ba năm, cô sinh đến hai đứa, phải ngốc đến sáu năm.
Chờ đến khi Sầm Dao phiên dịch xong toàn bộ hồ sơ, đã mười phút trôi qua.
Cho dù có gấp đến cỡ nào, cô vẫn nhớ rõ phải nghiêm túc.
Cho nên sau khi cẩn thận kiểm tra lại, thấy hồ sơ không còn vấn đề gì.