"Không cần, là bệnh cũ thôi, mẹ tự lo được"
Lão phu nhân thấy con trai lo lắng, đương nhiên trong lòng cũng rất vui.
Nhưng bà cũng không muốn chuyển gánh nặng lên vai con trai.
Con trai đã phải bận rộn với chuyện công ty và chuyện nhà, nếu như lại đặt bệnh tật ốm đau của bà lên vai con nữa, chỉ e một ngày nào đó sẽ đè chết anh.
Bà đau lòng.
Thương Đình Lập nhìn sắc mặt của mẹ, biết ngay mẹ anh đang nghĩ cái gì.
Kiên quyết cầm điện thoại gọi đến một dãy số.
Đúng lúc này, Thương Ly Viễn vẫn ngồi bên cạnh không nói tiếng nào đột nhiên nhíu mày nói: "Thì ra bà cũng bị bệnh, tôi còn tưởng lần trước gặp được bà ở bệnh viện là do bà..."
"Ông tưởng tôi cố ý đi theo ông sao"
Lão phu nhân nhìn ông cười mỉa mai, ánh mắt hiện rõ sự trào phúng.
"Ông nghĩ nhiều rồi, tôi đã hơn năm mươi tuổi, không còn là cô gái nhỏ kết hôn với ông lúc trước nữa, trong cuộc sống của tôi có rất nhiều thứ quan trọng hơn ông nhiều, tôi không rảnh mà lãng phí thời gian đi theo dõi ông"
Mặt lão phu nhân rất bình tĩnh, trong mắt cũng trong sáng như một dòng suối, trong suốt thấy tận đáy.
Bây giờ trong lòng bà đã rất thông suốt xem nhẹ tất cả mọi thứ.
Thương Ly Viễn không ngờ người phụ nữ trước kia từng cãi nhau ầm ï với ông vì một người đàn bà khác bây giờ lại có thể rộng rãi khoan dung đến thế.
Là do tuổi lớn nên đã thông suốt, hay là do tất cả tình yêu trong lòng bà đã bị tiêu xài sạch sẽ rồi.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Không nghĩ ra được đáp án, nhưng lại không thể nào che giấu được cảm giác mất mát dâng lên trong lòng.
Cho dù Thương Ly Viễn có thế nào với Kiêu Dục Mẫn, trong đáy lòng ông ở một nơi sâu nhất không thể chạm vào luôn có một bóng người ông không thể nào quên được, trong suốt nửa đời người của ông, người phụ nữ đã ở cùng ông lâu nhất chính là bà vợ trước đang ngồi đối diện ông đây.
Kiều Dục Mẫn cũng đang nghe cuộc nói chuyện này dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua lão phu nhân.
Kiều Dục Mẫn rất chắc chắn rằng bà ta thật lòng yêu Thương Ly Viễn, trước kia bà cũng đã từng gặp qua lão phu nhân Thương vài lần, cũng từng thông qua lời đồn bên ngoài mà hiểu biết được lão phu nhân Thương là một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán đến thể nào, nhưng dựa vào mối quan hệ của hai người, cho dù có gặp thì cũng chưa hề nói với nhau câu nào.
Cùng yêu sâu đậm một người đàn ông, Kiều Dục Mẫn đương nhiên có thể nhìn ra được những lời lão phu nhân nói là thật hay giả.
Lúc trước khi gặp nhau, tuy chưa từng nói chuyện nhưng bà luôn có thể cảm giác được ánh mắt của bà ta nhìn thoáng qua bà, tuy chỉ thoáng qua rồi không có nữa, nhưng Kiều Dục Mẫn biết rõ chuyện này cũng không phải là ảo giác của bà.
Mà lão phu nhân ngồi trước mặt vẫn là người cũ, nhưng đã không còn để ý đến nữa rồi.
Không còn ánh mắt thăm dò đối với bà như trước kia nữa, chỉ còn lại vẻ trống rỗng, nhưng không biết vì sao Kiều Dục Mẫn lại rất hâm mộ bà.
Bởi vì cũng đều bị chồng ngoại tình như nhau, lão phu nhân vẫn có thể vui vẻ sống tiếp quãng đời còn lại, còn bà thì sao, bà vẫn cứ phải ăn nhờ ở đậu như một con người vô dụng.
Đã nhiều năm trôi qua, bà vẫn chưa hề trưởng thành một chút nào.
Chẳng trách ngay cả con gái cũng quên mất bà.
Kiều Dục Mẫn nở một nụ cười tự giễu.
Sầm Dao thấy không khí lại dân đông cứng lại, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cũng may đúng lúc này Thương Đình Lập đã cúp máy rồi bước đến: "Mẹ, lát nữa bác sĩ Lâm sẽ đến khám cho mẹ, mẹ cũng đừng giấu bệnh nữa, kiểm tra một chút, í† nhất cũng để cho con và Dao Dao yên tâm"
"Được rồi"
Lão phu nhân đương nhiên không nỡ từ chối ý tốt của con trai.
Huống chỉ con trai có thể khôi phục thái độ đối xử với bà như lúc trước, bà vui còn không kịp.
Một tiếng sau bác sĩ Lâm mới chạy đến.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái, gương mặt điển trai, là một bác sĩ rất trẻ.
Anh đeo ống nghe vào khám bệnh cho lão phu nhân xong, lại nói với Thương Đình Lập đã gọi anh đến: "Anh Thương, dạo gần đây huyết áp của lão phu nhân vẫn khá ổn, chỉ cần giữ vững tâm trạng vui vẻ, chú ý ăn uống, tỷ lệ phát bệnh sẽ giảm đi nhiều "
Thương Đình Lập nghe vậy lại nhíu mày, nhìn mẹ bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.
"Mẹ, mẹ bị cao huyết áp lúc nào vậy"
Phải biết là trước kia cơ thể của mẹ luôn rất khỏe mạnh, ba năm trước còn có thể chạy khắp nơi đi du lịch, sống còn thoải mái hơn cả anh.
Sao anh có thể ngờ được người mẹ khỏe mạnh lúc trước, bây giờ lại mắc bệnh cao huyết áp chứ.
Bà chỉ mới năm mươi tuổi thôi.
Lão phu nhân thấy bác sĩ đến khám là một người trẻ tuổi, còn tưởng anh ta sẽ không phát hiện được, không ngờ bác sĩ này cũng khá giỏi, thậm chí còn khám ra được việc bà đang uống thuốc kiểm soát huyết áp.
Bà còn đang định tìm đại cớ lừa gạt cho qua chuyện chỉ đành thành thật nói: "Bị mấy năm rồi, giả rồi, trong lòng lại áp lực nên mắc bệnh cao huyết áp cũng chẳng lạ gì, con trai, con cũng đừng có lo, trên đời này thiếu gì mấy người già mắc bệnh cao huyết áp, không phải họ đều sống khỏe sao"
Thương Đình Lập đang định nói sao có thể giống nhau được chứ, những người đó cũng đâu phải mẹ của anh.
Nhưng lời nói của anh lại kẹt trong miệng không nói nên lời.
Bởi vì anh nhớ đến, mấy năm gần đây đầu sỏ gây tội làm mẹ mắc bệnh này có lẽ là anh.
Lúc trước Sầm Dao gặp chuyện, trong lòng anh rất suy sụp, đố hết tất cả mọi chuyện lên người mẹ, thậm chí còn không muốn gặp bà.
Nếu không phải thế, mẹ còn trẻ như vậy, sao có thế mắc bệnh này được chứ.
Thương Đình Lập lập tức sa sầm mặt mày, anh không hỏi nhiều nữa, cùng bác sĩ Lâm bước sang một bên nói chuyện.
Thương Ly Viễn ngồi bên cạnh bây giờ đã xích lại gần lão phu nhân hơn một chút, ông cười khổ nói: "Không ngờ sau khi già rồi, ngay cả bệnh chúng ta cũng giống nhau nữa"
Thấy ông chủ động nhích người lại gần, lão phu nhân rất khó chịu nói: "Ông bị bệnh là đáng đời, tôi bị bệnh là do xui xẻo, được rồi, được rồi, ông đừng thò đầu sang đây, mắc công vợ của ông lại giận dỗi"
Thương Ly Viễn theo lời vợ trước nhìn sang Kiêu Dục Mẫn đang ngồi bên ghế sofa, chưa từng ngẩng đầu nhìn ông đẳng kia, ông lắc đầu nói: "Bà ấy sẽ không giận dỗi đâu, bà ấy rất dịu dàng"
"Cũng đúng, cũng chỉ có loại phụ nữ như bà ta mới có thể thu phục ông được"
Nhớ tới tính tình nóng nảy của bà khi còn trẻ, hiếm khi mà gật đầu đồng ý.
Thấy Thương Ly Viễn dù đã năm mươi nhưng cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh, bà vờ như vô ý hỏi: "Ông không muốn có một đứa con với bà ta à"
"Không cần, có Đỉnh Lập là đủ rồi"
Thương Ly Viễn nhìn Thương Đình Lập bằng ánh mắt cực kỳ hài lòng.
Lời Thương Ly Viễn nói làm lão phu nhân nhớ đến một đứa con khác, không khỏi trào phúng nói: "Ông quên mất đứa con còn lại rồi sao, lúc trước không phải ông đã bỏ ra vài triệu để mua cậu ta về à, sao lại không dạy dỗ cậu ta cho đàng hoàng"
Thương Ly Viễn chà chà hai ngón tay đang thả lỏng ở bên người vài lần rồi nói: "Đó là sai lầm mắc phải khi còn trẻ, sao bà còn nhớ đến nữa, lúc trước mua đứa nhỏ kia về cũng là vì không muốn con cái của nhà họ Thương phải lưu lạc ở bên ngoài, huống chỉ nếu lúc trước cậu ta đi theo bà mẹ kia, chỉ e bây giờ cậu ta cũng không thể ngồi ở vị trí như bây giờ"