Thương Vi đứng chung với Lâm Viễn vừa nghe liền biết ba còn không bỏ qua tâm tư để cô ở sau tính toán.
Lập tức đấy Lâm Viễn, nói: "Chồng à, anh đi tìm Viễn Vị, tôi ở đây đợi anh"
Sau đó bước nhẹ tới cạnh ba, khẽ đỡ cánh tay ông ta, nũng nịu nói: "Ba, con đã lâu không gặp ba, lần này con đi cùng ba, ôn lại chuyện xưa"
Ánh mắt hơi tan rã của Thương Hiến tức khắc ngừng lại, trong mắt rõ ràng có nghỉ ngờ.
Ông ta nhớ rõ mấy ngày trước rõ ràng nói với con gái, lần này phải làm khó dễ Sầm Dao, khiến cô mất mặt trong tiệc tất niên.
Không ngờ tới hôm nay con gái ông ta lại không có chút hành động nào, hiện tại còn không tiếp nhận cơ hội ông ta đưa tới.
Rốt cuộc đứa con gái này của ông ta muốn làm gì.
Thương Đình Lập ngồi trên ghế sofa đã nhận ra ý tốt của Thương Vị, vì thể trực tiếp nói tiếp: "Chú tư, chú không cần để tâm nhiều tới chuyện công ty đâu.
Dù sao công ty có nhiều người như vậy, sẽ không có chuyện gì.
Không bằng chú với em họ cùng trải qua mấy ngày yên bình đi.
Chú tư, chú đừng chê cháu nói lời khó nghe, tuy lời nói thô nhưng cũng là chân lý.
Dù sao tháng ngày của người lớn tuổi đều là càng ngày càng ít, nếu ngày nào đó thật xảy ra chuyện gì, chú tư chỉ sợ là hối hận không kịp "
Nghe Thương Đình Lập nói xong, Thương Hiển xém chút phun ra máu.
Đứa con gái ông ta nuôi từ nhỏ đến lớn không nghe lời thì thôi, không ngờ còn rước lấy những lời phản nghịch của Thương Đình Lập, giận tới tim đập nhanh, khí huyết dâng lên, xém chút phun máu.
Thương Đình Lập thấy tốt liên dừng.
Sầm Dao lại lên hòa giải.
"Vị Vi, chị đi lấy chút đồ cho em, em tới đây một chuyến cũng không dễ, mang chút đồ ăn vặt về cho Viễn Vị ăn đi"
Sầm Dao đi phòng giữ đồ lấy một túi đồ lớn đóng gói kỹ ra.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Từ bao bì trong suốt có thể thấy bên trong đều là một số loại đồ ăn vặt xinh xắn, chẳng qua chồng chất một chỗ nên số lượng nhìn cũng khả quan.
Sầm Dao nhét đồ vào tay Thương Vi, nhưng tới khi nhớ Thương Vi đang mang thai thì cô liên lấy túi lại.
Lúc Lâm Viễn nắm tay Viễn Vi tới, khuôn mặt bánh bao mềm mại của cậu bé hơi xụ xuống, rõ ràng rất không vui.
Chẳng qua, suy nghĩ một chút là có thế biết vì sao cậu bé không vui.
Thế hệ này của cậu bé, nhỏ cùng tuổi với Viên Vị chỉ có Manh Manh, nhưng Manh Manh là một cô bé, không thể nói quá nhiều thứ với cậu bé.
Nhưng cho dù như vậy, cũng tốt hơn so với Viễn Vi một mình cô đơn như trước đây.
Vừa nãy còn vui vẻ, thoáng cái đã bị báo phải về, chỉ sợ diện tích bóng ma tâm lý của Viễn Vi không nhỏ.
Thương Vi cũng nhận ra con trai không vui, cố ý vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ của con, nói: "Không vui vậy à.
Không thì mẹ để con ở lại nhà cậu là được rồi."
Viễn Vi vốn bĩu môi không vui tức khắc chạy tới ôm chặt chân mẹ, trong mắt còn có nước mắt, kêu khóc nói: "Mẹ, mẹ đừng bỏ con, con sẽ nghe lời mà.Hu hu hu"
Dáng vẻ kêu khóc của Viễn Vi khiến Sầm Dao và Thương Đình Lập liếc mắt nhìn nhau.
Trong lòng hai người đều hơi ngạc nhiên, Thương Vi đã làm chuyện gì khiến Viễn Vi lưu lại bóng ma lớn như vậy.
Chỉ mới nói phải ngủ lại ở nhà người thân mà cậu bé đã sợ tới như vậy.
Thương Vi nhìn con trai, nhẹ nhàng muốn kéo bắp đùi ra khỏi tay cậu bé.
Nào ngờ, ánh mắt con trai lập tức trở nên ảm đạm, tay cũng càng ôm chặt hơn.
Cô ta lập tức nói với Lâm Viễn đang đứng cạnh: "Mau kéo con trai anh ra, đã lớn vậy rồi còn ôm ấp như vậy, chẳng ra dáng gì cả"
Lâm Viễn mở tay, biểu thị bất lực.
Bất đắc dĩ nói: "Còn không phải do lần trước em trốn đi nước ngoài để lại bóng ma tâm lý cho con.
Nó nói lúc em để nó một mình ở nhà bà ngoại, nó liền biết em muốn bỏ lại nó.
Sau đó, em lại đưa tới nhà người khác, nó có chết cũng không đi.
Con trai mình là như vậy đó"
*Ừ"
Thương Vi ra sức gật đầu.
Sầm Dao không hiểu sao lại xem khoe ân ái, dựa vào Thương Đình Lập, thở dài nói: "Đình Lập, anh nói con nhà người ta sao lại dính người như vậy chứ.
Hai đứa nhỏ nhà chúng ta thì lại đứa sau còn tự lập đứa trước"
Thương Đình Lập nghe xong, liếc nhìn Hựu Nhất và Manh Manh vừa bị tìm về, hiện tại lại bắt đầu tự tìm niềm vui mà ngồi xem ti vi một bên, hiếm thấy gật đầu lý giải.
"Có lẽ là di truyền"
Thương Đình Lập nói chắc chắn.
Khi còn bé anh cũng rất độc lập, chưa bao giờ dính người, có lẽ hai đứa con đều di truyền tính cách này của anh.
Sầm Dao khẽ cười nhạo một tiếng, ánh mắt lộ chút khinh bỉ.
Mà Thương Hiển ngay từ đầu nói muốn đi thì không hiểu sao không được nhìn tới.
Cuối cùng lúc ông ta đi, vẫn là cùng đi với Lâm Viễn và Thương Vi.
Hơn nữa, vẻ mặt rõ ràng ủ dột hơn rất nhiều so với lúc tới.
Sầm Dao không nghĩ nhiều, chỉ xem như ông ta bình thường chính là như vậy.
Sau khí tiễn cả nhà họ, không khí trong phòng không phải không xấu hố mà ngược lại vì đây là lần đầu lão phu nhân và phu nhân mới của Thương Ly Viễn ở chung một chỗ lâu như vậy, cho dù hai người không nói chuyện với đối phương, không khí cũng ngưng trệ dường như khí tràng bị vỡ.
Sầm Dao vì muốn hòa hoãn không khí, chủ động ngồi xuống cạnh lão phu nhân, nói: "Mẹ, gân đây mẹ có rảnh không?"
Lão phu nhân nhận ra ý tứ của Sầm Dao, bà cũng không phải người quấn lấy chồng trước không tha, nếu con dâu đã đưa qua bậc thang, bà đương nhiên thuận thể đi xuống.
"Bà già mẹ đây đã già rồi, thời gian à, rảnh rỗi lắm chứ.Sao vậy, Dao Dao muốn hẹn mẹ à?"
Lão phu nhân vỗ tay Sầm Dao, trêu ghẹo nói.
Sầm Dao đỏ mặt, ngược lại không phải xấu hổ, mà là không thích ứng lão phu nhân thân thiết nhanh như vậy.
Nhưng mà, Sầm Dao che giấu rất tốt, trái lại tươi cười xán lạn nói: "Đúng vậy, con muốn hẹn mẹ đi du lịch một chuyến, mẹ thấy được không?"
Lão phu nhân vẫn thật không ngờ mình vừa đoán đã trúng, nhưng dù muốn ở chung với người trẻ tuổi bọn họ, nhưng thân thể ngày càng sa sút khiến bà chỉ có thể lắc đầu: "Dao Dao, mẹ già rồi, đi không nổi.
Nếu ba năm trước thì mẹ còn có thể du lịch bụi cùng con, nhưng bây giờ cho dù ngồi máy bay thì lông ngực cũng khó chịu, thật sự ngôi không được"
"A, mẹ, cơ thể của mẹ đã nghiêm trọng tới vậy sao? Sao lại không nói cho tụi con biết?"
Sầm Dao hoàn toàn không ngờ chỉ là một câu hỏi vậy mà lại nhận được kết quả ngoài ý muốn.
Sầm Dao biết Thương Đình Lập để ý tới mẹ mình thế nào, nếu sớm biết mẹ bị bệnh, họ vốn cũng sẽ không mời mẹ tới buổi tiệc tất niên này.
Dù sao từ chỗ mẹ đến đây cũng có một khoảng cách rất xa.
Thương Đình Lập cũng hiếm thấy nghiêm mặt nói: "Mẹ, con gọi bác sĩ Lâm tới kiểm tra cho mẹ một chút nhé."
Bác sĩ Lâm là bác sĩ gia đình mới mời, bác sĩ gia đình lúc trước đã qua đời một năm rồi.
Cho nên, thế gian này, thứ hay thay đổi nhất chính là sinh mệnh.