Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 287: Chương 287: Yêu mẹ nhất




Lúc người phụ nữ ở trung tâm phục hồi dẫn Sầm Dao vào căn phòng nằm sâu bên trong.

Thương Đình Lập lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Thương Đình Lập dễ dàng đóng vai một người đàn ông tự phụ, kiêu ngạo như vậy có lẽ bởi vì ông Thương.

Dù sao tính cách như vậy không thua kém ông Thương chút nào.

Thương Đình Lập bước trên hành lang trống trải, mất không ngừng liếc nhìn những cánh cửa đang đóng kia.

Cửa số đều trong suốt, có thế thấy dụng cụ bên trong.

Thoạt nhìn là một trung tâm phục hồi đứng đắn.

Nhưng trực giác của anh nói rằng, ở đây che giấu một bí mật rất lớn.

Thương Đình Lập dừng bước, đang định nhìn Sầm Dao vận động phục hồi thế nào rồi, đột nhiên thấy cửa một căn phòng đang hé mở, mà hướng đó.

Anh suy nghĩ một lát, phát hiện đó chính là chỗ xuất hiện tiếng bước chân của người phụ nữ vừa nãy.

Thương Đình Lập sải bước đi tới.

Lúc anh đang đặt tay lên cửa định đẩy cửa ra, bỗng vang lên một tiếng hét lớn, dọa anh run tay.

Thương Đình Lập bất đắc dĩ nhíu mày, xoay người đi tới căn phòng Sầm Dao vừa vào, hỏi: "Em sao thế, chưa chết chứ? Có phải bị ngược đãi gì không?"

Giọng điệu hơi thờ ơ, lại có chút quan tâm khó mà xem nhẹ.

Sầm Dao nằm trên giường, cần chặt răng nói: "Không, không sao.

Do lúc vận động phải dùng chút sức nên như vậy"

Như đã buông xuống lo lắng, Thương Đình Lập lại khôi phục lời nói ác độc lúc đầu: "Thật đúng là như giết lợn.

Sau này, nhà em cũng không cần giết lợn đâu, em đi kêu vài tiếng là được"

"Hu hu"

Sầm Dao rũ mắt, khóc hu hu.

Người ngoài cửa thất bại nói: "Ay ay ay, em đừng khóc, anh xuống lầu đi dạo, không nói nữa được chưa?"

Người phụ nữ giúp Sầm Dao đè vai rất đố kị, ngoài mặt lại hâm mộ nói: "Cô thật hạnh phúc nha.

Tuy bạn trai cô ăn nói không dễ nghe lắm nhưng lại rất tốt với cô"

"Thật sao.

Sao cô thấy được vậy? Sao tôi cảm thấy, anh ấy vốn dĩ không để tâm tới tôi.

Như lần này, rõ ràng là lúc trước tự anh ấy nói muốn đi tới với tôi, cuối cùng lại vẫn phải bị tôi kéo tới.

Anh ấy hoàn toàn không để ý tới những lời đã nói"

Người phụ nữ không nói tiếp, nhìn như không muốn nói xấu người khác, thật ra trong lòng hơi khinh bỉ cô giả tạo.

Thương Đình Lập bên ngoài lại quay lại chỗ vừa đứng.

Lần này, anh không chút do dự nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một bước nhảy vào.

Phát hiện bên trong có một cánh cửa được mở ra, trong lòng không hề kinh ngạc.

Dù sao từ lúc người phụ nữ kia chủ động bước ra, anh liền biết có người đang theo dõi bọn anh.

Tuy không biết Sầm Dao phải vận động bao lâu, Thương Đình Lập vẫn định tốc chiến tốc thắng.

Giữa nội thất bên trong, bốc lên một mùi nồng nặc.

Thương Đình Lập lấy một đôi bao tay trong suốt từ túi quân ra, sau khi mang vào mới bắt đầu tìm kiếm bên trong bàn sách, giá sách và tủ quần áo.

Ai ngờ, ngoại trừ đó là một người phụ nữ nên có ra thì không phát hiện gì cả.

Nếu không phải vì tìm manh mối, anh thật không muốn làm chuyện này.

Đáng tiếc, hiện tại tính cách của Ngôn Phong khó nắm chắc, nói không chừng sẽ cản trở anh.

Khương Húc Đông lại bị lừa gạt y như người lạ, anh chỉ có thế dựa vào chính mình làm.

Lục tìm hồi lâu, ngay lúc anh định bỏ cuộc.

Đi tới bên kia giường, phát hiện có một cái cầu thang.

Thương Đình Lập lập tức bước nhẹ đi lên.

Cửa sắt mới tin đóng chặt, trên cửa không treo chìa khóa gì cả, như một phòng chứa đồ hoàn toàn không khiến người khác nảy sinh nổi tò mò.

Thương Đình Lập trực tiếp đấy cửa ra, bên trong sạch sẽ, gọn gàng ngoài dự đoán.

Trong phòng đặt một bức tranh, còn có rất nhiều tấm ảnh chụp lớn đã rửa.

Mà nhân vật chính đều là một người.

Thương Đình Lập khẽ vỗ về bức tranh vẽ khuôn mặt lúc trước của Sầm Dao, trong lòng phức tạp khôn kế.

Nếu như không có những tấm hình được rửa ra này, Thương Đình Lập sẽ cho rằng đây là trụ sở bí mật của Thương Vân.

Nhưng nhìn thấy những tấm hình được rửa này, anh có thế xác định người kia không phải cậu.

Những tấm hình phía trên có rất nhiều hình lúc hai mươi tuổi của Sầm Dao.

Hoặc là mặc váy liền áo, hoặc là mặc đồ học sinh.

"Bộ Tử Ngang"

Lúc nhìn thấy tấm hình chụp chung của hai người, Thương Đình Lập rốt cuộc nổi giận.

Vì tuy trong tấm thì Sầm Dao đang ngủ, tuy anh biết rõ hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng sự đổ kỵ trong lòng anh vẫn không thể ngăn chặn.

Sau khi anh tỉnh táo lại, đương nhiên phát hiện tấm hình này là bị chụp lén.

Tuy trong lòng giận không kiềm nổi, nhưng chỉ là đối với Bộ Tử Ngang.

Lúc nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã sắp một giờ.

Anh lập tức định đi, chỉ là lúc rời đi, anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn mấy tấm hình kia, cười âm trầm rồi mới đi.

Không bao lâu, Sầm Dao và người phụ nữ kia cùng đi ra.

Lúc này, Sầm Dao mồ hôi đầy mặt, thật sự là dáng vẻ vận động quá mức.

Không đợi người phụ nữ kia nảy sinh mong muốn dẫn anh cùng đi vận động một lần.

Thương Đình Lập trực tiếp đưa mười tờ tiền cho cô ta, nói không cần thối lại rồi dẫn người đi.

Lúc Sầm Dao ngồi lên xe, phát hiện tâm trạng gần đây của anh rõ ràng không đúng, muốn nói gì đó, lại sợ 'áp suất thấp' của anh.

Sau khi hai người về nhà, Thương Đình Lập đi thẳng vào phòng sách.

Sầm Dao còn chưa kịp mở miệng, chỉ có thể âm thầm không nói gì.

Manh Manh đúng lúc chạy tới, kéo bớt sự chú ý của cô.

"Mẹ, con cũng muốn đi học"

Sầm Dao mỉm cười, khẽ sờ cái mũi nhỏ của Manh Manh, hỏi: "Sao lại đột nhiên muốn đi học.

Ö, mẹ biết rồi, có phải thấy anh làm bài tập nên con cũng muốn học không?"

Manh Manh lắc đầu, khổ sở nói: "Mẹ, con đi học có thể có rất nhiều bạn chơi cùng.

Tới lúc đó, con cũng không cần mọi người chăm sóc"

Những lời này của Manh Manh khiến Sầm Dao chua xói.

Cô biết Manh Manh thương mẹ, mỗi ngày ngoại trừ đi làm còn phải chơi cùng cô bé.

Nhưng cô vui lòng làm vậy, dù sao người mẹ nào không muốn chơi cùng con mình, cho dù khổ chút, mệt chút cũng cam tâm tình nguyện.

Sầm Dao xoa đầu Manh Manh, nói: "Manh Manh lớn rồi, muốn có bạn cũng được.

Ngày mai mẹ đi hỏi ba xem, được chứ?"

Manh Manh lập tức nhếch môi, ôm cổ mẹ, hôn mặt cô, nói: "Manh Manh yêu mẹ nhất"

Lúc Sầm Dao tới phòng sách của Thương Đình Lập, cố ý rót một ly cà phê cho anh.

Vì cô không biết anh phải bận rộn bao lâu nên chuẩn bị trước cũng không xấu.

Cửa phòng không đóng kín, Sầm Dao vừa đẩy đã mở.

Sau khi vào, thấy Thương Đình Lập cũng không xem tài liệu mà đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Sầm Dao không khỏi đau lòng cho anh.

Dù biết anh nên làm việc chăm chỉ, dù sao công ty lớn như vậy, cũng chỉ có thế dựa vào anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.