Sila kể về bản di chúc của bà lớn Nongkhran rồi hỏi: “Anh Pat thấy sao?”. Patiya lơ đễnh: “Anh muốn tôi nói sao ạ? Cho tôi nghe chuyện của Paremai đi, cô ấy sao rồi?” “Cô ấy khỏe”. “Khỏe. Chỉ thế thôi à?”. Chàng đạo diễn trẻ nhắc lại câu hỏi đồng thời rướn cao mày, thò tay vào lấy một chiếc nơ bằng nhung đen ra khỏi túi áo ngực. Mùi nước hoa nhè nhẹ xen lẫn hương thơm ngây ngất tỏa ra bay lên mũi. Patiya đưa sát lên môi một cách vô thức. Anh đã lấy nó trong cái đêm mà họ làm tình với nhau. Kể từ hôm đó vật này đã bên anh như bùa hộ mệnh. “Vâng”. Sila trả lời xen lẫn tiếng cười. “Cô ấy không hỏi gì đến tôi à?”. Hỏi xong anh chợt thấy ngượng ngùng. Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi trả lời: “Tôi rất tiếc. Có lẽ cô ấy quá bận với công việc của tòa soạn, rồi lại còn việc điều tra vụ án”. “Không sao. Công việc hằng ngày của cô ấy bận lắm không?” Patiya quay lại hỏi với giọng nghiêm túc. “Thấy cô ấy bảo dạo này đang có sự thay đổi trong tổ chức nên phải làm nhiều việc hơn”. “Pare có muốn đổi việc không? Ở bên này có rất nhiều việc phù hợp với cô ấy”. Sila lén cười tươi: “Tôi không thấy cô ấy phàn nàn gì cả. Để lần sau gặp tôi sẽ hỏi. Nhưng anh Pat muốn giới thiệu việc gì cho cô ấy?”. Patiya suýt sặc: “Nếu nhờ anh hỏi có lẽ không phù hợp lắm. Thôi để khi nào gặp cô ấy tôi sẽ tự hỏi thì hơn. Thế còn vụ án đến đâu rồi?”. “Cô Pare đang tìm cách tham dự bữa tiệc sinh nhật của bà lớn Nongkhran”. Patiya nhíu mày: “Tại sao Pare muốn tham gia bữa tiệc sinh nhật đó?”. “Cô ấy muốn tiếp cận gần hơn với thủ phạm. Hiện tại chỉ có bốn người đáng khả nghi nhất là Pasakorn, Puwinai, Puwanarot và Pakhinai thôi”. Sau đó Sila kể thêm về chi tiết vết sẹo của thủ phạm mà anh được nghe từ Paremai. Patiya sửng sốt: “Tôi không biết ai trong bốn người đó có vết sẹo ở cánh tay cả. Có lẽ phải làm như Pare nói thôi. Phải tiếp cận gần hơn thì mới biết được”. “Đúng vậy. Anh Pat có giúp gì được cho cô Pare không?”. “Hai tuần nữa tôi phải lên đường đi quay phim ở Ma-rốc rồi”. Patiya im lặng như muốn suy nghĩ trong giây lát trước khi trả lời: “Vậy để tôi thử kiểm tra lại lịch làm việc xem có thể dành ra một chút thời gian được không”. “Tốt quá. Nếu cô Pare biết được chắc sẽ vui lắm”. “Anh đừng vội nói với cô ấy nhé. Tôi vẫn chưa biết có làm được không nên không dám nhận lời”. Ngay khi cuộc hợp với đoàn làm phim kết thúc, về tới nhà, Patiya gọi bác Chong vào phòng làm việc. “Cậu Pat làm như vậy không được đâu ạ”. Patiya bước tới ngồi lên mép bàn làm việc, đối diện với bác Chong: “Sao lại không được? Tôi chỉ muốn bác gọi để kiểm tra thử, nếu có chuyến bay về Thái Lan, tôi sẽ ghé qua Bangkok khoảng hai, ba ngày rồi sẽ bay sang Ma-rốc”. Ông Chong nhíu máy: “Bangkok đâu có tiện đường bay đi Ma-rốc chứ. Cậu Pat định đi vòng quanh thế giới chắc?”. “Tôi có việc phải ghé qua Bangkok”. “Lại là việc của cái cô phóng viên chứ gì?”. Patiya đứng dậy: “Là việc của ai cũng mặc. Bây giờ tôi coi đó là việc của tôi rồi. Bác cứ làm y như lời tôi là được! Đặt vé sang Thái vào ngày sinh nhật của bà nội cho tôi nhé!”. Ông Chong cố giấu vẻ chán nản: “Nếu có chuyến bay tới Bangkok, tôi sẽ đặt vé cho cậu ở lại đó hai ngày. Kết thúc bữa tiệc đó, cậu phải bay sang Ma-rốc ngay lập tức”. “Tôi biết rồi mà”. Patiya gắt gỏng, rồi chuyển sáng chuyện khác: “Nếu bác Chong không còn việc gì nữa thì tôi đi tắm đây. Tối nay tôi có hẹn hăn tối với Linsay”. Bác Chong cau mày: “Dạo này cậu Pat có vẻ thân với Linsay quá đấy. Cẩn thận kẻo cô ấy lại hiểu lầm”. “Linsay biết tôi không có ý gì với cô ấy cả. Hơn nữa tôi gặp cô ấy chỉ vì công việc, không phải việc cá nhân”. “Tôi sợ cô ấy không nghĩ đơn giản như vậy vì dạo này các báo liên tục đưa tin cậu và cô ấy đang qua lại với nhau”. “Báo chí nói gì cứ kệ họ. Bác Chong không phải lo”. “Thế cậu không sợ người ở Thái Lan sẽ nghĩ ngợi khi biết được chuyện này à?”. Bác Chong khiêu khích, vẻ mặt thản nhiên. “Ai là người ở Thái Lan?”. “Thì người phụ nữ đó…” Bác Chong nói giọng mũi. “À… Cô ấy thì liên quan gì?” “Cậu Pat có chắc là cô ấy nghĩ khác mọi người không?”. Patiya cau mày, khi không tìm được câu trả lời anh nói giật giọng: “Tới giờ hẹn rồi. Tôi đi tắm đây”. Nói vậy rồi anh bước ra, bỏ lại người giúp việc cao tuổi nhìn theo với ánh mắt suy tư. Trong khi chuẩn bị quần áo cho Patiya, bác Chong liếc thấy bộ quần áo của Paremai mà Patiya đem theo về từ Thái Lan, bộ quần áo được gói ghém cẩn thận, có lẽ cậu ấy yêu cô Paremai thật rồi. Bác Chong thở dài rồi bước ra khỏi căn phòng đó. Anh vừa tắm vừa nhớ tới câu nói của bác Chong. Liệu Paremai có tin theo những gì báo chí đồn thổi hay không? Trong giây lát Patiya thấy hơi lo, hy vọng cô chưa thấy được những tin tức đó. Anh ủ rũ bước ra khỏi phòng tắm cùng lúc có tiếng chuông intercom vang lên. Patiya bước lại trả lời: “Có gì vậy bác Chong?”. “Có điện thoại từ bên ngoài gọi vào máy thứ hai ạ”. “Của ai thế ạ?”. “Luật sư David ạ”. “Cảm ơn bác”. Patiya ngắt tín nhiệu, đưa tay nhấc điện thoại trên bàn làm việc. “Tôi nghe đây”. “Anh Pat, tôi là David đây”. “Vâng. Có chuyện gì không?”. “Christina gọi cho tôi, nói rằng muốn hẹn để nói chuyện với anh Pat”. Christina hay Jenifer Christina là bị đơn trong vụ kiện anh lạm dung trẻ vị thành niên. Sau khi xảy ra chuyện phải ra tòa, Patiya không nhận điện của Jenifer nữa mà bắt cô phải liên lạc với luật sư của anh. “Cô ấy có gì muốn nói thì bảo cô ấy cứ nói với ông. Tôi không có gì để nói với cô ấy nữa”. “Anh Pat nên chấp nhận lời gợi ý của cô ấy, biết đâu cô ấy muốn bàn về vụ kiện?”. Patiya cau mày: “Một triệu đô để đổi lại việc rút đơn kiện như bố mẹ cô ấy gợi ý à? Không đâu. Một đồng tôi cũng không trả. Tôi sẽ tự bào chữa để chứng minh sự trong sạch của mình. Cho dù phải mất tới hai năm tôi cũng theo”. “Anh Pat vẫn chưa biết lời đề nghị của phía đó mà. Anh nên đi gặp cô ấy thì hơn”. Patiya thở dài: “Nếu ông nói vậy thì tôi đồng ý. Nhưng tôi nói trước là tôi chỉ gặp cô ta khi có ông đi cùng mà thôi”. “Chắc chắn rồi. Tôi không để cho anh đi gặp cô ấy một mình đâu”. “Vậy ông cứ hẹn thời gian đi. Ông có thể kiểm tra lịch làm việc với quản lý của tôi hoặc với bác Chong đều được”. Linsay nói chuyện phiếm với Patiya trong lúc ăn tối. Khi đã xong bữa ăn, cô đề cập đến vấn đề mình mong muốn: “Thấy các báo đưa tin anh đã từ bỏ ý định thành lập viện Warakorn rồi ạ?” “Đúng vậy”. Patiya bình thản trả lời như không coi đó là chuyện quan trọng đồng thời liếc mắt nhìn bàn bên cạnh một cách cảnh giác. Linh cảm cho anh biết rằng người đàn ông đang giả vờ xem thực đơn là một tay săn ảnh. “Tại sao ạ?". “Bà nội tôi không thích nên xin tôi từ bỏ ý định đó”. “Rồi anh cũng chịu làm theo?”. Khi thấy Patiya gật đầu thay câu trả lời. Linsay hỏi tiếp: “Đổi lấy cái gì ạ?”. Chàng đạo diễn trẻ bật cười: “Không có gì quan trọng cả”. “Không đúng. Nếu không quan trọng có lẽ anh sẽ không chịu rút lui như vậy”. Linsay nghiêng đầu như muốn xem xét trước khi hỏi: “Có đúng như tin đã đưa là anh đồng ý không kiện người đã làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh vì anh đã si mê cô ấy không?”. “Báo chí cũng nói là tôi đang theo đuổi cô đấy. Nhưng cô thừa biết đó không phải là sự thật mà”. Nghe xong câu nói đó, Linsay thay đổi sắc mặt, giọng điệu đầy vẻ chế giễu: “Thì đúng rồi. Trường hợp của chúng ta các báo đi hiểu sai. Nhưng trường hợp của anh với người phụ nữ Thái Lan đó là sự thật có đúng không ạ?”. Patiya mỉm cười: “Thôi nào. Đừng có nói giọng ghen tuông như thế. Bây giờ nói chuyện của cô đi. Cô hẹn tôi ra đây vì chuyện gì?”. Linsay quắc mắt: “Em muốn anh viết thêm kịch bản. Em không muốn làm nhân vật phụ”. “Nhưng kịch bản đã hoàn tất, mọi người đã học thuộc lời thoại. Chắc không chỉnh sửa thay đổi gì được nữa rồi”. Chàng đạo diễn trẻ an ủi. Linsay tỏ vẻ không hài lòng: “Nhưng anh là đạo diễn và là người viết kịch bản. Anh có thể sửa”. “Tôi không phải là một đạo diễn tùy tiện, Lins ạ. Hãy nói chuyện khác đi”. “Anh không thử suy nghĩ thêm được sao?”. Linsay thuyết phục, giơ tay ra chạm vào cánh tay anh, đưa mắt gợi tình. Patiya lắc đầu: “Không. Bộ phim sắp quay rồi. Nếu cô không muốn ăn gì nữa thì chúng ta về thôi”. “Khoan đã”. Linsay bóp chặt vào cánh tay Patiya: “Nếu anh không muốn viết thêm kịch bản cho em thì ta hãy ra khiêu vũ một chút nhé. Hy vọng lời đề nghị này không làm cho anh phải quá bận lòng”. Patiya nhíu mày, đứng dậy, cúi người trước cô thay câu trả lời. Linsay đưa tay ra khoác tay tay. Cả hai cùng bước ra sàn nhảy. “Cô cũng biết là chúng ta vừa bị chụp trộm đúng không?”. Patiya nói. Linsay mở to mắt, quay lại nhìn quanh: “Đâu? Ai là tay săn ảnh ạ?”. Patiya bật cười: “Người ngồi ngay bàn bên cạnh bàn của chúng ta đấy?”. “Nhưng anh không quan tâm đến con mắt của cánh báo chí cơ mà”. “Giống như cô không quan tâm đến ai đúng không?”. Patiya mỉm cười hỏi lại. Nhưng chưa nói hết câu, anh phải sững lại vì Linsay rướn người lên hôn anh. Anh để mặc cho cô vồ vập lấy đôi môi của mình một lúc mà không hôn lại rồi đẩy cô ra. “Đúng là anh nhạt nhẽo như mấy cô diễn viên khiêu dâm hay nói. Nụ hôn của anh không còn nồng nàn như trước”. “Tôi không quan tâm, nhưng cô thành công rồi đấy. Tay săn ảnh đã chụp được ảnh của chúng ta. Vì thế tôi về đây”. “Anh thật là người bất lịch sự, Manuel”. Linsay dừng lại giữa sàn nhảy. “Ai cũng nói như thế đấy. Tôi còn tưởng cô đã quen rồi chứ”. Linsay quắc mắt thách thức: “Anh là một thằng đàn ông tồi. Nhưng cũng là một thằng đàn ông hấp dẫn đến chết người. Phải là diễn viên phim khiêu dâm thì anh mới chịu lên giường cùng chứ gì?”. “Đúng. Mà phải là diễn viên phim khiêu dâm đang cùng đóng cảnh sex trước ống kính nữa chứ. Cô có muốn làm diễn viên phim khiêu dâm không?”. Hai tuần sau. “Tôi rất vui khi thấy cậu Pat về kịp bữa tiệc sinh nhật của bà lớn Nongkhran”. Sila nói trong khi cùng đi với Patiya về phía nhà dành cho hành khách nhập cảnh. Anh đi đón Patiya một mình và lúc này đã gần chín giờ tối. “Suýt nữa thì không kịp vì tôi không tìm được chuyến bay. Mãi đến hôm nay mới có”. Sila gật đầu, định nhấc va ly hành lý của Patiya lên để cất vào cốp xe nhưng anh đã giành lấy tự làm rồi bước lên ngồi cũng hàng ghế phía trước. Chàng vệ sĩ im lặng nhìn cảnh đó. “Anh nhìn gì thế?”. Patiya hỏi, giọng bình thản, mắt nhìn thẳng con đường đằng trước, xe cộ qua lại đông đúc, anh vẫn đeo kính đen theo thói quen. Sila đưa mắt nhìn đường, ánh mắt lộ rõ nụ cười: “Không ạ”. “Tôi thấy anh đang nhìn tôi”. “Anh cũng biết vì sao mà”. Sila bật cười đổi chủ đề: “Anh Pat ở Thái Lan được mấy ngày ạ?”. “Anh thấy lạ khi tôi lên ngồi hàng ghế trên với anh?”. “Vâng”. Sila mỉm cười. “Vì tôi coi anh là bạn tôi”. Sila ngạc nhiên: “Cảm ơn anh. Vinh dự cho tôi quá”. “Không phải chỉ là tôn trọng đâu, mà là thực sự tôi rất quý anh. Chúng ta có thể làm bạn với nhau được”. Patiya vừa nói vừa đưa tay cho anh bắt. Sila ngạc nhiên: “Cảm ơn anh. Anh sẽ ở Thái Lan mấy ngày?”. “Nhiều nhất là hai đêm. Xong việc ở đây tôi phải bay sang Ma-rốc”. Sila hỏi tiếp: “Tôi đặt phòng ở khách sạn cũ cho anh. Anh có về khách sạn luôn không ạ?”. “Tôi muốn gặp Pare. Anh hãy hẹn cô ấy giúp tôi được không?”. “Anh muốn tôi nói với cô ấy như thế nào?”. “Nếu nói thẳng là tôi mời chắc cô ấy sẽ không đến. Không khéo còn tắt máy di động để trốn nữa ấy chứ. Anh dùng cách gì để cô ấy đến gặp tôi ở khách sạn nhé”. “Tôi cho rằng có dùng cách gì đi nữa thì cô ấy cũng không đến đâu ạ. Bây giờ đã chín giờ rồi”. Patiya sửng sốt: “Ừ nhỉ. Tôi quên mất. Ở đây là Thái Lan và cô ấy là con gái Thái Lan, không phải con gái Mỹ”. Lần nào tới khách sạn nổi tiếng này, Paremai cũng thót tim lại vì nó khiến cô nhớ tới Patiya. Lần này cô đến để xin phó thủ tướng được đi cùng đến dự tiệc sinh nhật của bà lớn. Sở dĩ ông phó thủ tướng có mặt tại đây vì ông là người chủ trì cho đám cưới con gái của một chính trị gia trong cùng một đảng với ông. Paremai nhìn chiếc cổng hoa dẫn vào hội trường đám cưới rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần chín giờ nhưng phó thủ tưởng vẫn chưa ra khỏi đám cưới. Paremai đi đi lại lại phía trước cổng một cách sốt ruột. Gần nửa tiếng sau, phó thủ tưởng mới bước ra cùng với nhân viên cảnh sát hộ tống. Cô vội vàng chạy đến. “Ơ, cô Paremai đến đây làm gì?”. Phó thủ tưởng hỏi với thái độ thân thiết. “Tôi có việc muốn phiền đến ngài phó thủ tưởng ạ”. Paremai vừa nói vừa quay sang nhìn các nhân viên cảnh sát đứng đằng sau. Ông phó thủ tưởng biết ý quay sang gật đầu với các nhân viên cảnh sát hộ tống. Đợi cho các nhân viên cảnh sát bước ra xa, phó thủ tưởng nói: “Có gì thì nói đi, cô Paremai”. “Cảm ơn ngài. Tôi biết rằng bà lớn Nongkhran mời ngài tới tham dự tiệc sinh nhật của bà vào đêm mai ạ?”. Paremai đi thẳng vào vấn đề. “Đúng! Có gì không?”. “Ngài có thể cho tôi đi theo được không ạ?”. Phó thủ tướng sửng sốt: “Cho tôi biết lý do được không?”. Paremai thẳng thắn: “Tôi muốn tham gia để tìm manh mối về thủ phạm vụ án của em gái ạ”. Phó thủ tướng thở dài, không giấu giếm: “Cô cũng biết là bà lớn không mời bất cứ một phóng viên nào đến tham gia có đúng không?”. “Tôi biết ạ. Vì thế tôi mới xin dựa bóng ngài vì không có ai dám làm trái ý bà lớn Nongkhran cả”. “Bản thân tôi cũng không dám đâu. Rất xin lỗi”. Paremai sững sờ. Phó thủ tướng nói tiếp: “Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước nhé”. “Xin ngài xem xét lại được không ạ?” “Thật sự là không được”. Nói xong ông quay lưng đi luôn. Paremai nhìn theo rồi thở dài, niềm hy vọng cuối cùng đã bay mất. Cô bước ra khỏi khách sạn với tâm trạng chán nản. Cô định đi ra gọi xe taxi vì hôm nay cô không lái xe đến. Nhưng đúng lúc cô định bước ra khỏi khách sạn thì phải dừng lại vì có tiếng gọi phía sau: “Pare!”. Patiya bước ra khỏi phòng tắm, anh dừng lại vì tiếng diện thoại bàn trong phòng vang lên. “Patiya nghe đây”. “Anh Pat, là tôi đây ạ”. “Anh Sila vẫn chưa về à?”. “Chưa ạ. Bây giờ tôi đang ở trong night club của khách sạn. Anh Pat xuống đây gặp tôi một lát đi ạ”. “Được. Cho tôi năm phút để thay quần áo. Tôi vừa tắm xong. Mà có việc gì không?”. “Tôi có cái này muốn làm anh Pat ngạc nhiên”. “Cái gì chế?”. “Anh cứ xuống thì sẽ biết”. “Tối nay anh lạ nhỉ. Hy vọng không phải là các phóng viên đang đợi đấy chứ?”. Sila bật cười trong điện thoại: “Nếu tôi nói là phóng viên mà anh Pat muốn gặp thì sao ạ?”. Patiya sửng sốt: “Pare à? Sao lại có thể như thế được?”. Chàng vệ sĩ bật cười: “Anh Pat nói đúng. Tôi làm gì có khả năng ấy”. Người nghe ỉu xìu: “Vậy anh Sila muốn tôi gặp ai?”. “Anh Pat cứ xuống thì sẽ biết”. “Anh nói cho tôi chuẩn bị trước. Tôi sẽ cần nhắc xem có nên xuống gặp hay không. Tôi không sẵn sàng để bất kỳ tờ báo nào phỏng vấn cả”. “Thế nếu là báo... thì sao ạ?”. Sila nói tên tờ báo là nơi làm việc của Paremai. Chàng đạo diễn nhíu mày: “Anh Sila nói lòng vòng khiến tôi nhầm lẫn lung tung cả rồi. Tóm lại đó là một phóng viên ở cùng tòa báo với Pare? Thế họ muốn gặp tôi để làm gì?”. “Nếu tôi không nói, anh Pat không chịu xuống một cách dễ dàng đúng không?”. Chàng vệ sĩ giễu cợt. “Thì cũng nên như vậy không đúng sao?”. “Nếu vậy thì anh Pat hãy xuống đây nhanh lên đi. Vì người đang đợi anh Pat đúng là cô Pare đấy ạ”. “Cái gì cơ?” Patiya suýt làm điện thoại tuột khỏi tay. “Tôi gặp cô ấy ở trước cửa khách sạn, khi cô ấy đang gọi taxi về nhà”. “Cô ấy đến khách sạn làm gì?” Miệng hỏi nhưng trái tim anh đang đập loạn nhịp vì sung sướng. “Cô Pare đến gặp ngài phó thủ tướng để xin ông ấy cho theo đến dự tiệc sinh nhật bà lớn Nongkhran”. “Thế ông phó thủ tướng ấy nói sao?”. “Ông ấy phải từ chối chứ sao nữa. Vì bà lớn Nongkhran đã tuyên bố không muốn ai dẫn theo phóng viên đến dự tiệc”. “Hiểu rồi. Vậy đợi tôi năm phút. Không, chỉ một phút thôi. Tôi sẽ mặc quần áo rồi xuống gặp anh ngay”. Sila đặt ống nghe vào máy điện thoại, cảm ơn nhân viên khách sạn rồi quay lại night club, đợi Patiya ở cửa ra vào. Không đầy một phút, Patiya bước tới. “Anh Pat đúng giờ thật đấy”. Sila đùa. “Không phải trêu tôi. Pare ở đâu?”. “Ở bên trong. Tôi xin phép về trước nhé”. “Không ở lại ăn cái gì với chúng tôi đã à?”. “Thôi. Hai người cứ tự nhiên”. “Cảm ơn anh Sila nhiều. Gặp anh sau nhé”. Patiya nhìn theo Sila cho đến lúc đi khuất mới bước vào trong night club. Trong ánh đèn mờ ảo, anh phải nhìn một lúc mới nhìn thấy dáng cao, mảnh khảnh của Paremai ngồi ở một góc. Patiya bước thẳng tới.