“Pare!” Nữ phóng viên trẻ quay ngoắt lại, sững sờ không tin vào mắt mình. “Lạy Phật! Anh Pat!”. Paremai thốt lên, vô tình làm cốc nước cam bị tuột khỏi tay. Nước cam làm bẩn hết quần. Cô vội vàng đứng phắt dậy cuống quýt lau. “Một lời chào thật không đáng yêu chút nào đúng không? Anh xin lỗi vì đã làm em giật mình”. Patiya bước tới lấy khăn mùi xoa của mình lau cho cô. “Không cần đâu. Em tự lau được.” Paremai giật mình, vội né người để tránh, cuống cuồng lau quần bằng giấy ăn. “Để anh giúp em. Lau bằng giấy ăn sẽ lại bẩn hơn đấy”. Paremai nhìn cảnh Patiya nửa quỳ nửa ngồi, dùng khăn mùi xoa lau quần bò cho cô. Cô hỏi như người ngủ mơ: “Sao anh đến đây được?”. Anh dịu dàng nói: “Quần của em đỡ ướt rồi đấy nhưng chắc không sạch hết được đâu. Em vào phòng vệ sinh gột qua đi vậy”. Anh ngẩng mặt lên nói nhưng trong lòng lại nghĩ theo hướng khác. Lạy Chúa! Hương thơm từ da thịt của Paremai khiến cho tim anh đang nhảy nhót và bộ phận đàn ông không kiểm soát được đang… Paremai không biết mình nên vui hay buồn. Rõ ràng cô muốn tìm người đưa mình đến tham dự tiệc sinh nhật của bà lớn Nongkhran. Nhưng nếu người đó là Patiya, cô vẫn không sẵn sàng để xin anh giúp đỡ. Nét mặt của Paremai lưỡng lự vì chưa quyết định dứt khoát sẽ chạy trốn hay đứng lại để đối mặt. “Đúng. Em cho cho rằng nên như vậy. Em xin phép vào phòng vệ sinh nhé”. Patiya gật đầu, đứng thẳng người lên nhưng khi Paremai sắp đi qua, anh kéo cánh tay cô lại: “Hãy hứa với anh là em sẽ quay trở lại đây nhé!”. Paremai sững sờ, nhìn tránh đi hướng khác, nói khỏa lấp với giọng căng thẳng: “Em không trốn đâu vì dù thế nào em cũng phải quay lại chào anh Sila. Anh ấy đi ra ngoài gọi điện cho...”. Paremai bắt đầu hiểu ra đầu đuôi câu chuyện. “Hóa ra anh là người mà anh Sila gọi điện?”. Patiya cúi đầu như không muốn giấu giếm: “Ừ! Và bây giờ anh ấy đã về rồi”. Paremai tỏ vẻ không hài lòng rồi quay ngoắt lại: “Thật là... Anh ấy lại đóng vai ông mối à?”. Anh cười: “Hãy dừng việc phàn hàn như bà già ấy lại. Nói chuyện của chúng ta đi”. “Sao anh bảo để cho em vào nhà vệ sinh trước?”. Paremai phản đối. “Em có hứa với anh sẽ quay trở lại đây nữa hay không đã nào?”. Patiya bỏ tay cô ra. Paremai cân nhắc rồi chậm rãi trả lời: “Nếu em trả lời không?”. “Anh có hai cách để em lựa chọn, hoặc là em phải chịu sự nhớp nháp để tiếp tục ngồi lại trong night dub này, hoặc là anh sẽ dẫn em lên dùng phòng vệ sinh trong phòng của anh”. “Em không chọn cách nào cả”. Paremai kêu lên. “Nếu vậy em phải hứa là sẽ quay trở lại đây, bằng không anh sẽ canh chừng em ở trước cửa phòng vệ sinh. Hãy chọn đi”. “Đồ độc đoán”. Cô giễu cợt. “Đối với em thì như vậy là thích đáng nhất”. “Em thích đáng cái gì không biết?”. Cô nói giọng mũi. “Bời vì em là cô gái bướng bỉnh chứ sao Pare? Em trốn anh suốt hai tuần qua rồi còn gì. Em làm cho anh rất thất vọng. Anh không nghĩ rằng em lại phản ứng và đối xử với anh như vậy đâu”. Paremai vội vàng quay lưng lại, nói: “Em vào gột quần đã, anh cũng không phải đi theo để gọi em ra đâu. Em hứa là sẽ quay trở lại”. Patiya mỉm cười, nhìn theo thân hình cao mảnh khảnh của Paremai đi khuất vào phòng vệ sinh với ánh mắt dịu dàng trước khi lấy lọ nước hoa được gói cẩn thận ra khỏi túi áo, quay tròn trên tay đồng thời lầm bầm “Em thật là độc ác Paremai. Nhưng em là cô gái độc ác mà anh thực sự không thể nào quên được...” Paremai quay lại, thấy Patiya đang uống rượu một cách thoải mái trên chiếc ghế tròn không có lưng tựa. Cô ngồi xuống phía đối diện. Chiếc bàn tròn loại nhỏ khiến đầu gối của hai người gần chạm vào nhau. “Anh về Thái Lan từ bao giờ thế?” “Anh vừa mới xuống máy bay được khoảng hơn một tiếng trước”. Anh vừa nhìn đồng hồ vừa trả lời. “Anh về Thái Lan làm gì?”. “Anh ghé qua có chút việc trước khi bay sang Morocco”. Paremai nao lòng: “Anh sẽ bay tiếp sang Morocco luôn à? Anh ở Thái Lan được mấy ngày?”. Patiya lén mỉm cười khi nghe được câu hỏi cho thấy sự nóng lòng của Paremai: “Đêm ngày kia anh sẽ bay”. Paremai thở phào: “Vậy đêm mai anh rỗi đúng không?”. Anh hỏi với giọng bình thản: “Rỗi. Em định hẹn anh đi đâu à?”. Paremai ngần ngừ: “Nếu em hẹn anh đi dự tiệc sinh nhật của bà nội anh, anh có quan tâm hay không?” Patiya cầm cốc rượu lên uống, vờ như đang suy nghĩ: “Còn phụ thuộc vào việc em có gợi ý gì đáng quan tâm hay không? Em cũng biết là anh không được họ hàng chào đón cho lắm”. “Anh này, anh đã bao giờ làm việc gì mà không cần nhận sự trả công hay chưa?” “Chưa bao giờ. Anh là người kinh doanh mà”. Paremai cau mặt: “Anh hãy nói thứ anh cần đi. Anh cần gì?” “Ở với anh hết đêm nay”. “Anh đang xem thường em”. Patiya cười, giọng trùng xuống: “Anh nói đùa đấy. Anh về Thái Lan lần này cũng chỉ để dẫn em tới tiệc sinh nhật của bà nội. Em không định cảm ơn anh một câu cho anh mát lòng hả dạ sao?”. Anh không chỉ nói mà còn cong người qua bàn, giật lấy tay Paremai. Cô không kịp đề phòng nên bị mất đà ngã khỏi ghế, một tay của Patiya kéo người Paremai vào ôm ngay lập tức. Cơ thể mảnh dẻ nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh, anh đưa mũi lên má cô hít mạnh. “Thơm thật”. Anh lẩm bẩm với giọng đùa cợt. “Ơ, sao anh bảo chỉ cần lời cảm ơn?”. Paremai quay mặt tránh đồng thời đẩy anh ra. “Đây chính là cách cảm ơn của anh”. Patiya cười. Anh vẫn ôm chặt cô. Lúc này cô đứng, còn anh ngồi trên ghế đế cao, bởi thế vai của cô ở cùng vị trí với đầu anh. Patiya đặt cằm lên vai cô, cánh tay ôm cả thân cô. “Đừng có lộ liễu như thế anh Pat”. Paremai cao giọng, cuống cuồng gỡ tay anh ra. Cô cố gắng nghĩ theo hướng tích cực rằng anh không cố tình ôm lấy ngực cô mà chủ ý ôm vào eo nhưng vì lúc này cô đứng cao hơn anh nên tay của anh giơ ra vừa đúng vị trí đó. “Suỵt. Đứng im nào, đừng có nhúc nhích kéo người khác sẽ hiểu lầm rằng chúng ta không chỉ ôm nhau bình thường đâu đấy”. Paremai đỏ bừng mặt, cố gắng giẫy ra nhưng đôi cánh tay rắn chắc như gọng kìm lại ôm cô chặt hơn. Patiya tiếp tục đùa: “Nói vậy chứ có ai quan tâm đâu. Đôi nào cũng ôm nhau quấn quýt cả, hơn nữa lại tối thế này. Nhưng nếu em vẫn coi đây là hành động lộ liễu thì lên phòng anh nhé?”. “Ơ, sao lại thế? Chỉ toàn vơ vào thôi”. Cô vẫn tiếp rục gỡ tay anh ra. Anh cười: “Về chuyện muốn gặp em là anh nói thật đấy, không phải chuyện coi thường hay nói chơi đâu. Và anh cũng muốn chúng ta ở bên nhau suốt đêm nay. Pare nhé! Hãy ở lại với anh!” Paremai mặt đỏ như gấc, kìm nén sự ngượng ngùng: “Em không quen”. Patiya nhíu máy: “Ý em là sao?”. “Em không muốn chỉ là người tình một đêm của anh”. Anh nghiêng mặt nhìn cô. Đầu mũi cao chạm khẽ vào gò má mịn màng. Anh thấy hài lòng vì Paremai không tránh đi mà vẫn nhìn vào anh: “Nói tiếp đi Pare! Em muốn mối quan hệ của chúng ta đi theo chiều hướng nào?”. “Em chỉ nói vậy thôi”. Cô gằn giọng. “Đêm đó không có ý nghĩa gì đối với em sao?” Paremai mím môi, không trả lời. “Sao? Đêm đó không có một chút ý nghĩa gì đổi với em sao? Trả lời anh đi!”. Patiya giục giã. “Thì đã sao? Có ý nghĩa đối với em thì sẽ thế nào chứ”. “Một mối quan hệ nghiêm túc được không?”. Paremai quay lại phía anh, nói ngay tức thì: “Không được hẹn hò nhiều cô một lúc và điều quan trọng là từ giở trở đi anh phải bỏ việc đóng phim khiêu dâm”. Patiya hơi sửng sốt vì lời đề nghị của Paremai: “Ý em muốn nói là em sẽ là người yêu của anh à?” Paremai đỏ bừng mặt, xấu hổ: “Còn phụ thuộc vào mối quan hệ của chúng ta nghiêm túc đến đâu. Nhưng nếu anh không muốn thì cũng không sao, từ giờ trở đi giữa hai chúng ta chỉ có chuyện công việc”. “Khoan đã. Anh còn chưa từ chối mà”. Patiya vội giật bàn tay mảnh dẻ lại. Paremai im lặng nhìn anh. “Chúng ta hãy tìm hiểu nhau trước đã. Nếu làm người yêu của anh thì anh sẽ đòi hỏi ở em tương đối nhiều. Nếu anh từ bỏ việc đóng phim khiêu dâm, anh phải bồi thường một khoản rất lớn vì anh đã vi phạm hợp đồng. Nhưng không sao. Vì em, anh sẵn sàng. Nhưng bù lại em sẽ đền cho anh những gì?”. “Anh phải bồi thường bao nhiêu tiền?”. Paremai sợ hãi hỏi. Patiya nói số tiền lên đến hàng triệu đô la theo đúng sự thật. “Nhiều đến như vậy cơ ạ?”. Cô tròn mắt. “Đúng! Em đã thấy là anh phải chịu tổn thất thế nào chưa? Vì thế em nên có đề xuất cho xứng đáng một chút”. “Em làm gì có nhiều tiền đến vậy để trả cho anh”. Patiya mỉm cười, nâng bàn tay mảnh dẻ lên hôn rồi ngẩng mặt lên nói: “Nếu anh cần tiền, có lẽ anh đã từ chối đòi hỏi của em rồi”. “Vậy anh cần gì?”. “Anh sẽ bay về thăm em ba tháng một lần. Nhưng nếu công việc của anh quá bận, em phải là người bay sang thăm anh. Anh sẽ lo vé máy bay cho em”. Paremai mở to mắt “Em không có thời gian rảnh rỗi đến như vậy đâu”. “Đó là việc của em. Muốn làm thế nào cũng được, đổi việc hay tích lũy ngày nghỉ phép nhưng phải thực hiện theo thỏa thuận của anh để chúng ta có thể gặp nhau ba tháng một lần. Em có hiểu không?”. Người nghe cau mặt như muốn phản đổi. Patiya đưa tay ra ôm lấy thân hình cô, giọng van lơn: “Nhưng nếu em thấy quá phức tạp, muốn chuyển sang làm việc ở Mỹ thì anh cũng sẵn sàng. Anh hứa là sẽ chăm sóc em thật tốt. Tiền lương do em tự quyết định, bao nhiêu cũng được. Đồng ý không?”. Không có từ kết hôn... Paremai nuốt cục nấc vào trong: “Mấy tháng ạ? Ba tháng, sáu tháng hay một năm? Rồi khi chán em, anh sẽ ruồng bỏ đúng không?”. Patiya sững lại: “Sao em lại coi thường bản thân mình thế nhỉ?”. “Tại lời đề nghị của anh đưa ra cho em không khác gì với một cô cave”. Anh sửng sốt: “Anh xin lỗi. Anh nói mà không kịp nghĩ. Nếu vậy thì em cần gì?”. Paremai nhìn sang phía khác: “Nếu anh vẫn chưa nghĩ ra thì có lẽ chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa”. “Khoan đã Pare!”. Patiya kéo cánh tay cô lại, nói giọng dỗ dành: “Hãy nói cho anh biết anh phải làm thế nào đi?”. “Tại sao anh lại muốn quan hệ với em?”. Paremai hỏi với giọng bình thản. “Anh muốn cảm ơn”. Không phải yêu… Paremai đau lòng nghĩ. Cô hỏi lại: “Chỉ thế thôi sao?”. “Đối với anh không chỉ có vậy, mà có ý nghĩa với anh rất nhiều. Trước đây anh chưa từng nói cảm ơn đối với người phụ nữ nào cả”. Paremai tỏ ra thất vọng, chớp mắt liên tục để ngăn dòng nước mắt. Patiya thấy cô im lặng lại giục giã: “Sao rồi? Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Làm thế nào để chúng ta có thể quan hệ được với nhau?”. “Đó là việc mà anh phải về tự suy nghĩ lấy. Bây giờ cũng khuya quá rồi. Em xin phép về trước”. “Đợi đã Pare. Em định độc ác bỏ lại anh thật sao?”. Paremai gỡ đôi tay đang ôm lấy cô thay câu trả lời. Chàng đạo diễn trẻ nhìn qua bóng tối, vẫn chưa bỏ tay ra: “Vậy hãy nói cho anh biết tại sao em lại trốn anh suốt hai tuần đi?”. “Em không có gì trả lời cả”. “Tại sao em lại không chịu nhận điện thoại của anh? Em có biết là anh lo cho em nhiều như thế nào không?”. “Em không có gì để anh phải lo”. “Có chứ. Nhiều là khác. Em vẫn chưa có gì với một người đàn ông nào cả. Anh là người đầu tiên của em. Anh biết đối với con gái Thái Lan điều đó có ý nghĩa nhiều đến chừng nào”. “Nếu thực sự đã biết thì anh còn hỏi em làm gì?”. Patiya sửng sốt: “Anh không hiểu”. “Nếu anh không hiểu thì thôi vậy”. “Em thật là quá quắt đấy Pare”. Paremai bĩu môi: “Em phải về đây”. “Đợi đã. Em không định ở lại nói chuyện về bữa tiệc sinh nhật của bà nội anh à?” “Tại anh không quan tâm tới việc sẽ đưa em đi tham gia còn gì?”. “Ai bảo? Anh cố tình về Thái Lan chỉ để đưa em tới tham dự bữa tiệc ấy mà. Đúng bảy giờ tối mai anh sẽ đến đón em tại nhà nhé”. “Đừng. Để em lái xe đến đón anh đi thì hơn”. “Đồng ý. Thế phần thưởng mà anh phải bỏ việc để về vì em đâu?”. “Cảm ơn anh”. “Không được. Cho anh một nụ hôn ngọt ngào như những người yêu nhau vẫn dành cho nhau ấy”. “Nhắm mắt lại đi, rồi bỏ tay ra khỏi eo của em nữa. Em hôn anh không được tiện cho lắm”. Patiya buông tay, vội vàng nhắm mắt, Paremai đặt ngón tay lên môi anh trước khi nói lời tạm biệt và nhanh chóng trốn khỏi night club. Chàng đạo diễn trẻ mở mắt, lắc đầu, lầm bầm thốt qua đôi môi đẹp: “Em thật là quá đáng Pare. Một ngày nào đó anh sẽ trừng trị em cho bằng được”. “Em đẹp quá!” Patiya lên tiếng khen ngợi đồng thời đưa măt nhìn Paremai lúc này đang đứng đợi anh. Màu hồng ửng lên trên hai gò má, nữ phóng viên tránh nhìn vào anh khi lầm bầm cảm ơn. Patiya chăm chú nhìn dấu vết ngượng ngùng trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Trong đôi mắt sắc hiện lên nụ cười vui xen lẫn trìu mến. Đêm nay Paremai mặc bộ váy đỏ dài bó gọn lấy thân hình để lộ đôi bờ vai trắng ngần. Búi tóc cao trên đầu làm lộ chiếc cổ cao duyên dáng của cô. Đôi mắt nhìn cô không chớp khiến Paremai ngượng nghịu, vội quay sang nói với anh: “Đi thôi anh… trước khi chúng ta trở thành tâm điểm của mọi con mắt”. “Tại em đẹp nên ai cũng phải nhìn”. “Ai bảo thế? Đám phụ nữ đứng lại nhìn là bởi vì muốn ngắm anh đấy chứ”. “Đừng có nói là nhóm đàn ông đứng lại nhìn cũng là bởi vì muốn nhìn anh đấy nhé”. “Không phải thế sao. Mắt mũi anh đâu giống người khác”. Patiya bật cười, trêu đùa: “Chứ không phải chúng ta là trai tài gái sắc sánh bước bên nhau sao”. “Hứ”. Paremai giả vờ làm giọng khó chịu với sự tự phụ của anh. Chàng đạo diễn trẻ bật cười, đợt cho Paremai vào trong thang máy rồi, anh ấn số tầng đỗ xe, lấy món quà ra khỏi túi áo complet đưa cho cô. “Tặng em”. “Cái gì thế ạ?” “Món quà từ Mỹ. Anh cố tình đi tìm mua cho em”. “Cảm ơn anh”. Paremai nói một cách xúc động. Patiya mỉm cười, ánh mắt nồng nàn: “Anh chủ tâm tặng cho em tối qua nhưng không có cơ hội”. “Cảm ơn anh nhé”. “Em mở ra xem đi. Anh muốn biết có hợp với em hay không?”. “Gì vậy ạ?”. “Em tự xem thì biết”. Paremai chun mũi. Hành động đó khiến Patiya bật cười. Anh đưa tay ra kéo cô lại ôm chặt, đưa môi thơm mạnh vào má cô một cái rồi mới buông cô ra. Cô đỏ mặt, định lên tiếng nhắc nhở nhưng lại thôi. Patiya bật cười vì nét mặt của Paremai. Cửa thang máy mở ra, nhân cơ hội đó anh cầm lấy tay cô. “Xe của em là chiếc nào thế?”. Paremai bấm điều khiển thay cho câu trả lời. Thấy đèn xe nhấp nháy. Patiya đưa cô đi thẳng đến đó. “Anh lái xe nhé?”. Cô đưa chìa khóa xe cho anh. “Cám ơn em”. “Vụ án ở Mỹ ra sao rồi ạ?”. “Chắc còn lâu nữa tòa mới ra phán quyết. Thông thường những vụ kiện như thế này phải mất không dưới hai năm”. “Em rất tiếc. Có vẻ như số phận của anh gắn liền với tòa án thì phải”. “Anh muốn gắn liền với cái khác có được không?”. Patiya mỉm cườỉ, đổi hướng câu chuyện: “Em dự định làm những gì sau khi đã vào tiệc?”. “Em sẽ tìm cách để nói chuyện với bốn người nằm trong nhóm bị nghi vấn nhiều nhất”. “Anh không lớn lên cùng bọn họ nên chẳng biết tính cách họ ra sao. Họ không đáng để làm bạn. Họ xứng đáng nằm trong danh sách bị tình nghi”. “Em rất tiếc. Giá như chúng ta biết nhau từ nhỏ thì ít ra anh sẽ có em là bạn”. “Không có gì phải tiếc cả. Anh chưa từng cảm thấy tiếc những gì đã qua”. Paremai biết rằng anh không quen với việc có người tỏ ra cảm thông. Patiya vội động viên khi thấy Paremai tỏ ra thất vọng: “Cám ơn Pare. Nhưng khi đó em chưa ra đời mà”. Patiya kể về cuộc sống thuở nhỏ của mình cho Paremai nghe. Đây là việc anh chưa từng làm. Anh chưa từng kể về cuộc sống riêng tư của mình với ai cả. “Anh không có một người bạn thân nào ở Thái Lan à?”. “Không. Hồi đó anh hư hỏng nên bà nội chuyển trường liên tục. Làm gì có thời gian làm thân với ai chứ”. “Anh hư hỏng ra sao?”. “Trốn học, uống rượu, hút thuốc, gái gú, ma túy và đánh lộn. Đủ cả”. “Em được biết anh đã từng phải vào trung tâm giáo dưỡng?” “Em có ghét người đã từng bị đi tù hay không?”. Patiya hỏi một cách thẳng thắn. “Trung tâm giáo dưỡng đâu phải nhà tù”. “Thì cũng có khác gì đâu. Chỉ là tên gọi khác nhau thôi mà” Paremai nhìn anh thông cảm. “Sao? Em vẫn còn chưa trả lời anh, em có ghét người đã từng ngồi tù hay không?”. Cô lắc đầu: “Không. Anh vào trung tâm giáo dưỡng không phải vì anh là người xấu mà là do hoàn cảnh đẩy anh đến con đường đó mà thôi”. Patiya xúc động với lời nói của cô. Nhưng bởi chưa bao giờ nhận được sự thông cảm thực sự của ai nên anh cảm thấy ngượng. “Vậy chúng ta làm người yêu được đúng không? Vì em không ghét anh”. “Làm nguời yêu của nhau rồi thì phải làm sao? Làm như anh nói ấy à? Gặp nhau ba tháng một lần ấy”. “Cần thiết chứ. Yêu nhau mà không được gặp nhau thường xuyên thi đâu còn là người yêu của nhau nữa”. “Em không cần mối quan hệ hời hợt, thoáng qua”. “Mối quan kệ của chúng ta đâu phải là hời hợt. Anh hứa là sẽ không có người phụ nữ nào khác và sẽ từ bỏ việc đóng phim khiêu dâm như em muốn”. Đám cưới vẫn quá xa vời đúng không? Paremai tự nhủ. Cô nhìn tránh ra đường rồi hỏi: “Vậy mối quan hệ nghiêm túc như anh nói liệu kéo dài được bao lâu?” “Cho tới khi nào thì anh không dám chắc. Nhưng có một điều mà anh chắc chắn đó là anh rất thích em. Em là người phụ nữ đầu tiên và người duy nhất mang lại cho anh cảm xúc mãnh liệt như thế này. Khi anh đã thích ai rồi sẽ không làm cho người đó thất vọng, em tin chứ?”. Patiya quay sang nhìn vảo mắt Paremai, rồi đưa tay nắm chặt bàn tay mảnh dẻ của cô và nói tiếp: “Anh là người đã nói là làm Pare ạ. Từ bây giờ ngoài em ra sẽ không có chuyện hẹn hò với bất kỳ một cô gái nào khác nữa.” “Cảm ơm anh”. “Em có tin anh không?”. Paremai im lặng suy nghĩ rồi trả lòi: “Em tin”. “Vậy em đồng ý làm người yêu của anh rồi đúng không?”. “Chưa đâu ạ”. “Em làm cho anh không hiểu gì nữa rồi. Tóm lại là em tin hay không tin anh?”. “Tin ạ”. “Nhưng không đồng ý làm người yêu của anh?” Paremai bật cười: “Em đùa đấy”. Anh lại nhíu mày: “Vậy tóm lại là... em đồng ý làm người yêu của anh?”. Cô gật đầu. “Nhưng nói trước là em sẽ không bay sang gặp anh đâu nhé”. Patiya bật cười, nắm chặt bàn tay mềm mại rồi nâng lên đặt vào môi. “Cảm ơn em nhiều. Không sao. Thời gian đầu em có thể không muốn bay sang thăm anh, nhưng anh sẽ làm cho em muốn vì anh là người đàn ông đáng yêu, ai cũng muốn lao vào mà”. Paremai chun mũi, không trả lời anh. “Thế còn đội trưởng Tula thì sao?”. “Làm sao ạ?”. “Em không nghĩ nghiêm túc với anh ta đúng không?”. “Không ạ. Chúng em không có gì với nhau cả”. “Anh cũng cho là như vậy. Kể từ đêm đó, anh biết em không thích đội trưởng Tula theo kiểu có tình cảm yêu đương”. Paremai đỏ bừng mặt, đưa mắt quay sang nhìn đường để chữa ngượng.