Lúc này, Nhan Hạc Phát cho dù muốn chết cũng không chết được.
Bốn tên đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu kia đã trói Nhan Hạc Phát lại. Nhậm Lao xoa xoa tay, giống như không thể chờ đợi được:
- Hà hà, rượu mời không uống, chén rượu phạt này ngươi phải uống rồi.
Nhậm Oán không nói lời nào, ánh mắt của hắn tràn đầy mong đợi.
Bạch Sầu Phi còn lấy ra một bọc thuốc cầm máu, bảo một tên đệ tử mắt híp trong số đó giúp Nhan Hạc Phát bôi lên.
Hắn không nỡ để cho lão nhân gia này “chảy máu không ngừng” như vậy.
Lúc này, Nhan Hạc Phát thấy mình đã rơi vào trong tay hai nhân vật vốn nổi tiếng thiên hạ nhờ thủ đoạn tàn khốc, trong lòng y sẽ có cảm nhận gì?
Tên đệ tử kia nhận lấy thuốc Kê Minh Chỉ Huyết, đến gần Nhan Hạc Phát, muốn giúp y bôi lên vết thương.
Nhan Hạc Phát không thể cự tuyệt, cũng không cách nào phản kháng.
Dù sao y đã muốn chết, tuy chết không oán, nhưng y vẫn muốn uy phong một phen, lăng nhục trào phúng đám người Bạch Sầu Phi, Nhậm Lao và Nhậm Oán cho hả giận.
Nhưng y không ngờ được “Thế Kiếm” của Thiên Hạ Đệ Thất lại đáng sợ như vậy, đến nỗi mũi kiếm của y đâm vào thân thể gần một tấc, nhưng lại nằm im ở đó, không thể đâm thêm một phân nào.
Hơn nữa thuốc cầm máu của Bạch Sầu Phi cũng rất công hiệu (mặc dù y không biết đó là do trước khi sát hại Thụ đại phu, Bạch Sầu Phi đã ép Thụ đại phu nói ra nơi cất giấu tất cả thuốc quý), vừa rắc vào, máu liền bắt đầu chảy chậm lại, rất nhanh sẽ không chảy nữa.
Nhưng đó cũng là khi kiếp nạn của y bắt đầu.
Nhan Hạc Phát thật sự hi vọng mình lập tức chết đi, cho dù không chết thì ngất đi cũng tốt. Mặc dù toàn thân y không thể nhúc nhích, nhưng cũng không thể bất tỉnh được.
Lúc này y đã hoàn toàn tuyệt vọng, lại đột nhiên phát hiện một chuyện lạ. Tên đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu đến giúp y cầm máu kia bỗng nháy mắt một cái, là mắt phải.
Sau đó tên hán tử mắt híp kia đột nhiên rút đao ra, một đao chặt đứt cái đầu của Nhan Hạc Phát.
Một tiếng “vèo” vang lên, một chùm mưa máu kinh động lòng người vẩy lên mặt sông. Sau một tiếng “ùm”, cái đầu của Nhan Hạc Phát cũng rơi xuống trong sông.
Đợi khi Bạch Sầu Phi, Nhậm Lao và Nhậm Oán phát giác, đao đã vung lên, máu đã bắn ra, đầu đã rơi xuống.
Chỉ một đao, cái chết đã thành sự thật.
Bạch Sầu Phi trợn mắt, chỉ vào tên hán tử mắt híp kia, quát lên:
- Dư Thiếu Danh, ngươi…
Hán tử Dư Thiếu Danh kia liền nói:
- Ta vẫn luôn chờ cơ hội báo đáp Tô công tử, đã chờ rất lâu rồi. Ta dùng cái này…
Y giơ đao ngang ngực, nói tiếp:
- Để nói cho ngươi biết, Tô công tử dùng ân huệ đối xử với người khác, còn ngươi là dùng uy thế chấn nhiếp người khác. Người trung thành với Tô công tử đâu đâu cũng có, chỉ là cơ hội chưa tới, cho nên bọn họ ẩn mình bảo tồn thực lực. Đơi khi thời cơ tới, ngươi hãy xuống địa ngục đi!
Dứt lời, y liền giơ đao cắt ngang, nơi cổ bắn ra một chùm sương máu, chiếc đầu chỉ còn dính một lớp da lắc lư mấy cái, sau đó rơi vào trong sông.
Lúc này chỉ kình của Bạch Sầu Phi mới đến nơi. Hóa ra lúc hắn chỉ vào hán tử kia, đã ngầm phát ra chỉ phong, nhưng vì sợ đối phương đề phòng, cho nên cố ý vận hành chỉ phong thật chậm, khi đến gần hán tử kia mới đột nhiên tăng tốc, phong tỏa yếu huyệt của đối phương. Nhưng hán tử kia lại không hề dài dòng, vừa dứt lời liền tự sát. Chỉ kình của Bạch Sầu Phi bắn vào huyệt đạo của y, nhưng cái đầu của y đã rơi vào trong sông rồi.
Lúc này tất cả nhân chứng sống đều đã chết hết.
Đáng sợ hơn chính là, lời nói của hán tử tên là Dư Thiếu Danh kia trước khi tự sát đã cho thấy, thế lực của Tô Mộng Chẩm vẫn còn, người trung thành với y vẫn có khắp nơi. Hôm nay bọn họ vâng vâng dạ dạ với Bạch Sầu Phi, bảo gì nghe nấy, nói không chừng là đang đợi Tô Mộng Chẩm đứng lên hô một tiếng, sẽ đi ra bán mạng cho y.
Như vậy, trong lâu ai mới là người trung thành với mình? Ai mới là người có thể sử dụng?
Khi cơn gió mạnh thổi qua sông, tay áo của Bạch Sầu Phi bay phần phật, hắn chợt nghĩ đến, trước kia Tô Mộng Chẩm quản lý toàn bộ đệ nhất đại bang trong kinh thành, có phải cũng vì vấn đề này mà nghi hoặc, phiền não, do dự hay không?