Luận Anh Hùng

Chương 176: Chương 176: Hàng Cơ (trở Về)




Bạch Sầu Phi hạ lệnh đưa thuyền trở về, hắn phải lập tức trở lại Hoàng lâu để sắp xếp mọi việc.

Nếu như Tô Mộng Chẩm chưa chết, hắn phải chuẩn bị bố trí, tùy thời đối phó với cuộc phản công Tô Mộng Chẩm.

Hắn biết toàn bộ hành động truy bắt Nhan Hạc Phát là trúng phải kế “dụ hổ rời núi” của đối phương. Trong khi bọn họ huy động toàn lực đuổi theo “người chèo thuyền thần bí” kia, nếu như Tô Mộng Chẩm vẫn còn sống, nhất định đã “ngầm vượt Trần Thương”.

Hắn đã đánh mất thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Tô Mộng Chẩm.

Đáng sợ nhất là, hắn phát hiện thế lực và tiềm lực của Tô Mộng Chẩm còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn (hắn chưa bao giờ đánh giá thấp đối thủ, bởi vì đánh giá thấp kẻ địch của mình cũng giống như đánh giá thấp chính mình, xem thường kẻ địch cũng giống như xem thường chính mình).

Lại có người tự nguyện chết vì Tô Mộng Chẩm. Loại người như vậy ẩn nấp trong Kim Phong Tế Vũ lâu, rốt cuộc còn có bao nhiêu?

Tô Mộng Chẩm đã chạy thoát rồi sao? Hoặc là y vốn còn chưa chạy đi.

Trước khi phát động tạo phản, Bạch Sầu Phi cũng đã bồi dưỡng một đoàn đệ tử, tổng cộng có một trăm lẻ tám người.

Vốn là một ngàn tám trăm người, nhưng một ngàn tám trăm đệ tử tinh anh này trải qua sàng lọc nghiêm khắc, lại trải qua hắn cẩn thận lựa chọn, những người có thể dùng được, có thể phục vụ cho hắn chỉ có một trăm lẻ tám người.

Đây là “đội ngũ hoàn toàn thuộc về hắn”, là tinh nhuệ của hắn. Nhưng trong hành động lần này, hắn lại không sử dụng bọn họ.

Hắn mượn nhân lực, vật lực và tài lực của Kim Phong Tế Vũ lâu, còn có tư liệu liên lạc, mới có thể tập hợp nhiều hảo thủ như vậy. Nhưng hắn không có ý định sử dụng tất cả bọn họ trong một lần.

Lỡ may cuộc tạo phản trong Kim Phong Tế Vũ lâu sắp thành lại bại, ít nhất hắn còn có đường lui. Chỉ cần có những thế lực này ủng hộ mình, lúc nào hắn cũng có thể nổi dậy.

Lần này hắn không dùng đến bọn họ, cho nên mới bị Dư Thiếu Danh quay giáo, giết người giết mình, diệt khẩu diệt thân.

Vấn đề là, trong đội ngũ tinh nhuệ của hắn liệu có “nội ứng” của Tô Mộng Chẩm hay không? Bản thân Tô Mộng Chẩm, liệu có phải cũng giống như hắn, âm thầm huấn luyện một đoàn hảo thủ, chỉ là không để cho hắn biết hay không?

Cho nên hắn lập tức hạ lệnh nhanh chóng trở về. Hắn phải trấn giữ Hoàng lâu, chỉ huy điều động, phòng ngừa họ Tô đột ngột phản công.

Mặc dù hắn biết rõ, hiện giờ Tô Mộng Chẩm tính mạng nguy kịch, nhất định không có sức phản kích, nhưng hắn vẫn không thể khinh thường.

Hắn vốn đã rất cẩn thận, kết quả vẫn để cho tên gian xảo hơn hồ ly kia chạy trốn, cho nên hắn càng không thể sơ xuất chút nào.

Trước khi hạ lệnh trở về, hắn đã sai người cẩn thận tìm tòi chiếc thuyền Nhan Hạc Phát, nhất là đáy thuyền.

Biết đâu Tô Mộng Chẩm đang trốn ở dưới mặt thuyền. Cho dù y không biết bơi, hơn nữa còn đứt một chân, nhưng chỉ cần miệng ngậm một cọng rơm, y vẫn có thể ngâm mình trong nước vài canh giờ.

Bạch Sầu Phi đương nhiên không buông tha. Hắn biết một người bệnh không chết còn đáng sợ hơn một người đánh không chết. Người đánh không chết là chiến đầu với kẻ địch bên ngoài, người bệnh không chết còn phải đối phó với kẻ địch bên trong. Một người bệnh tới bệnh lui cũng không chết, thông thường ý chí cầu sinh sẽ kiên định hơn rất nhiều so với người khác.

Thế nhưng, dưới đáy thuyền ngoại trừ nơi gần mực nước có dính vài cánh mai xinh đẹp, hoàn toàn không có gì cả.

Trong khi cấp tốc trở về, đã có mấy đám nhân mã báo cáo những gì điều tra được với Bạch Sầu Phi.

Thứ nhất, đội ngũ Sĩ phái và Hải phái đuổi giết Dương Vô Tà, phát hiện đối tượng đi vào trong hẻm Ngõa Tử, hơn nữa còn tiến vào một cửa hiệu “Hán Đường Gia Tư”.

Dương Vô Tà không phải đi hai tay không, bên cạnh còn có hai tên thủ hạ mang theo một chiếc ghế. Đó là một chiếc ghế gỗ đặc biệt, cao lớn và cổ xưa.

Nghe đến đây, Bạch Sầu Phi lập tức hỏi:

- Có phải chiếc ghế mà Tô Mộng Chẩm thường ngồi hay không?

Câu trả lời của Ngôn Trung Hư là “phải”.

Từ sau khi lên tháp ngà voi, Bạch Sầu Phi vẫn luôn có cảm giác “trống vắng”, giống như thiếu đi thứ gì đó.

Là thứ gì vậy nhỉ?

Hóa ra là chiếc ghế mà mà thời gian qua không hề rời khỏi Tô Mộng Chẩm.

Vậy thì Dương Vô Tà đem chiếc ghế kia vào cửa hàng “Hán Đường Gia Tư” để làm gì?

Câu trả lời là “không biết”, bởi vì Ngôn Trung Hư của Hải phái và Trí Lợi của Sĩ phái bám theo đi vào, lập tức gặp phải phục kích. Những người phục kích bọn họ đều là cao thủ.

Ngôn Trung Hư và Trí Lợi cho rằng đối thủ chỉ là Dương Vô Tà. Mặc dù Dương Vô Tà là trợ thủ đắc lực của Tô Mộng Chẩm, nhưng võ công không phải quá cao. Bọn họ mỗi người dẫn theo năm sáu tên thủ hạ, cho rằng đã dư sức giết chết Dương Vô Tà. Nhưng không ngờ đột nhiên bị phục kích, hơn nữa đối phương đều là cao thủ. Ngôn Trung Hư vất vả lắm mới giết ra khỏi trùng vây, trở lại Kim Phong Tế Vũ lâu, nhưng Trí Lợi lại bị bao vây trùng trùng… cuối cùng lại chết trên thuyền của Nhan Hạc Phát.

Cùng thời gian, Lê Tỉnh Đường của Thác phái và Khuất Hoàn của Đỉnh phái đã phát hiện hành tung của Vương Tiểu Thạch.

Trước lúc đó, Kim Phong Tế Vũ lâu cũng nhận được tin tức, Vương Tiểu Thạch đã xuất hiện tại kinh kỳ, hắn vừa xuất hiện liền được người đến đón.

Những người tiếp đón hắn, Bạch Sầu Phi đã không dám chọc, cũng không muốn chọc. Bởi vì bọn họ chính là đám người Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung của tập đoàn Hữu Kiều.

Ít nhất, trước khi chưa tiêu diệt hết những đại bang đại phái khác trong kinh thành, bao gồm Lục Phân Bán đường, Mê Thiên Thất Thánh minh, hai đảng Phát và Mộng, hắn cũng không dám đi trêu chọc, đối phó với tập đoàn Hữu Kiều này.

Bạch Sầu Phi lại không lo lắng về thế lực của Thái Kinh, bởi vì dã tâm của Thái Kinh là nắm giữ binh quyền, khống chế triều chính. Đối với Thái Kinh, nắm giữ giang hồ nho nhỏ của hai phe hắc bạch, không hứng thú bằng nắm giữ giang sơn vạn dặm, nắm quyền sinh sát với vạn dân bách tính. Thái Kinh đối phó với phe phái võ lâm, thế lực giang hồ, chỉ là vì không muốn kẻ thù chính trị lợi dụng lực lượng không thuộc triều đình, tạo thành thế lực phản đối hắn mà thôi. Hắn muốn tìm một con rối biết cúi đầu nghe lệnh, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của hắn, hắn còn không tiếc bồi dưỡng lực lượng này.

Bạch Sầu Phi vẫn cho rằng vây cánh của Thái Kinh và hắn là một loại lực lượng của triều đình, có thể lợi dụng được.

Hắn muốn diệt trừ thế lực của những bang phái khác, để cho phe phái của mình độc bá. Nhưng thực ra hắn không lo lắng lắm đến các thế lực như Lục Phân Bán đường, hai đảng Phát và Mộng, Mê Thiên Thất Thánh minh, Lão Tự Hiệu Ôn gia, Diệu thủ Ban môn… bởi vì chí hướng của những môn phái này đều không thuộc triều đình.

Còn hắn lại khác, hắn muốn dùng thế lực của bang phái làm hậu thuẫn, mục tiêu cuối cùng vẫn là thi triển bản lĩnh trong triều chính.

Nói cách khác, Thái Kinh lợi dụng hắn để củng cố thực lực của mình trong võ lâm, còn hắn lại mượn chuyện này để tham dự triều chính, thao túng đại cục, nói không chừng một ngày nào đó còn có thể đứng ngang hàng với cha nuôi.

Thế lực mà hắn thật sự e ngại chính là tập đoàn Hữu Kiều. Khi mới thành lập, tập đoàn Hữu Kiều đã có thế lực khá lớn trong triều, kết hợp với tiềm lực trong võ lâm, so với chí hướng của Bạch Sầu Phi đúng là một chính một phản, khác đường cùng đích.

Bởi vì tập đoàn Hữu Kiều có bối cảnh triều đình, khiến cho Bạch Sầu Phi rất e ngại, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn chỉ có thể đề phòng móng vuốt của tập đoàn này vươn vào trong võ lâm, đồng thời cũng muốn nhanh chóng tiến vào trong trung tâm quyền lực của triều đình.

Hiện giờ đừng nói là tử địch Lục Phân Bán đường còn chưa diệt trừ, ngay cả đại cục của Kim Phong Tế Vũ lâu hắn cũng chưa hoàn toàn nắm giữ, chỉ có thể ngồi yên nhìn tập đoàn Hữu Kiều tiến bước.

Cho nên, hắn không thể vì giết Vương Tiểu Thạch mà đắc tội với tập đoàn Hữu Kiều. Giờ này phút này, lỡ may xung đột với đám người Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung, cho dù không thất bại thảm hại cũng sẽ làm suy yếu lực lượng của mình, kết thêm thù địch có thể gây trở ngại đối với tiền đồ.

Điều hắn sợ hãi là, Vương Tiểu Thạch kết hợp với lực lượng phương diện quý tộc của Phương Ứng Khán, cùng với thế lực của cha nuôi Phương Cự Hiệp của y trong võ lâm năm xưa, lại thêm Mễ Thương Khung trong cung hỗ trợ, lực lượng bốn phe hợp nhất, vậy thì cực kỳ đáng sợ.

Hắn tạm thời không dám trêu chọc Vương Tiểu Thạch, lại quyết định phản bội Tô Mộng Chẩm sớm hơn. Nguyên nhân chủ yếu là, hắn không muốn sau khi Vương Tiểu Thạch kết hợp với thế lực của tập đoàn Hữu Kiều, lại thống nhất với Kim Phong Tế Vũ lâu. Nếu như vậy, thế lực của Vương Tiểu Thạch sẽ cực kỳ lớn mạnh, Tô Mộng Chẩm ổn định quyền lực, chỉ sợ mình sẽ không có cả chỗ để đặt chân.

Hắn chỉ ngầm hạ lệnh theo dõi Vương Tiểu Thạch, điều tra tất cả hành động của đối phương. Kết quả, trước khi hắn phát động tấn công tháp ngà voi, đã nhận được một tin tức tốt và một tin tức xấu.

“Vương Tiểu Thạch hình như vì chuyện đối phó với Nguyên Thập Tam Hạn, đã trở mặt với người của tập đoàn Hữu Kiều.”

Đối với Bạch Sầu Phi, đây đương nhiên là một tin tức tốt, hắn chỉ mong sao bọn họ chiến đấu đến ngươi chết ta sống.

Tin tức xấu tiếp theo lại là: “Vương Tiểu Thạch đã giết chết Nguyên Thập Tam Hạn.”

Bạch Sầu Phi vốn cũng không thích Nguyên Thập Tam Hạn, bởi vì Nguyên Thập Tam Hạn là đại tướng dưới tay Thái Kinh. Hắn không thích người này, cũng giống như trong lòng hắn rất căm ghét Thiên Hạ Đệ Thất. Hơn nữa Nguyên Thập Tam Hạn cộng thêm đồ đệ của hắn là Thiên Hạ Đệ Thất, thực lực vô cùng đáng sợ.

Hắn cũng chỉ mong Nguyên Thập Tam Hạn chết đi, nhưng hắn lại hi vọng Nguyên Thập Tam Hạn chết trong tay mình. Có thể giết chết một cao thủ tuyệt đỉnh như Nguyên Thập Tam Hạn, chắc chắn là một vinh quang trong lịch sử võ lâm, thậm chí cũng là một mục tiêu trong lòng Bạch Sầu Phi và rất nhiều cao thủ trên giang hồ.

Giống như “giết chết Gia Cát tiên sinh” là một trong “mục tiêu quan trọng” của bọn họ, người trong chính đạo cũng dùng việc “ám sát Thái Kinh” làm tôn chỉ.

Nhưng Vương Tiểu Thạch lại đi trước một bước, giết chết Nguyên Thập Tam Hạn. Bất cứ người nào, chỉ cần giết chết Nguyên Thập Tam Hạn đã đủ dương danh thiên hạ, trở thành tông sư.

Bạch Sầu Phi cảm thấy mình đã chậm một bước, tiếc nuối mơ hồ, mà vào lúc này, hắn lại không thể phân tâm đối phó với Vương Tiểu Thạch hay Nguyên Thập Tam Hạn.

Một người trong một đoạn thời gian dài, chỉ có thể tập trung tinh thần hoàn thành một chuyện lớn.

Đây là tin tức hắn nhận được trước khi tiến vào tháp ngà voi, cho nên hắn càng quyết tâm “giết chết Tô Mộng Chẩm”.

Hắn vốn đã truyền tin, cho dù Vương Tiểu Thạch có giết được Nguyên Thập Tam Hạn, nhất định cũng sẽ sức tàn lực kiệt. Hắn muốn Khuất Hoàn và Lê Tỉnh Đường theo dõi Vương Tiểu Thạch, nhân cơ hội ám toán đối phương, thừa cơ diệt trừ mối họa ngầm này.

Đáng tiếc, Đỉnh phái và Thác phái chưa ra tay, đã bị người khác đánh cho tơi tả.

Người đầu tiên phát hiện ra bọn họ ẩn tàng đánh lén chính là Lão Lâm thiền sư Lôi Trận Vũ, lúc đó y đang truy đuổi Cố Thiết Tam. Nhưng y cũng không ra tay, chỉ cất tiếng, “gọi” ra một đám giang hồ hảo hán cũng đang ẩn nấp tiếp viện cho Vương Tiểu Thạch.

Đó là đám cao thủ Đường Bảo Ngưu, Trương Thán, Phương Hận Thiếu, Ôn Nhu, Hà Tiểu Hà, Chu Tiểu Yêu, bọn họ ngăn cản đám người Lê Tỉnh Đường và Khuất Hoàn, đánh cho tan tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.