Luận Anh Hùng

Chương 158: Chương 158: Mộng Cơ




Cho đến khi trăng lên giữa trời, trên mặt sông phía tây lầu truyền đến tiếng mái chèo vạch nước, Bạch Sầu Phi trong lòng nôn nóng, đang suy nghĩ miên man mới tỉnh lại.

Bạch Sầu Phi, ngươi nhu nhược yếu đuối, lòng dạ đàn bà như vậy, làm sao thành được đại sự?

Hắn quyết định sẽ phản bội Tô Mộng Chẩm, cho nên lần lượt phản bác những lý do “không thể phản bội”.

Thứ nhất, cũng bởi vì Tô Mộng Chẩm một tay nâng đỡ hắn, hắn càng phải giết chết Tô Mộng Chẩm.

Tô Mộng Chẩm bồi dưỡng hắn ngày càng lớn mạnh trong kinh thành, vì vậy những ngăn trở, khuất nhục, thất bại và sai lầm khi hắn vùng vẫy đấu tranh, Tô Mộng Chẩm đều nhìn thấy tất cả. Hôm nay hắn đã là cá chép hóa rồng, không thể để cho một người biết được quá khứ hèn mọn của hắn còn sống trên đời.

Huống hồ, các đời nhân vật đứng đầu, một khi ổn định giang sơn, đều không thể để cho đại tướng trọng thần bên cạnh có thể uy hiếp đến quyền lực của hắn. Hán Cao Tổ giết chết công thần, Tống Thái Tổ diệt trừ chính quyền, ai cũng như vậy. Nếu cứ tiếp tục, chỉ cần Tô Mộng Chẩm khôi phục lại, một lần nữa nắm giữ quyền hành, nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Chi bằng tiên hạ thủ vi cường.

Thứ hai, một khi mình có thể nắm quyền đắc thế, cũng không sợ người trong võ lâm khinh thường căm ghét. Giang hồ này vốn coi trọng hiện thực, nếu như có quyền có thế, tất cả sẽ đến nịnh hót ngươi. Ai lại ăn no không có chuyện gì làm, đi báo thù cho người thất thế hoặc đã chết? Ai nắm quyền thì thiên hạ là của người đó, ai ngã xuống thì chỉ có thể trách bản thân mình.

Võ lâm hiện giờ không thể so với ngày trước. Ngay cả triều đình cũng không quan tâm đến công lý, luôn sợ chuyện cầu hòa, tất cả đều dựa vào lợi ích hiện thực, làm gì có kẻ ngốc nào nói đến đại nhân đại nghĩa? Huống hồ, hắn xuất binh có lý do chính đáng, là triều đình ra lệnh cho hắn đại nghĩa diệt thân, có tướng gia nâng đỡ, ai dám nói một chữ không?

Thứ ba, Kim Phong Tế Vũ lâu tuy là do cha con họ Tô sáng lập, nhưng vua nào thì triều thần nấy. Lại nhìn nước Tần đánh sáu nước, thống nhất thiên hạ, uy phong biết bao, nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi đã binh bại như núi đổ, đường đường là một nước lớn lại sụp đổ hoàn toàn, quần hùng nổi dậy lần lượt xưng bá. Năm đó họ Tào nước Ngụy cũng uy phong biết bao, nhưng không lâu sau lại bị họ Tư Mã chiếm ngôi, lập nên triều Tấn. Mặc kệ người nào sáng lập thiên hạ, ai có tài năng đều có thể học Lưu Bang nói một câu “đại trượng phu nên làm như vậy”, hoặc cùng Hạng Vũ hét một câu “nó nên được thay thế”.

Những năm gần đây hắn cũng tốn không ít tâm cơ, gây dựng nền móng vững chắc tại Kim Phong Tế Vũ lâu, muốn phế bỏ Tô Mộng Chẩm lên làm lâu chủ. Đã sớm tính trước mọi việc, lại nắm binh trong tay, lúc này hắn không phản chẳng phải sẽ thành Hàn Tín sao? Lúc nên phản thì không phản, lúc không nên phản thì lại phản, kết quả không chết sớm thì cũng là chết oan.

Thứ tư, con người phải có chí khí. Chí nguyện từ nhỏ của Bạch Sầu Phi là “không kêu thì thôi, kêu phải kinh người; không bay thì thôi, bay phải tận trời”. Hắn thường mơ ước mình là một con chim, chim đại bàng, bay lên chín tầng trời, lượn vòng trên trời cao. Hiện giờ hắn đã bay, nhưng còn chưa bay đến nơi cao nhất của đời người. Hắn muốn đạt tới đỉnh cao thì không được sợ cao sợ lạnh.

Phía trên có người gánh vác tội lỗi thay mình dĩ nhiên là tốt, nhưng đúng là không có chí khí. Làm người thì phải tiêu dao tự tại, nếu không thì làm hoàng đế thiên tử (hoặc làm tướng gia Thái Kinh), làm đúng thì được vạn dân ca tụng; làm sai cũng có ngàn ngàn vạn vạn người chịu oan cho hắn, đúng là tốt thật. Hôm nay mình không thể mất đi chí khí, ngồi lên bảo tọa của Kim Phong Tế Vũ lâu chỉ xem như bắt đầu mà thôi. Ngày khác nói không chừng còn có thể nhờ vậy mà đi lên con đường công danh, biết đâu còn ngang hàng với tướng gia… Mình làm sao có thể do dự không tiến, chần chừ không quyết.

Từ trước đến nay, không độc không phải trượng phu.

Thứ năm, về chuyện có đối phó được Tô Mộng Chẩm hay không, ngày thường thì khó nói, nhưng bây giờ thì sao?

Tô Mộng Chẩm bị bệnh.

Anh hùng chỉ sợ bệnh hao mòn, chinh chiến càng lâu, vết thương càng nhiều.

Tô Mộng Chẩm đã giết không ít người, càng đánh bại nhiều người. Những người này phần lớn đều là cao nhân phi thường, cao thủ tuyệt đỉnh. Tô Mộng Chẩm vẫn giữ vững không bại, sừng sững không ngã, nhưng lại không thể tránh bị thương. Thương thế của y càng nhiều thì bệnh lại càng nặng.

Chỉ có vào lúc này, Bạch Sầu Phi mới tự tin giành được thắng lợi. Huống hồ hắn đã bố trí xong tất cả, lúc này không ra tay, chẳng lẽ còn đợi đến khi kẻ địch khỏi bệnh?

Khi đó, nếu như đối phương ra tay trước, chẳng phải mình sẽ hối hận không kịp sao?

Hắn cũng không muốn làm Hàn Tín hay Anh Bố.

Hắn hạ quyết tâm, nhất định phải làm, phải giết Tô Mộng Chẩm.

Trên giang hồ không phải có lưu truyền, “muốn giết Tô, trước hết phải giết Bạch” hay sao?

Đến tận bây giờ cũng không ai giết được Tô Mộng Chẩm.

Trừ hắn ra, chính hắn, Bạch Sầu Phi.

Có thể giết Tô, nhất định là Bạch.

Bạch Sầu Phi muốn một bay lên cao, một tiếng kinh người, một bước lên trời, một buồm xuôi gió, vậy thì trước hết phải giết Tô Mộng Chẩm đã từng nâng đỡ hắn, bây giờ lại trở thành chướng ngại.

Sau khi Bạch Sầu Phi đã quyết định, hắn còn muốn xem ý trời, thiên cơ.

Hắn nghĩ thầm: “Ta tùy ý chọn một chữ, nếu như số nét là chẵn, chính là ý trời muốn ta giết chết Tô Mộng Chẩm, còn nếu số nét là lẻ thì nên thay đổi kế hoạch này.”

Hắn quả thật tùy ý nghĩ ra một chữ. Chữ này giống như đột ngột “bay” ra trong lòng hắn, vốn nằm yên đã lâu, lúc này cuối cùng lại hiện lên.

Đó là một chữ “Mộng”.

Hắn dùng kình lực viết một chữ lớn lên tường đất, sau khi viết xong lại không khỏi khẩn trương.

Ánh trăng màu bạc chiếu khắp mặt đất.

Mây trôi lững lờ, trăng soi đỉnh núi. Ánh trăng vô hạn, có người đang khua mái chèo nhanh chóng qua sông.

Hắn thật sự nhẩm tính số nét của chữ “Mộng”.

Hắn dựa vào cửa sổ, nhìn trăng, đối diện với sông, tính toán số nét, cảnh tượng này thật sự giống như một giấc mộng. Không ai biết vị công tử nho nhã đang nhắm mắt suy nghĩ, hóa ra lại đang tính toán làm thế nào phản bội đại ca kết nghĩa của mình.

Ồ? Không đúng, bởi vì chữ “Mộng” (梦) chỉ có mười một nét.

Mười một nét, đó là số lẻ. Cho dù cộng thêm bộ Thảo trên đầu (夢), cũng là mười ba nét.

Như vậy chẳng phải ý trời muốn ta dừng kế hoạch này sao?

Hắn bất cam, hắn bất bình.

Đại trượng phu há có thể cúi đầu dưới kẻ khác lâu ngày?

Hắn còn trẻ, hắn muốn liều. Hắn muốn vượt qua thành tựu của người đi trước, không muốn làm một trợ thủ chỉ biết nghe lời người khác.

Ý trời này rốt cuộc có phải ý trời hay không?

Thiên cơ này xem như là thiên cơ gì?

Hắn không phục, cho nên đi tra sách cổ. Lần này hắn lại tra được, hóa ra chữ “Mộng” xưa là 夣 chứ không phải 夢.

Điều này cực kỳ khác biệt, ít nhất đã tăng thêm một nét. Cộng thêm một nét này chính là mười bốn nét *.

* Đoạn này thì chữ “Mộng” trong bản tiếng Trung bị biến thành ô vuông nên không xem được. Theo nguyên văn thì có ba kiểu viết là 13, 15 và 16 nét, nhưng mình tìm thì chỉ thấy ba kiểu là 11, 13 và 14 nét. Cho nên mình dịch theo hiểu biết của mình. Bạn nào thấy sai xin nhắn tin để mình sửa lại.

Số chẵn, ý trời cũng vậy, thiên cơ muốn giết Tô.

Đây là ý chỉ của trời, thiên cơ như vậy, ý trời không thể làm trái.

Gặp phật giết phật, gặp tổ giết tổ.

Hắn cao hứng đến búng ngón tay. Chỉ phong xé gió bắn vào trăng.

Chỉ phong này khiến cho người chèo thuyền trên sông cũng có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cũng không biết là gió mát thổi qua trăng sáng, hay là trăng sáng chiếu rọi gió trong.

Trong đó rốt cuộc có ý trời hay không? Nếu có thì ai cũng không biết, ai cũng không hiểu.

Nhưng ánh trăng vẫn chiếu sáng, ngàn dặm theo cơn gió. Ánh trăng chiếu lên tường, gió nhẹ thổi qua mép tóc Bạch Sầu Phi.

Chữ “Mộng” trên tường hiện lên rất rõ ràng.

Thứ mà Bạch Sầu Phi nhìn thấy lại là quyền lực.

Chỉ là thỉnh thoảng cũng có ý niệm lướt qua đầu hắn: “Ngày mai là đông chí, sắp ra tay rồi. Không biết Tô Mộng Chẩm, Tô đại ca, Tô lâu chủ bây giờ đang nghĩ gì? Có nghĩ gì hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.