Luận Anh Hùng

Chương 157: Chương 157: Xướng Cơ (ca Hát)




Tin tức báo lên và truyền ra đương nhiên là: Tô Mộng Chẩm ám sát Bạch Sầu Phi không thành, lại giết chết Trương Bộ Lôi.

Thế là Thái Kinh liền dùng danh nghĩa thừa tướng kiêm tổng chỉ huy thủ vệ kinh thành, ra lệnh truy bắt tội phạm Tô Mộng Chẩm.

Có mệnh lệnh này, đám người Bạch Sầu Phi làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Chỉ trong hai canh giờ, hắn đã danh chính ngôn thuận đoạt được tất cả quyền hành của Tô Mộng Chẩm, lại khiến cho những người vốn trung thành với Tô Mộng Chẩm chuyển sang ủng hộ hắn.

Bởi vì hắn đại biểu cho chính nghĩa, bản thân chịu lệnh vua, vì đại nghĩa diệt thân, hơn nữa hiển nhiên là bất đắc dĩ.

Hắn lấy được Thanh lâu, đánh chiếm Bạch lâu, bao vây Hồng lâu (Hoàng lâu vốn là của hắn).

Hắn cô lập tháp ngọc ở giữa bốn lầu, sau đó mới cùng với vài thuộc hạ đắc lực chậm rãi vào tháp, lên tháp.

Tháp này mới thật sự đại biểu cho trung tâm quyền lực của Kim Phong Tế Vũ lâu. “Thiên Tuyền sơn hạ nhất tuyền nhãn, tháp lộ nguyên thân thiên hạ phản” * chính là chỉ Thiên Tuyền dưới tòa tháp này.

* Dưới núi Thiên Tuyền có một nguồn suối, khi tháp lộ ra cũng là lúc thiên hạ làm phản.

Khi hắn tiến vào tháp này, tâm tình lại rất kỳ diệu. Tuy hắn đã đến rất gần trọng tâm và trung tâm quyền lực của Kim Phong Tế Vũ lâu, nhưng vẫn ít có cơ hội tiến vào tòa tháp này. Trước kia mặc dù Tô Mộng Chẩm tín nhiệm hắn, nhưng cũng rất ít khi để hắn lên tháp.

Tháp này cũng không có gì đặc biệt, chỉ giống một chiếc ngà voi trải qua sương gió, cong cong vươn lên trời, màu sắc cũng gần giống như ngà voi.

Nhưng tất cả hiệu lệnh của Kim Phong Tế Vũ lâu đều xuất phát từ nơi này, đưa đến Thanh lâu, sau đó mới có thể truyền khắp trong bang và trong kinh.

Mặc dù hắn rất ít khi tiến vào nơi này, nhưng đã tìm hiểu về nó rất rõ ràng

Trước khi hắn làm một chuyện, nhất định phải hiểu biết tường tận.

Biết người biết ta, tuy chưa chắc đã trăm trận trăm thắng, nhưng nếu như có thể biết người mà người ta lại không biết mình, ít nhất có thể nắm được thắng lợi, ngược lại thì sẽ thất bại.

Hắn nhớ lại ngày trước khi vừa gặp Tô Mộng Chẩm trong kinh thành, hắn đã cùng nhân vật danh động tám phương này lên lầu, là lầu Tam Hợp. Khi đó còn có Vương Tiểu Thạch.

Thật là một cảm giác kỳ diệu.

Bọn họ vừa gặp mặt đã kết nghĩa, nhanh chóng tiến vào trung tâm quyền lực. Đó là thời cơ mà hắn đã khổ công chờ đợi bao năm, cuối cùng đã tới.

Khi đó là một bước ngoặt, hiện giờ lại là một bước ngoặt còn cao hơn.

Hắn từng bước từng bước lên tháp, giống như từng bước từng bước đi lên đỉnh cao, cũng từng bước từng bước đến gần quyền lực cực hạn.

Hắn quý trọng ngày hôm nay, hắn quý trọng loại cảm giác này.

Có đôi khi, cảm giác mừng rỡ vì sắp lấy được thứ gì đó, còn đáng quý hơn so với lúc đã lấy được, khiến người như say như mê.

Hắn cảm thấy mình đang từng bước tiến vào thời cơ tốt nhất trong đời, mặc dù đôi khi cũng gặp phải trắc trở.

(Giống như lần đó tại Phát đảng Hoa phủ không đối phó được Vương Tiểu Thạch.)

(Nghe nói gần đây hắn lại trở về kinh sư.)

(Nhất định sẽ có một ngày giải quyết đối phương.)

Hắn cảm thấy hiện giờ là thời cơ tốt nhất của mình, cho nên hắn rất vui vẻ.

Hắn ca hát, thậm chí còn mong dùng tiếng hát để nói lên sự đắc ý trong lòng.

Thực ra, trong lòng hắn vẫn luôn chờ đợi ngày này, nghĩ tới ngày này, mong ước có một ngày như vậy, nhưng lại không dám thốt ra khỏi miệng.

Đến hôm nay, lúc này, hắn cuối cùng đã có thể hát ra:

- Ta muốn bay cao vượt trên thiên hạ, làm sao nhẫn nhục trốn trong bùn lầy; chí của ta rung chuyển trời đất, bất đắc dĩ nên phải đợi thời cơ. Rồng bay chín tầng trời, nào có sợ kháng long hữu hối *? Trong nháy mắt lên đến đỉnh cao, hỏi ai lại không thất kinh…

* Người ở địa vị cao phải đề phòng, nếu không sẽ thất bại và hối hận.

Hắn cuối cùng đã lên đỉnh tháp.

Trước khi vào tháp, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, bao gồm cả những lời muốn nói.

“Chúng ta tại Thanh lâu đột nhiên bị ám toán, vẫn không biết người cầm đầu là ai, nhưng chắc chắn là có âm mưu rất lớn. Bọn họ đều nói là đại ca huynh, đệ không tin, bởi vì nếu huynh muốn giết đệ thì đã sớm giết rồi, cần gì phải chờ tới hôm nay, đúng không? Nhưng Thái tướng gia lại rất giận dữ vì cái chết của Trương Bộ Lôi, muốn người có trách nhiệm trong lâu chúng ta đi ra nhận tội, còn chỉ rõ chính là huynh. Đệ nghĩ, đại ca thân thể bệnh tật, không bằng do đệ đi thay thì tốt hơn. Cho nên đệ cả gan đưa hết cơ mật quan trọng của bốn lầu về dưới trướng của mình, đây chỉ là giả vờ mà thôi, để cho tướng gia không truy cứu đến cùng. Dù sao đệ cũng là con nuôi mà ông ta tin tưởng. Trước khi tự trói mình đến tướng phủ xin tội, đệ vẫn muốn được lên tháp ngọc, cáo từ thỉnh an đại ca huynh, mới có thể thõa mãn tâm nguyện và an tâm được.”

Hôm nay là đông chí.

Vào buổi tối trước đông chí một ngày, Bạch Sầu Phi phải đối mặt với lựa chọn quan trọng như vậy. Cho dù hắn là một người khá tàn nhẫn độc ác (điểm này chính hắn cũng thừa nhận, thậm chí còn cho rằng vinh quang. Một người nếu như không thể “tàn nhẫn độc ác”, vậy thì cũng không thể xông pha giang hồ. Đương nhiên không thể “tàn nhẫn” cả đời, hơn nữa kết quả của sự độc ác thông thường là sẽ không được chết già. Nhưng sau khi tàn nhẫn lấy được giang sơn, không ngại làm một chút việc thiện mua chuộc lòng người, củng cố địa vị, an hưởng tuổi già, như vậy mới xem là sáng suốt), nhưng muốn hắn tự tay lật đổ, đoạt quyền, phản bội, bán rẻ, sát hại nghĩa huynh của mình, trong lòng vẫn có phần áy náy.

Huống hồ, người mà hắn muốn đối phó là long đầu lão đại của bang hội đệ nhất trong kinh thành. Hắn muốn đẩy đối phương xuống, ngồi lên vị trí này, không những phải nơm nớp lo sợ mà còn phải suy tính thiệt hơn.

Dù sao đó cũng là một người rất khó đối phó, “cuốn chiếu trăm chân, chết mà không ngã” *.

* Ám chỉ người hay thế lực đã sụp đổ nhưng ảnh hưởng vẫn còn.

Người này mặc dù là một bệnh nhân, nhưng còn khó đối phó hơn so với tám ngàn người khỏe mạnh.

Cho nên, trước tiên hắn phải làm cho mình không còn áy náy.

Phải làm sao mới không áy náy?

Đầu tiên phải đứng về phía chữ “lý”.

Thứ nhất, Tô Mộng Chẩm dù sao cũng là người một tay nâng đỡ hắn. Hôm nay hắn có thể đến gần trung tâm quyền lực như vậy, hoàn toàn là nhờ Tô Mộng Chẩm dìu dắt và tin tưởng.

Tiếp theo, Tô Mộng Chẩm nói gì cũng là lão đại kết nghĩa của hắn. Hắn muốn phản bội Tô Mộng Chẩm, không khỏi có lỗi với đạo nghĩa, cũng không thể giải thích trước mặt hảo hán giang hồ.

Lại nói, cha con Tô Mộng Chẩm sáng lập nên Kim Phong Tế Vũ lâu, thế lực sâu xa, cây lớn rễ dài, địa vị võ lâm cao quý, rất có danh vọng trong giang hồ. Với thực lực của hắn, cho dù có thể lấy được quyền hành, liệu có thể thay thế được hay không?

Hơn nữa, vị trí lãnh tụ của Kim Phong Tế Vũ lâu vốn không dễ ngồi. Một khi ngồi lên, ngày sau lên không được cũng xuống không xong, làm thế nào cho phải? Không bằng giữ gìn cái đã có, làm một phó lâu chủ có quyền có thế, tiếng xấu để cho Tô Mộng Chẩm gánh lấy, chuyện tốt thì do mình ôm vào, chẳng phải là vui vẻ sao?

Huống hồ, nếu như hắn thật sự phát động công kích Tô Mộng Chẩm, liệu có thể giải quyết, đối phó, giết chết được đối phương hay không, đó vẫn là một nghi vấn. Cho dù trừ khử được Tô Mộng Chẩm, vây cánh của họ Tô có báo thù cho y hay không, đó cũng là một chuyện khó giải quyết.

Nhớ lại trước kia, từ khi Kim Phong Tế Vũ lâu thành lập đến nay, có bao nhiêu người đã từng đối đầu với kẻ bệnh tật, thần bí và đầy quyền lực này, kết quả là không người nào có thể thắng được. Y vẫn sừng sững không ngã, không gì có thể lay chuyển được.

Ngoại trừ bệnh tật.

Bệnh tật càng ngày càng quấn chặt, đến mức khó phân khó chữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.