Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 142: Chương 142: Đến Tột Cùng Cậu Là Ai




“Kỳ đại sư, ngài xem tin tức gần đây chưa?” Leo núi thật sự rất nhàm chán, ông chủ Lý bước thấp bước cao giẫm ở trong tuyết, thiếu chút nữa lăn vào trong đống tuyết, “Ngay ngày hôm qua, chuyện nghệ nhân nước chúng ta bị bắt cóc.”

“Thấy.” Kỳ Yến chưa bao giờ phát hiện núi lại khó đi như vậy, nhìn phía trước phía sau một đống nhân viên đi theo, còn có thôn dân thôn Hồng Lương bước đi như bay, điều này làm cho cậu sâu sắc cảm thấy, mình hẳn nên đi tập thể hình, “Chuyện giải quyết thế nào rồi?”

“Đoàn luật sư nước chúng ta phái đi đã vào nước La Sam, bộ ngoại giao cũng bởi vì sự kiện này mà phát biểu thanh minh, ” ông chủ Lý thở ra một ngụm khí trắng, “Lại thêm người bị bắt cóc là một nghệ nhân, việc này huyên náo đến toàn thế giới đều biết.”

Thực lực Hoa Hạ vốn đã mạnh hơn nước La Sam, lần này còn huyên náo ra chuyện này, Hoa Hạ tự nhiên sẽ không cao cao cầm lấy nhẹ nhàng buông xuống, lại thêm dư luận trong nước thúc giục, việc này khẳng định không thể cho qua. Nói đến cũng kỳ quái, nghe nói trước khi nghệ nhân này xuất ngoại, gần như không bao nhiêu người thích hắn, sau khi xảy ra chuyện này, cả nước người mắng hắn thì ít, bênh vực thay hắn thì nhiều.

Có thể thấy loại tác phong người nhà mình mình mắng, nếu người khác dám ăn hiếp, cả nhà đều nhảy dựng lên, ở Hoa Hạ vĩnh viễn đều không sai.

Sau khi ông chủ Lý buôn dưa chuyện này, mới đột nhiên nhớ tới nghệ nhân kia là cháu Đào Nghệ Như, cũng chính là anh họ Kỳ Yến, tuy rằng hai nhà quan hệ không tốt lắm, nhưng cũng là thân thích, một người ngoài như mình nói cái này dường như có chút không quá thích hợp, lập tức liền xấu hổ cười cười.

“Sắp đến, ” Kỳ Yến nhìn miếu sơn thần giữa sườn núi, cảm nhận trong núi rừng truyền đến sinh khí mạnh mẽ, cười nói, “Ông chủ Lý bảo vệ cây cối nơi này thật tốt.”

“Có sơn thần đại nhân ở đó, ngay cả một mầm cây nhỏ tôi cũng không cho người ta đạp, ” hai tay ông chủ Lý chắp lại bái bái, “Sơn thần đại nhân từ bi, Lý mỗ đã cải tà quy chính.”

Thấy lão sợ thành như vậy, Kỳ Yến nhịn không được cười: “Ông cũng không cần cẩn thận như thế, có đôi khi đạp đến hoa hoa cỏ cỏ cũng không sao, thần biết ông là cố ý, hay là vô tình.”

Thần trong miệng Kỳ Yến, không cần phải nói ông chủ Lý cũng biết chính là sơn thần, lão quay đầu lại nhìn nhân viên đi theo phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Đại sư, không biết trong này có chú ý gì không, tôi nghe người ta nói lúc thỉnh thần phụ nữ phải tránh đi, lỡ như trên người họ không sạch sẽ, sẽ va chạm thần linh.”

“Thiên địa có âm dương, nhân loại có nam nữ, vì sao phải để phụ nữ tránh đi?” Kỳ Yến nhíu mày, không quá vừa lòng với loại tư tưởng này của ông chủ Lý, “Thần không có phân chia giới tính, giới tính của bọn họ trong truyện thần thoại là nhân loại chúng ta tưởng tượng cho bọn họ, cái gọi là phụ nữ không sạch sẽ, càng là lời nói vô căn cứ. Mấy trăm năm trước, nhân loại vẫn luôn xưng đại địa là mẹ, thân phận của mẹ là phái nữ, nếu đàn ông muốn kiêng dè, đại khái chỉ có thể bay lên trời.”

Ông chủ Lý nhất thời cười bồi nói: “Ngài nói đúng, tôi đây người thường không nên nghe vài lời người khác đồn liền tin là thật.”

“Đây không phải là ông sai, người đời đều cho là như thế, ông hiểu lầm cũng bình thường, ” Kỳ Yến vội ho một tiếng, “Chỉ là giới huyền thuật có vài nữ đại sư hết sức lợi hại, lời này cũng không thể để cho họ nghe thấy, không thì ông sẽ biết coi thường phụ nữ là kết cục gì.”

Ông chủ Lý nhất thời nghiêm nghị, ghi tạc lời Kỳ đại sư trong lòng.

Cũng bởi vì lão đem những lời này ghi tạc trong lòng, về sau trên việc làm ăn, liền bớt đi rất nhiều đường vòng.

Miếu sơn thần này tuy rằng tên là miếu, nhưng mà lại xây theo hình thức đạo quan, giữa thần đài đặt một pho tượng đá hình bầu dục, đứng xa nhìn còn tưởng rằng là một cái trứng gà bản phóng đại. Chỉ có đến gần mới có thể nhìn thấy, trên tảng đá này còn điêu khắc hoa cỏ cây cối cùng với động vật, loại hoa văn này vô cùng thần kỳ, khiến người ta không tự chủ được liền sinh ra một loại cảm giác nghiêm trang.

Vị trí tượng đá bầu dục đặt có hơi lệch, chính là vì một bước cuối cùng —— thỉnh thần.

“Kỳ đại sư, chừng nào nghi thức bắt đầu?”

Kỳ Yến nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: “Chờ, mấy người lui ra ngoài điện trước đi.”

Ông chủ Lý dẫn nhân viên đi theo, ngay cả nguyên nhân cũng không cần hỏi, trực tiếp lui ra ngoài.

Kỳ Yến đi một vòng trong điện, phát hiện mặc kệ là bích hoạ trên tường, hay là trụ chịu lực, đều vô cùng dụng tâm, cũng không có giống như đạo quan chùa miếu khác, đạo gia phật gia thậm chí là Tôn Ngộ Không trong Tây Du ký đều treo ở trên tường, mà là vẽ từng tấm đồ đằng đại diện cho tự nhiên, trong ngôi miếu này ngoại trừ tượng sơn thần, thì không có tượng thần khác.

Lấy ra mấy nén hương đốt lên, nắm ở trong tay đi một vòng, Kỳ Yến không có cắm hương vào lư hương, mà là đặt ở ngoài cửa lớn, để nó cháy tự do.

Mắt thấy hương từng chút đốt trọi, Kỳ Yến mới châm thêm một cây hương nắm ở trong tay, từ thiên môn đi ra, làm một cái đại lễ về phía không trung: “Nghe trong núi có linh, nay có người tin tưởng xây một tòa thần miếu, cung thỉnh phân thân sơn thần Hồng Lương vào trú.”

Khói nhẹ lượn lờ tản ra trong gió, chút chút mùi đàn hương lượn lờ ở chóp mũi mọi người, không biết có phải là bọn họ ảo giác hay không, giống như có cái gì đó từ bên cạnh bọn họ đi qua, sau đó vào trong miếu sơn thần, nhưng mà cái gì bọn họ cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không có nghe được.

Gió cuốn khói nhẹ thổi vào cửa miếu, Kỳ Yến xoay người vào cửa cắm hương vào lư hương, làm một lễ đạo gia về phía tượng đá: “Chưởng môn đời thứ hai mươi ba Thiên Nhất môn thỉnh sơn thần vào trú!”

Hai tay cậu đụng tới tượng đá lạnh lẽo, thấp giọng thì thào niệm chú thỉnh thần, từng chút đẩy thẳng tượng đá nghiêng lệch.

“Cạch!”

Lúc tượng đá rốt cuộc đứng ngay ngay ngắn ngắn, phát ra một tiếng vang thật lớn, giống như là trần ai lạc định, mọi người canh ở bên ngoài nghe tiếng, khó hiểu có một loại cảm giác an tâm.

“Mọi người đều vào đi.”

Nghe được tiếng kêu của Kỳ đại sư, ông chủ Lý vội chạy vào, sau đó lão liền nhìn thấy trong lư hương toát ra khói, hệt như có linh hồn, tất cả đều quay xung quanh bốn phía tượng đá. Lão che miệng lại, sợ tiếng hít thở của mình quá nặng quấy nhiễu một màn trước mắt, những người khác cũng không tốt hơn lão đến đâu, người nhát gan đã bắt đầu chắp tay với tượng đá.

“Chư vị có vật tùy thân nào không, đặt ở trên bàn tế đi lên đốt nén hương đi.” Kỳ Yến đem mấy viên ngọc châu lớn bằng ngón tay trước đó mình mang theo đặt ở trên bàn, quay đầu nói với mấy người ông chủ Lý, “Thỉnh thần thành công, nếu hiện tại tới dâng hương, có thể khai quang cho đồ đạc trên người.”

“Khai, khai quang?” Ông chủ Lý sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu moi đồ vật trên người, cái gì dây chuyền vàng, chuỗi tràng hạt đàn mộc, thậm chí ngay cả di động cũng đem lên. Người khác thấy thế, cũng sôi nổi gỡ đồ vật trên người xuống bày lên, ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, trên bàn tế liền bày đầy các loại đồ vật.

“Ông chủ Lý, ông tới thắp nén hương đầu tiên, ” Kỳ Yến đưa hương đã đốt đặt vào tay ông chủ Lý, cũng không bảo ông hành lễ gì, chỉ chỉ bồ đoàn đặt dưới đất.

Nào biết ông chủ Lý là một người cực kỳ ngay thẳng, lúc này liền ba quỳ chín lạy với tượng thần, thái độ hết mực thành kính.

Kỳ Yến nhìn mọi người rục rịch, xoay người đi ra khỏi đại điện, chân đạp trên tuyết đọng, phát ra tiếng vang lẹp xẹp.

Cảm nhận dưới lòng bàn chân tràn đầy long khí, Kỳ Yến thở ra một hơi thật dài, chụp một tấm hình phía chân núi, sau đó đăng trong nhóm huyền thuật weixin.

Triệu đại sư: đây là núi Hồng Lương ư?Tiền đẹp trai nhất: phải.

Trầm đạo trưởng: phía dưới chỗ này không phải có long mạch đi qua sao, hôm nay lạnh như thế, sao cậu đến nơi này?

Tiền đẹp trai nhất: giúp người khác thỉnh thần.

Trầm đạo trưởng: thỉnh thần? Thực sự có người xây miếu thờ ở đây hả, thật là một phương pháp giải quyết thông minh, ai nghĩ ra biện pháp này.

Tiền đẹp trai nhất:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.