Cái thẻ nhớ này trước khi cậu rời khỏi đảo Hoa Hồng, liền ném vào ngăn
kéo, không biết có phải là lúc Bách Hạc thu dọn đồ đạc, không cẩn thận
mang nó về theo hay không.
Kỳ thật không cần nhìn, cậu cũng có
thể đoán được trong cái thẻ nhớ này có cái gì, đơn giản chính là năm đó
sư phụ cậu bị người ta ức hiếp, bị người ta buộc đi xa tha hương linh
tinh. Nếu sư phụ cậu là một người đàn ông trầm ổn, loại ngôn luận này có khả năng cậu sẽ tin tưởng. Nhưng mà cái loại người như sư phụ cậu, luôn là một người không nguyện ý uất ức mình, muốn làm cái gì thì làm cái
đó, nếu ai khiến ông chịu thiệt, ông có thể khiến người đó khóc lóc trở
về tìm ma ma.
Kỳ Yến bảo quản gia giúp đỡ tìm đến một cái máy
tính cũ, không nối mạng, cũng không nối vô tuyến, Kỳ Yến bỏ thẻ nhớ vào
trong đầu đọc thẻ, sau đó cắm vào máy tính. Hacker có lợi hại nữa, đối
mặt một cái máy tính cũ nát không có network, cũng không có bất luận nội dung gì, cũng chỉ có thể khóc ngất, trừ khi hacker có thể quỷ quái
giống trong «Điện báo X», có thể mượn linh hồn hoặc là sóng điện não
tiến vào trong sản phẩm điện tử của người khác.
Vì giúp Kỳ Yến
tìm ra một cái máy tính cũ nát như vậy, quản gia phí không ít thời gian, bởi vì Sầm gia không cần giữ sản phẩm điện tử, vì tránh cho một ít tin
tức tiết lộ, cuối cùng luôn hủy diệt, không cho bất cứ ai tiếp xúc. Rơi
vào đường cùng, hắn chỉ có thể bảo người đến một tiệm máy tính
second-hand gần đó mua một cái.
Máy tính quá mức cũ kĩ, chỉ khởi
động máy thôi đã tốn của Kỳ Yến gần tới hai phút, lại đợi hai ba phút
đồng hồ, cậu mới quét nội dung trong thẻ nhớ.
Nội dung không khác biệt suy đoán của cậu lắm, không chỉ đào hố quanh chuyện năm đó sư phụ
cậu rời khỏi kinh thành, mà còn mập mờ nước đôi ở một vài chuyện quan
trọng, cố ý dẫn đường cậu đi hoài nghi bộ ngành đặc biệt của Hoa Hạ,
thậm chí ngay cả nhân phẩm tất cả người Hoa Hạ cũng đều miêu tả đến vô
cùng ác liệt.
Cái gì lấy oán trả ơn, cái gì ăn cháo đá bát, cái gì cao cao tại thượng, xử sự vô lễ linh tinh.
Trong nội dung và ảnh chụp, đều như là đang kêu oan thay sư phụ cậu, nhưng mà sư phụ cậu uất không uất ức, cậu làm đồ đệ còn không biết sao?
Năm đó sư phụ cậu chém gió về sự nghiệp to lớn của mình đã từng nói với
cậu, ông đã từng làm một chuyện lớn, bởi vì thân thể bị hao tổn, lại
không thích giao tiếp với quan to quý nhân, cho nên mới chạy đến một
trấn nhỏ xa xôi làm đạo trưởng của một đạo quan rách nát.
Dù sao thì từ lúc cậu có ký ức, đạo quan đã không có hương khói, sư phụ cậu chém mấy cái gió đó cậu cũng chưa từng xem là thật.
Dù sao, ai sẽ tin tưởng một ông già ngay cả cá mà đồ đệ mò được dưới sông
cũng giành, sẽ thật sự làm ra sự nghiệp to lớn gì chứ? Huống chi lúc ông ấy kể những chuyện đó, cũng đều là bộ dạng cười tủm tỉm không quá đứng
đắn, cậu làm sao lại để ở trong lòng.
Chuyện trước kia không để ở trong lòng, bây giờ nhớ lại, mới phát hiện ông ấy nói rất nhiều lời
thật, chỉ là thái độ thật sự quá kém, khiến cậu muốn tin tưởng đó là lời nói thật cũng khó.
Xem xong tất cả nội dung, Kỳ Yến rút thẻ nhớ
ra, ném vào trong bồn cầu, ấn nút xả nước, để nó trôi vào trong cống
thoát nước. Cái thứ thật thật giả giả, cố ý dẫn đường người khác nghĩ
theo chỗ xấu như vầy, chỉ xứng bị ném vào trong cống thoát nước thôi.
“Kỳ tiên sinh, ” quản gia gõ cửa tiến vào, trong tay còn bưng trà và điểm
tâm, “Bên phòng bếp mới vừa nướng ra bánh bích quy, cậu nếm thử.”
“Cám ơn, ” Kỳ Yến đứng dậy tiếp nhận khay đặt lên trên bàn, sau đó đem cái
laptop cũ nát đưa cho quản gia, “Chú, nhờ chú giúp cháu xử lý cái máy
tính này, cám ơn.”
“Không có việc gì, ” quản gia tiếp nhận laptop, cười ha ha nói, “Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất luận tin tức gì.”
Xử lý loại đồ vật này, hắn có kinh nghiệm.
Bên này Kỳ Yến đã đem hết thảy đồ vật đều xử lý, nước La Sam bên kia còn
đang theo dõi động thái của virus cài trong thẻ nhớ, kết quả cái gì cũng không có.
“Reyes, thời gian trôi qua lâu như vậy còn không có
động tĩnh, tôi cảm thấy chỉ có hai loại khả năng, ” người đàn ông tóc
nâu gỡ tai nghe điện thoại xuống, xoay người nói với Reyes sắc mặt không tốt, “Hoặc là Kỳ Yến căn bản không có xem thứ bên trong, hoặc là khi Kỳ Yến xem mấy thứ này, không có sử dụng internet.”
“Không phải cậu nói, dù lúc ấy cậu ta không có sử dụng internet, nhưng mà chỉ cần máy
tính kia nối mạng, cậu có thể công tiến máy tính cậu ta à?”
“Reyes, Kỳ Yến là một người rất giảo hoạt, ” người đàn ông tóc nâu vuốt tay,
“Người Hoa Hạ có tiền như vậy, có lẽ cái máy tính kia cậu ta không có
dùng nữa.”
“Được rồi.” Reyes vừa mới nói hai chữ, liền bắt đầu
không ngừng ho khan. Sau khi trở về từ đảo Hoa Hồng, thân thể hắn liền
trở nên càng ngày càng kém, mời cha sứ bác sĩ đến xem qua, đều nói không có vấn đề lớn, chỉ là cảm bình thường, nghỉ ngơi nhiều là được. Nhưng
chính hắn lại cảm thấy tinh thần một ngày không bằng một ngày, có đôi
khi dù đứng cũng có thể ngủ, trước kia đam mê bơi lội vận động giờ cũng
không dám đi, hiện tại hắn chỉ cần nhìn đến bể bơi, đã cảm thấy đầu óc
có chút choáng.
“Tuy rằng không thể nương theo virus xem xét đồ
vật trong máy tính Kỳ Yến cùng với tình huống giao hữu, nhưng mà ít nhất mấy thứ kia sẽ mang đến ảnh hưởng cho cậu ta, ” Reyes khụ quá lợi hại,
nói xong hai câu này, liên tiếp thở hổn hển mấy ngụm khí mới hòa hoãn
lại, “Hoa Hạ muốn bồi dưỡng thuật sĩ trẻ tuổi, chờ sau khi bọn họ phí
nhân lực vật lực, lại phát hiện thuật sĩ này đã sớm có ngăn cách vói bọn họ, vậy cũng rất có ý tứ.”
“Có điều…” Người đàn ông tóc nâu do dự nói, “Đồ vật là chúng ta đưa cậu ta, cậu ta có thể sẽ không tin.”
“Tôi không định để cậu ta tin, ” Reyes cười lạnh, “Chỉ cần trong lòng cậu ta tiềm ẩn mầm mống hoài nghi là được.”
Người đàn ông tóc nâu hiểu rõ gật đầu, cảm thấy Reyes nói lời này dường như
rất có đạo lý, “Reyes, hình như tôi hiểu ý tứ của anh rồi.”
Thấy
bạn mình thức thời như vậy, Reyes thỏa mãn gật gật đầu, đứng dậy cáo từ
hắn ta. Lúc ra cửa, hắn bọc chặt áo bành tô trên người, đeo khăn quàng
cổ và kính mắt lên, đi tới trên con đường đọng đầy tuyết.
Ở trên
đường, nhà nhà đều đang dọn dẹp tuyết đọng trước cửa nhà mình, giày da
của Reyes giẫm trên mặt tuyết, phát ra tiếng lẹp bẹp.
“Bịch!”
Có cái gì đó nện ở trên đầu hắn, cả người hắn nằm úp sấp ngã xuống đất,
dường như nghe được tiếng thét cao vút của một người phụ nữ.
Thật sự là người phụ nữ thô tục vô lễ!
Hắn đây là bị tuyết đọng trên nóc nhà rơi xuống đập trúng à? Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, lúc ở đảo Hoa Hồng, hắn từng hạ một cái nguyền rủa với Kỳ
Yến, nhưng nguyền rủa không có thành công, ngược lại làm hại hắn bị
thương, đến hiện tại thân thể còn mơ hồ cảm thấy khó chịu.
Tuyết…
Nước…
Hắn chỉ nhớ rõ “gặp nước tất vong”, lại quên tuyết tan chính là nước.
Hắn… sắp chết sao? Trong lúc hốt hoảng, hắn chợt nhớ tới một đôi mắt xinh
đẹp, chủ nhân đôi mắt này đúng là người hắn muốn đối phó.
Đây đều là vận mệnh do trời định, giới thuật sĩ Hoa Hạ đã định trước đại hưng.
Nếu hắn chết, liền không còn ai có thể ngăn cản bước chân giới huyền
thuật Hoa Hạ đi tới.
Không bao lâu sau khi Vương Hàng và Kỳ Yến
thêm bạn weixin, liền phát hiện Kỳ Yến đăng một cái tin, hắn kích động
mở ra nhìn, cảm giác cả người mình đều không khỏe lắm.
Tiền Tiền đẹp trai nhất: người nào đó luôn đưa đồ cho tôi, tôi lại không thích đeo. [hình 1, 2, 3, 4, 5]
Trong năm tấm ảnh chụp đều là hộp quà tặng cao cấp khác nhau, bên trong có
ngọc bội, có chuỗi tràng hạt, có nút tay áo, đồng hồ, cài áo nam, mỗi
một món giá trị đều trên sáu bảy số.
Xa xỉ phẩm phối hợp với
giọng điệu khoe khoang không hiểu ra sao của Tiền Tiền, dọa Vương Hàng
nhảy dựng. Nếu không phải Tiền Tiền sớm nói với hắn trên thế giới không
có quỷ, hắn thật sự muốn hoài nghi có phải Tiền Tiền bị thứ gì không
sạch sẽ nhập vào người hay không.
Có điều cô gái nào mà hào phóng như vậy, nỡ đưa bạn trai những thứ đó? Cái đồng hồ kia hắn muốn thật
lâu, cũng không thể mua được, thật không ngờ Tiền Tiền có nhưng không
mang ra.
Nhìn đến đây, hắn nhịn không được sờ sờ mặt mình, đều là bạn bè chung một phòng ngủ, Tiền Tiền tuy rằng mặt mũi khiến người ta
thích, nhưng hắn cũng không kém mà, trong nhà lớn lớn nhỏ nhỏ còn mở một công ty, sao lại không có vận khí tốt như Tiền Tiền chứ.
Lại cẩn thận suy nghĩ, Vương Hàng bỗng nhiên kịp phản ứng, Tiền Tiền đây là đang ăn cơm mềm hả?
Đăng lên xong, không bao lâu liền nhắc nhở cậu có gần mười cái thông báo, có bình luận có like, còn có người hỏi cậu đồng hồ mua ở đâu, náo nhiệt vô cùng. Mà ngay cả Vân phương trượng cũng tới ké một cái náo nhiệt, đăng
một câu “A di đà phật.”
Êm đẹp là đại sĩ phật môn, đã định trước làm cẩu độc thân cả đời, chạy tới ké náo nhiệt làm gì?
Kỳ Yến không còn lời gì để nói mà trả lời bình luận của mấy đại sư đó
xong, điện thoại của Vương Hàng liền vô cùng lo lắng gọi đến.
“Tiền Tiền ơi Tiền Tiền, thật không ngờ cậu như vậy đó Tiền Tiền, ” Vương
Hàng ở đầu kia điện thoại kích động nói, “Nói đi, đến tột cùng cậu đu
được thiên kim phú quý nhà ai, thế mà ăn dược chén cơm mềm lớn như vậy.”
“Cái gì cơm mềm, cái gì thiên kim phú quý?” Kỳ Yến ho khan vài tiếng, “Tớ
cũng có tặng lễ vật cho người ta, chỉ là cậu không thêm bạn tốt với
người đó, nên không biết mà thôi.”
“Rồi rồi rồi, không cần khoe
ân ái với tớ, ăn hết thức ăn cho chó, tớ sẽ no căng mà chết đó, ” âm
thanh Vương Hàng tràn đầy nguyên khí, “Vậy đêm nay dẫn tiểu tình nhân
của cậu, mấy người chúng ta cùng ăn cơm, tớ cũng kêu Lâm Thạc theo, cậu
mời khách.”
“Được, ” Kỳ Yến không có cự tuyệt, “Vừa vặn hôm nay người đó không tăng ca, đến lúc đó tớ kêu người ta đi chung.”
Vương Hàng càng nghe lời này càng cảm thấy không đúng lắm, bạn gái ở bên
ngoài đi làm kiếm tiền, Tiền Tiền ngồi xổm trong nhà lướt weixin, có
phải có hơi làm biếng quá hay không?
“Tiền Tiền à, không phải là
anh đây ganh tị, chỉ là đàn ông có bạn gái, vẫn là phải chịu khó một
chút, ” Vương Hàng ấp a ấp úng nói, “Bình thường nếu cậu không có việc
gì, có thể giúp đỡ bạn gái làm chút việc vặt, dù gọt hoa quả, bưng tách
trà cho cô ấy cũng tốt, đừng có làm biếng như hồi trước. Cô gái tốt như
vậy, không tốt với người ta một chút làm sao được?”
“Người đó không phải là nữ…”
“Được rồi, những cái khác tớ cũng không nói nhiều, tớ lập tức phải đi họp,
buổi tối gặp!” Vương Hàng không kịp nghe Kỳ Yến giải thích, vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Nghe trong di động truyền đến tiếng tút
tút, Kỳ Yến bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ cầu đêm nay bọn họ nhìn
thấy Bách Hạc, không cần quá kinh ngạc.
Cúi đầu lại lướt trang chủ, hiện ra một cái tin của Sầm Bách Hạc.
Tùng hạc duyên niên: người nào đó luôn chỉ nhớ rõ đưa cơm, luôn quên mang hộp cơm đi. [ảnh 1]
Kỳ Yến yên lặng thở dài, thật không ngờ Bách Hạc cũng học xấu theo, ngay
cả cái hộp giữ nhiệt cũng muốn khoe khoang một lần. Hơn nữa cái gì gọi
là luôn đưa cơm, cậu tổng cộng cũng chỉ đưa có hai lần thôi được không?!
Lương Phong lướt trang chủ, sau khi nhìn thấy ông chủ đăng trạng thái, yên
lặng nhấn một cái like, trước hắn, còn có vài quản lý cấp cao cũng đều
like.
Người không có việc gì liền khoe ân ái giống loại này, đã sớm nên kéo đen ẩn đi, tiền đề nếu đây không phải là ông chủ của hắn.
“Lương trợ lý, ngại ngùng, đêm nay tôi muốn ăn cơm với bạn Tiền Tiền, có khả
năng phải tan tầm trước, có chuyện gì thì cậu điện thoại cho tôi, vất vả cậu.”
Từ xưa đến nay, sắc đẹp hại nước!
Ông chủ bọn họ thật có tiềm chất làm hôn quân.