Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 22: Chương 22: Gây sự




Loay hoay vào trong khe suối lần trước tắm rửa, sau đó lại thay một bộ quần áo, lúc này Long Huyền mới nhặt lên thi thể Xích vỹ lục xà con non và một phần đuôi bị đánh lìa ra từ con mẫu xà ban nãy cẩn thận mà bao kỹ lại, hắn không muốn độc phấn lộ ra ngoài.

Lần đi tập luyện này, Long Huyền cũng đã chuẩn bị rất kĩ càng, đến quần áo dự phòng cũng mang theo, hắn sớm đã dự tính trước được chuyện đánh nhau với yêu thú thì quần áo sẽ bị hư hại, dù sao hắn cũng không muốn lúc đi thì lành lặn, lúc về thì quần áo rách rưới như ăn mày.

Thu thập không sai biệt lắm, lúc này Long Huyền mới bắt đầu trở về nhà, trên đường đi hắn hỏi.

“Sư phụ, ta không hiểu chút nào về luyện đan cùng dược liệu, ta thật sự có thể trở thành một luyện dược sư sao?”

Nghe được câu hỏi của Long Huyền, Bạch lão cũng hơi suy nghĩ rồi nói.

“Theo lý mà nói, việc luyện dược yêu cầu về thiên phú rất cao, rất chú trọng những người có linh căn thuộc tính mộc và hỏa, đáng tiếc cả hai thứ này ngươi đều không có, thế nhưng điểm chính ở đây là tinh thần lực. Chỉ cần tinh thần lực đủ cường đại, thì sẽ có năng lực khống chế hỏa diễm, cũng như sức kiên trì để có thể luyện dược trong thời gian gian mà không mắc phải sai lầm. Từ cơ sở đó mà nói thì ai cũng có thể học luyện dược.”

Long Huyền nghe vậy có chút chán nản, tuy là hắn thích làm một cao giai tu luyện giả hơn là làm luyện dược sư. Thế nhưng khi nghe Bạch lão nói mình không phải người có thiên phú luyện dược vẫn khiến hắn cảm thấy có chút thất vọng.

“Nhìn cái bản mặt của ngươi kìa, ta đã nói rồi, luyện dược cần nhất chính là tinh thần lực, cùng với việc luyện tập và học hỏi, có vi sư chỉ dạy, dù ngươi có là một con heo cũng sẽ trở thành luyện dược thiên tài, bằng không mà nói thiên hạ này đào đâu ra nhiều thiên tài luyện dược sở hữu hỏa linh căn và mộc linh căn như vậy?”

Long Huyền nghe vậy mới sực tỉnh, đúng vậy, ta có thể không phải là kẻ có linh căn thích hợp làm luyện dược sư, thế nhưng ta có một sư phụ lợi hại, ta cũng có thể tăng lên “tinh thần lực” của bản thân, chẳng phải nói thiên tài là nhờ vào một phần trăm thiên phú, chín mươi chín phần trăm còn lại là rèn luyện sao. Nghĩ tới đây tự dưng Long Huyền có chút ngờ ngợ, khoan đã…

“Sư phụ cái gì gọi là 'tinh thần lực'?” . Đam Mỹ Hài

Long Huyền nãy giờ đều nghe Bạch lão nói về tinh thần lực, thế nhưng hắn lại chẳng hiểu tinh thần lực có nghĩa là gì, như vậy thì làm sao có thể sử dụng tinh thần lực cho được.

“Thân thể con người vốn là chia làm “Linh” cùng “Nhục”. Chữ “Nhục” chính là nhục thân, cơ thể muốn mạnh lên thì phải hấp thu linh khí chuyển hóa thành linh lực để sử dụng. Về phần “Linh” chính là linh hồn, mà sức mạnh do linh hồn sử dụng chính là tinh thần lực, tu luyện tinh thần lực đến cấp độ càng cao thì linh hồn càng vững chắc. Thậm chí ngay cả khi thân thể ngươi vỡ nát rồi, linh hồn đủ cứng rắn thì vẫn có thể sống tiếp dưới dạng linh hồn.”

Nghe được những điều thần kỳ như vậy, trước mắt Long Huyền như vừa được mở ra một mảnh thiên địa mới, hắn không thể tưởng tượng được một thứ tâm linh, khó nắm bắt như linh hồn, ở tại thế giới này lại có thể hình dung như vậy, lại vẫn còn có thể tu luyện, quan trọng hơn hết là cái này thực sự quá lợi hại rồi, cơ thể bị đánh nát mà lại vẫn có thể sống được, nghĩ tới đây Long Huyền không khỏi nhìn về phía Bạch lão đang phiêu phù trên không trung.

Bạch lão còn đang muốn nói tiếp cái gì, thì lúc này Long Huyền đã lên tiếng, trong âm thanh có chút kì quái hỏi hắn.

“Sư phụ, ta biết tính cách người rất là gợi đòn, chẳng lẽ lúc trước do ngươi ăn ở không tốt nên mới bị người khác phá hủy thân thể hay sao?”

Bạch lão:...

...

Mẹ nó đây là cái câu hỏi gì? Não ngươi nhảy cũng quá ghê gớm đi, đây là điểm ngươi cần chú ý vào sao? Còn đang định giải thích tiếp thì bị câu hỏi của Long Huyền làm cho nghẹn lời, Bạch lão chỉ đành đem những lời sắp nói ra nuốt lại vào bụng, trong lòng có chút muốn đem tên nhóc này treo lên đánh một trận.

Lúc này hai ngươi cũng đã về tới cửa thành tây rồi, đi vào được một đoạn, lúc này Bạch lão ánh mắt lóe lên một cái, khóe miệng khẽ nhếch.

“Cuối cùng cũng tới rồi!”

“Cái gì tới hả sư phụ…”

“Gâu gâu, gào—!”

Đúng lúc Long Huyền còn đang nghi hoặc, chưa biết Bạch lão đang nói tới rồi là có ý gì thì lúc này một con chó lớn từ xa chạy tới, thần sắc rất hung hãn lao thẳng về phía Long Huyền.

Long Huyền bây giờ đã là một tên tu giả chân chính, làm sao lại có thể bị một con chó tấn công được, hắn thấy vậy cũng không hoảng loạn gì, giơ chân đá một cái, con chó kia lập tức bay thẳng ra ngoài, trượt đi mất một đoạn.

Long Huyền lúc xuất lực cũng không hề có ý định muốn giết con chó này nên cũng chỉ đẩy nó bay ra ngoài, con chó kia văng đi một đoạn cũng không nhận phải tổn thương quá lớn, chẳng qua là không thể ngay lập tức trở dậy được.

Lúc này lại có một âm thanh khác vang lên.

“Tiểu Hoàng, ngươi không sao chứ, tiểu Hoàng, mau tỉnh dậy a...”

Từ phía mà con chó bị đá văng đi đột nhiên xuất hiện ba người, dẫn đầu là một tên nhóc tầm chín, mười tuổi, theo sau hắn là hai tên người hầu, vẻ mặt bọn hắn lúc này rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện.

Đang lúc Long Huyền còn chưa biết chuyện này là thế nào thì giọng nói của Bạch lão vang lên.

“Những kẻ này hẳn là cố tình nhắm vào ngươi, không phải, phải nói là nhắm vào tiểu viện của Long gia. Từ ngày hôm trước, lúc ngươi khai thông huyết mạch trở về, bọn hắn cũng đã theo dõi cửa tiểu viện rất lâu rồi. Trước đó lúc ra khỏi thành cũng là một trong ba kẻ này đi theo ngươi, lần này cố tình chờ ngươi xuất hiện hẳn là không có ý gì tốt.”

Nghe tới đây, Long Huyền làm sao còn chưa hiểu rõ chuyện gì, bất quá điều hắn lo lắng nhất là tu vi của ba kẻ kia ra sao, tên nhóc thiếu gia kia tuổi xêm xêm với hắn, đối với kẻ này hắn không hề lo lắng gì, nhưng hai tên người hầu lại lớn hơn nhiều, nếu như cách biệt tu vi quá lớn vậy thì tình cảnh của hắn lúc này liền nguy hiểm.

“Sư phụ, tu vi của bọn hắn như thế nào?”

“Tầm thường mà thôi, không cần phải lo lắng, lũ du côn này chưa chắc đã lợi hại hơn so với hai con rắn ban nãy.”

Tới đây thì Long Huyền đã yên tâm, hắn không cần biết dụng ý của bọn người này là gì, yếu như vậy lại dám tìm bản thân gây sự, đúng là thèm ăn đòn, xem bản công tử trị các ngươi như thế nào.

Lúc này tên thiếu niên kia liếc mắt về phía Long Huyền, khóe miệng ẩn ẩn nhếch lên nhưng trên mặt lại giả bộ tỏ ra rất bực bội, hắn quát lớn, giọng nói có chút hống hách.

“Tên nhóc khốn kiếp, là ngươi dám tổn thương chó cưng của ta?”

Long Huyền giả điếc, lơ sang chỗ khác, vẫn bước chầm chậm mà đi, đám người trước mặt thấy vậy hiển nhiên là không vui, tên thiếu niên kia nhăn mày, một tên người hầu thấy vậy cũng nhanh trí bước lên cản đường Long Huyền lại, nói.

“Nhóc con, công tử nhà ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”

Trên mặt Long Huyền giả bộ ngạc nhiên, lúc này mới nhìn vào đám người mà hỏi.

“Há, các ngươi đang nói chuyện với ta sao?”

“Ở đây chỉ có chúng ta cùng với ngươi, không nói với ngươi vậy thì nói với ai?” Tên người hầu kia có chút khó chịu mà đáp lại, hiển nhiên là hắn rất không vừa ý với thái độ của Long Huyền.

“A, thật có lỗi, ban nãy kẻ này còn đang nói chuyện với một con chó, ta tưởng hắn đang sủa, thế cho nên mới không hiểu được, xin đừng trách.”

Tên thiếu niên kia nghe Long Huyền dám nói như vậy thì nhất thời xù lông, hắn lập tức quăng một đá vào con chó mà hắn gọi là tiểu Hoàng, sau đó nhìn về phía Long Huyền quát lớn.

“Hỗn đản, ngươi mắng ai là chó?”

Long Huyền thấy cảnh này thì cười lạnh, hắn chỗ nào còn không biết mấy tên này đích thực là muốn tới kiếm chuyện, ban nãy còn tỏ ra quan tâm lo lắng, gọi là chó cưng, quay mặt lại đã đá nó không thương tiếc, bộ dáng kia so với ban nãy Long Huyền đá còn tàn nhẫn hơn, cú đá này khiến cho tiểu Hoàng đang nằm đó kêu thảm một tiếng.

Long Huyền âm thanh cũng có chút biến lạnh, hiển nhiên việc này làm hắn cũng có chút giận, việc hắn làm chính là tự vệ, lại cũng dùng nhu lực không gây thương tích gì nặng cho con chó kia, thế nhưng việc tên nhóc trước mặt này đang làm chính là ngược đãi động vật. Đối với việc như vậy, Long Huyền hắn không chấp nhận được.

“Ngươi xem, hành động của ngươi lại khác gì súc sinh, vả lại có câu nói rằng, chó ngoan không cản đường, hiện tại ai cản đường của ta, ta mắng kẻ đó…”

Tên người hầu còn lại lúc này cũng thần sắc bất thiện mà tiến lên, ẩn ẩn vây Long Huyền lại, sau đó nói.

“Ngông cuồng, dám ở trước mặt bọn ta, sỉ nhục công tử!”

Long Huyền nghe vậy liền cười cười, không thèm để ý đến hai kẻ người hầu kia, hắn nhìn chằm chằm vào tên nhóc trước mặt mà nói.

“Ban nãy quả thực là ta nói sai rồi, ta không nên nói như vậy…”

Tên công tử kia thấy Long Huyền nhận lầm khóe miệng giương lên, đang định lên tiếng thì lại nghe thấy Long Huyền tiếp tục nói.

“Đúng là ta nói chó ngoan không cản đường, thế nhưng các ngươi cố chấp chắn trước mặt ta, hiển nhiên không phải chó ngoan, mà là chó hư, mà đã hư thì cần phải… bị đánh!”

Nghe tới đây, ba kẻ kia có chút tức giận quá mà cười lên.

“Hahah— Muốn đánh bọn ta, chỉ bằng vào một mình ngươi?”

“Công tử, xem ra tên tiểu tử này là bị dọa đến ngốc luôn rồi, chúng ta cần phải dạy dỗ cho hắn khôn ra mới được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.