Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 23: Chương 23: Ngươi cắn ta a






Lúc này Long Huyền cũng không nhanh không chậm, trong mắt hắn mấy kẻ trước mặt chỉ là đang làm trò trẻ trâu, thi nhau nhảy nhót mà thôi, điều hắn muốn biết chính là đám người này có lai lịch thế nào.

“Hống hách như vậy? Các ngươi nghĩ mình là ai, thật sự cho rằng đủ sức dạy dỗ ta?” Long Huyền nói.

“Bớt lắm lời, không cần câu giờ làm gì, hôm nay ngươi không thoát được.”

Long Huyền hiển nhiên là rất thất vọng, dù sao hắn đang chờ đám người này tự nói ra thân phận cùng với lý do tại sao lại theo dõi Long gia tiểu viện lâu như vậy. Bất quá, không nói cũng không sao, đánh đến khi bọn hắn nói ra là được.

“Hừ, tiểu tử, cho ngươi biết hậu quả của việc chọc giận bọn ta…”

Lúc này một tên người hầu hướng về phía Long Huyền đánh ra một quyền, ngay khi Long Huyền định xuất thủ đánh trả thì đột nhiên có giọng nói của một bé gái vang lên làm cho cả hai bên đều dừng tay.

“Các ngươi nhanh thả công tử ra, nếu không đừng có trách.”

Trong lúc nhất thời cả bốn người đứng đây đều đưa mắt nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, hiển nhiên chỗ này rất vắng vẻ, gần cửa thành tây là lối vào Hoàng Phong sơn mạch, nơi cư ngụ của đám yêu thú, bọn hắn không nghĩ tới đột nhiên lại có người xuất hiện vào lúc này.

Thấy rõ người tới là ai, Long Huyền cũng có chút sững sờ, người vừa tới làm cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc, cũng có chút lạ lẫm, cô bé này không ai khác chính là người cùng lớn lên với Long Huyền, bạn chơi duy nhất của hắn trong Long gia tiểu viện - Song Nhi.

Thấy Long Huyền đang bị ba kẻ kia vây lại, Song Nhi nhanh chóng chạy tới, đứng chắn trước mặt của Long Huyền, mắt nhìn chằm chằm vào ba kẻ kia, mở miệng nói.

“Long Lạc, ngươi cố tình chặn đường công tử, lại mang hắn tới chỗ vắng vẻ như thế này là muốn làm gì?”

Tên thiếu niên kia cùng với Song Nhi hiển nhiên là có quen biết, Long Huyền nghe thấy nàng gọi hắn là Long Lạc, nhất thời cũng cố lục trong trí nhớ của mình một lượt nhưng quả thực vẫn không rõ tên trước mặt là ai, thế nhưng hắn để ý tới một điểm, kẻ kia cũng họ Long.

Lúc này sắc mặt của ba kẻ kia cũng không tốt lắm, hiển nhiên Song Nhi xuất hiện tại chỗ này làm bọn hắn không ngờ tới, nhất thời không giống như kế hoạch ban đầu nhưng là rất nhanh hắn lại cười nói.

“Hừ, tiểu tử này dám ra tay hành hung thú cưng của ta, lại mở miệng hống hách sỉ nhục bản công tử, ta muốn dạy hắn một bài học thì như thế nào?”

Song nhi nghe vậy hiển nhiên là không tin, lập tức lên tiếng phản bác.

“Công tử mới không làm như vậy, người trước nay đều rất hiền lành, sao có thể tự dưng đi hành hung động vật.”

Long Lạc đám người nghe vậy nhất thời không biết nói ra làm sao, lúc này hắn chỉ vào con chó đang nằm một bên, trên người có một dấu chân lớn hằn vào.

“Nhìn đi, thú cưng của ta còn đang nằm ở đây, không tin ngươi cứ việc xem thử.”

Thấy tiểu Hoàng đích thực là bị đau nằm một bên, lâu lâu lại rên ư ử, Song Nhi thấy có chút tội nghiệp, nàng đang muốn nói cái gì thì lúc này Long Huyền đặt tay lên vai nàng, nở nụ cười ý bảo nàng không cần nói nữa. Sau đó cũng lên tiếng đáp trả.

“Ta nhớ không nhầm, dấu chân đó là do chính ngươi làm ra a, làm sao lại có liên quan đến ta, ngươi cùng chó của mình cắn nhau giờ lại trách ta rồi?”

“Hừ xảo biện, ngoan cố, nha đầu nhanh tránh ra, ta không muốn đánh con gái.”

Long Lạc hiển nhiên là nhịn không được muốn ra tay xuất thủ, hắn đương nhiên không vui vì Song Nhi đột ngột xuất hiện, nhưng mặc kệ, cứ làm theo đúng kế hoạch là được, hắn hiển nhiên không tin một con bé mười tuổi như Song Nhi có thể ngăn cản được ba người bọn hắn.

Long Huyền thấy cảnh này, lông mày cũng liền nhăn lại, thật ra mà nói hắn không hề e ngại ba kẻ trước mặt này, thế nhưng là Song Nhi đột nhiên xuất hiện làm hắn cũng có chút khó xử, hắn còn muốn che dấu việc bản thân đã là tu giả, cho nên không muốn xuất thủ trước mặt nàng.

Lúc này hai tên người hầu có cảnh giới tứ tinh đỉnh phong bắt đầu tiến lên phía trước, bọn hắn nhìn thấy Song Nhi không chịu tránh ra, thì định để một tên khống chế nàng, một tên khác lại đi lên xuất thủ với Long Huyền.

Thấy vậy, Long Huyền đang định mặc kệ, ra tay xuất thủ đánh cho mấy kẻ này một trận, sau đó lại để Song Nhi giữ bí mật là được, hiển nhiên bọn họ rất thân thiết chỉ cần hắn nói, Song Nhi chắc chắn sẽ nghe lời hắn.

Thế nhưng việc bất ngờ lại xảy ra, Song Nhi nhìn vốn chỉ như một cô bé yếu đuối, ngay lúc một tên người hầu chuẩn bị bắt được nàng thì nàng đột nhiên xuất thủ, thân hình nhẹ nhàng mà uyển chuyển, lách qua, dùng chân đá hai cước, ngăn cản lại đòn thế của hai tên người hầu đang đánh tới.

Lúc này quanh thân nàng cũng hiện lên năm ngôi sao màu trắng đang xoay vòng, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới ngũ tinh nhập vi kì, thấy cảnh này thì Long Huyền cùng với ba kẻ kia cũng là kinh ngạc không thôi.

Nhưng người kinh ngạc nhất phải là Long Huyền, phải biết trong kí ức mà hắn từng trải qua thì Song Nhi hoàn toàn không có chút tu vi nào, thậm chí đôi khi còn rất nhút nhát, vậy mà giờ đây đột nhiên thoắt biến một cái đã trở thành một vị tu luyện giả cấp bậc ngũ tinh nhập vi rồi.

Thấy vậy, Long Huyền cũng không có ý định ra tay xuất thủ vội, hắn muốn xem thử Song Nhi mạnh như thế nào. Song Nhi hiển nhiên cũng là bị ép phải lộ ra tu vi, lúc này nàng quay lại nói với Long Huyền.

“Công tử, người yên tâm đi, Song nhi sẽ bảo vệ công tử, về tu vi của Song nhi, lúc sau sẽ giải thích cho ngươi nghe.”

Long Lạc đối với việc Song Nhi đột nhiên trở thành ngũ tinh nhập vi cao thủ thì không lường trước được, thế nhưng hắn cũng không hề tỏ ra quá mức lo lắng, cảnh giới ngũ tinh nhập vi đối với hắn mà nói còn chưa coi ra gì. Lúc này hắn mới hướng về phía hai kẻ người hầu mà nói.

“Xem ra tiểu nha hoàn này còn có chút bản lĩnh, lên cho ta, không cần lưu thủ, nàng tuy là hơn các ngươi một tiểu cảnh giới nhưng các ngươi có hai người không cần sợ nàng, bắt nàng lại sau đó lại trừng trị tiểu tử kia.”

Nghe Long Lạc phân phó như thế, hai tên người hầu lúc này liền vận dụng tu vi của mình, quanh thân hiện lên bốn viên bạch sắc ngôi sao, sức lực cũng tăng lên không ít, hiển nhiên là Song Nhi đã đạt tới ngũ tinh nhập vi, nhưng bọn hắn hai người đều là tứ tinh nhập vi đỉnh phong cũng không yếu hơn cô bé bao nhiêu.

Trong lúc nhất thời, song phương lao vào đánh nhau, chỉ có hai người rất bình tĩnh đứng xem là Long Huyền cùng với Long Lạc. Long Huyền bình tĩnh bởi vì hắn hoàn toàn không lo lắng gì, đám người này còn chưa đủ để uy hiếp hắn, còn Long Lạc thì lại càng tự tin, bên hắn có ba người, dù đột nhiên toát ra một nha hoàn Song Nhi tu vi ngũ tinh nhập vi, đối với hắn cũng không phải vấn đề gì lớn.

Sau một lúc hai bên giằng co qua lại, dần dần cũng đã tung hết toàn lực, rất may mắn là Song Nhi đấu pháp không tệ dần dần có được thượng phong, nhân lúc một kẻ trong đó lộ ra sơ hở, nàng nhanh chóng đỡ chiêu rồi tung người uyển chuyển trên không trung đá ra hai cước vào mặt hai kẻ kia, làm bọn hắn văng ra xa.

Long Huyền thấy thế liền rất vui vẻ, vừa cười, vừa giơ lên ngón cái tặng nàng một “like”, vừa hô lớn.

“Song Nhi giỏi lắm, đá rất đẹp, rất lợi hại á!”

Đối lập, phía bên kia Long Lạc sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên Song Nhi mạnh hơn so với hắn tưởng tượng. Lúc này hắn quát hai kẻ hầu sau đó lại nhìn về Long Huyền mỉa mai nói ra.

“Long Tam, Long Tứ, nuôi các ngươi đúng là phí cơm, vô dụng… Tiểu tử ngươi vậy mà chỉ biết núp sau lưng con gái hò hét, đúng thật sự là đồ tiểu nhân, ngươi xứng mặt nam nhi sao?”

Bị trách mắng Long Tam, Long Tứ cũng không dám phản bác lại. Dù sao bọn hắn chỉ là người hầu, thiên phú không phải rất cao, dù đã 15, 16 tuổi cũng mới là tứ tinh đỉnh phong mà thôi, bất quá trong lòng bọn hắn rất muốn nói, chúng ta vốn là thua nàng một tiểu cảnh giới có được hay không.

Về phần Long Huyền, hắn ranh mãnh cỡ nào, kiếp trước dù sao hắn cũng là một thanh niên hai mươi tuổi, làm sao lại có thể bị một thằng nhóc con khích tướng cho được.

“Há, ta đúng là tiểu nhân, không như ngươi thân là một con chihuahua, cả ngày ngoài việc “gâu gâu” loạn lên thì chẳng có tác dụng gì, ta cứ thích núp sau lưng con gái đó, ngươi tới cắn ta a.”

Mặc dù chưa từng nghe qua từ “Chihuahua” này nhưng nghe đến hai chữ gâu gâu, thì Long Lạc cũng biết mình đang bị chửi là con cẩu, hắn tức giận, gằn lên.

“Hừ khốn kiếp, đúng là cha nào con nấy, quả thực là đê tiện giống như cha của ngươi.”

Nghe đến đây, Long Huyền sắc mặt băng lãnh, trong mắt nộ khí bắn ra, hiển nhiên hắn không quan tâm mấy lời nói xàm của Long Lạc. Trong mắt hắn, đó chỉ là một tên sửu nhi, chưa trải sự đời đang làm trò hề mà thôi, thế nhưng dù là còn nhỏ vô tri đi nữa thì việc hắn dám xúc phạm Long Vô Tâm, Long Huyền liền không tha thứ được.

Thấy Long Huyền không thèm đáp lời bản thân, Long Lạc cũng không còn cách nào đành phải lao lên cùng với hai người Long Tam, Long Tứ vây công Song Nhi.

Long Lạc quanh thân lúc này cũng hiện lên bốn ngôi sao màu trắng, hiển nhiên bản thân hắn cũng là tứ tinh nhập vi kỳ, Long Huyền thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, Bạch lão ban nãy nói cho hắn kẻ này bất quá là tam tinh nhập vi mà thôi, hẳn là không phải Bạch lão đoán sai mà là do tên trước mắt này gần đây vừa đột phá.

Chiến đoàn lại tiếp tục, Song Nhi lần này phải lấy một địch ba, tình huống có chút không ổn lắm, tuy là hai người Long Tam, Long Tứ ban nãy bị nàng đá hai cước đã bị thương nhưng người mạnh nhất trong đám người lại chính là Long Lạc.

“Tham Lang quyền—”

Long Lạc hét lớn một tiếng, đấm ra một quyền về phía Song Nhi, cô bé thấy vậy cũng xuất ra một chiêu võ kỹ đáp lại.

“Lạc Diệp chưởng—”

Miệng nhỏ của Song Nhi khẽ ngân, hô lên một chiêu thức rồi lấy chưởng đối kháng với một quyền đang đánh tới của Long Lạc. Quyền chưởng va vào nhau, trong giây lát cả hai người đều văng ra sau mấy bước. Song Nhi thân là ngũ tinh nhập vi tu sĩ, thế mà lại đánh ngang tay với Long Lạc tu vi mới chỉ đạt đến tứ tinh nhập vi, hiển nhiên tên này chính là một tên Hoàng giai thiên tài, có được thực lực mạnh hơn nhất tinh so với cảnh giới thực của bản thân.

Sắc mặt Song Nhi không dễ nhìn, đối đầu với hai tên tứ tinh đỉnh phong, cô bé có thể chiếm thượng phong, thế nhưng bây giờ đột nhiên lại có thêm một kẻ có chiến lực không kém gì bản thân, nàng lo lắng không thể bảo vệ được Long Huyền.

Lúc này âm thanh cuồng ngạo của Long Lạc lại vang lên.

“Hừ, Song Nhi, bản công tử muốn xem ngươi làm sao bảo vệ được hắn, bất quá một nha hoàn cảnh giới ngũ tinh nhập vi cũng đã rất giỏi, nếu ngươi chịu theo ta về Long gia, bản công tử đảm bảo ngươi sẽ sống tốt hơn ở cái tiểu viện rách nát kia, cũng đồng ý bỏ qua cho tên tiểu này.”

Đúng lúc Long Huyền đang định ra tay chấm dứt trò cười này thì lại bị Bạch lão ngăn lại, nguyên nhân rất đơn giản, hắn nghe được Bạch lão nói.

“Tiểu tử, viện binh của đối phương tới rồi, ngươi đối phó không nổi, nhanh chạy.”

Long Huyền hiển nhiên không nghi ngờ gì, nắm lấy tay Song Nhi cũng tiện thể đánh ra một chiêu thất liên quyền về phía Long Lạc đang lao tới, sau đó nhanh chóng dẫn Song Nhi bỏ chạy.

Lại nói về Long Lạc, hắn hiển nhiên là kinh ngạc vô cùng, hắn hoàn toàn không ngờ tới việc Long Huyền vậy mà có tu vi, hơn nữa lực công kích cũng rất ác, quyền lúc nãy Long Huyền đánh ra tuy là có chút không mạnh bằng hắn nhưng cũng coi như ngang tay rồi.

Nhưng Long Lạc cũng là không hề để ý, hắn chỉ cho là ban nãy chưa xuất toàn lực nên mới để Long Huyền chạy thoát, dù sao hắn còn là Hoàng giai thiên tài đây. Lần này để Long Huyền chạy thoát, hắn thực sự cảm thấy rất mất mặt, Long Huyền lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy.

Lúc này Long Huyền cũng nhủ thầm, Long Lạc coi như ngươi tốt số, dám kiếm chuyện với ta, lại xúc phạm phụ thân, lần sau tiểu gia nhất định bẻ từng cái răng của ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.