Sau khi Long Huyền và Song Nhi đã chạy xa, đám người Long Lạc thấy đã đuổi không kịp nên cũng chẳng cố sức đuổi theo nữa, dù sao trước mặt cũng là khu đông người, ra tay trước mặt nhiều người sẽ dẫn tới phiền phức, như vậy không có lợi cho kế hoạch của bọn hắn.
Chợt lúc này, ở phía đằng xa có một bóng người đang phóng tới rất nhanh, chỉ trong chốc lát thì một luồng gió ào ào ập tới. Cuồng phong tản đi, lúc này đám người Long Lạc mới nhìn rõ người tới là ai, trước mặt bọn họ xuất hiện một thiếu niên tuổi tác tầm mười lăm, trên người hắn tản mát ra khí tức mạnh hơn đám người ở đây quá nhiều. Khí thế này nghiền ép khiến cho đám người Long Lạc đang ở một bên, đứng cũng không vững.
Qua một lúc sau, nhìn thoáng xung quanh chỉ còn đám người Long Lạc, tên thiếu niên kia mới thu liễm khí tức trên người lại, ba ngôi sao màu tím đang nổi quanh người của hắn cũng dần dần lặn đi và biến mất.
Rất hiển nhiên hắn đã không phải nhập vi cảnh, màu sắc của những ngôi sao kia chính là màu tím, điều này nói rõ hắn đã bước vào tam tinh võ giả cảnh giới. Lúc này tên thiếu niên kia cau mày nhìn về Long Lạc rồi hỏi.
“Tiểu Lạc, không phải ngươi nói tới đây để vây bắt Long Huyền sao, người đâu rồi?”
Long Lạc nghe người tới hỏi như vậy thì nhất thời lúng túng, ánh mắt có chút né tránh nhỏ giọng mà đáp lại.
“Biểu ca, hắn chạy thoát rồi, ban nãy đột nhiên nha hoàn của hắn xuất hiện, không ngờ con nhóc đó lại là nhập vi ngũ tinh tu giả, trong lúc ta sơ xuất đã để bọn hắn nắm lấy cơ hội mà chạy mất.”
Tên thiếu niên kia nghe như vậy thì cũng có chút ngạc nhiên, thế nhưng hắn rất nhanh lại cau mày một chút rồi hỏi.
“Bọn hắn biết các ngươi đang ngầm theo dõi Long gia tiểu viện hay không?”
“Không đâu, cùng lắm hắn chỉ nghỉ ta muốn đến gây sự mà thôi, chắc hẳn là không thể đoán ra từ đầu đã bị chúng ta theo dõi, bất quá cho một chuyện lạ đó là tên nhóc Long Huyền kia sáng hôm nay lại đi ra khỏi thành tây tiến về hướng Hoàng Phong sơn mạch.”
Nếu như nghe những tin tức vừa rồi, tên thiếu niên cảm thấy kinh ngạc thì lời Long Lạc vừa mới nói đây lại làm cho sắc mặt của hắn trở nên kinh nghi bất định, hiển nhiên hắn đối với Hoàng Phong sơn mạch cũng là vô cùng kiêng kị.
“Tên tiểu tử Long Huyền này từ lúc nào lại trở nên thần bí như vậy?... Được rồi tiểu Lạc, bây giờ ta đã tới, mọi chuyện cứ để ta xử lý, chậm nhất là nửa tháng nhị thúc sẽ xong việc bên gia tộc mà tới đây.”
Nghe như vậy Long Lạc ra vẻ mừng rỡ, đúng vậy người thiếu niên trước mắt này chính là Long Trần, biểu ca của Long Lạc, còn người nhị thúc mà hắn vừa mới nhắc tới chính là nhị gia chủ của Long gia tên là Long Khôn.
Long gia ở đây hiển nhiên không phải ám chỉ tiểu viện nhà Long Huyền, mà là chân chính Long gia, bá chủ của Long thành. Đây giống như Hoàng Phong thành, là một trong ngũ đại thành trong lãnh thổ của Tử Hà Vương thuộc Đông Thiên Đế Triều.
Từ trong cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai huynh đệ Long Trần và Long Lạc, có thể thấy được rằng Long gia lần này từ Long thành tiến đến Hoàng Phong thành, mục đích chính là nhắm vào gia đình Long Vô Tâm. Lần này lập mưu muốn gây bất lợi cho Long Huyền đã thất bại, nhưng có lẽ chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây.
Quay lại phía hai người Long Huyền và Song Nhi, sau khi chạy xa một đoạn, Long Huyền nhiều lần xác nhận với Bạch lão để đảm bảo rằng đám người kia không có đuổi theo, lúc này hắn mới thở nhẹ một hơi.
Thấy Long Huyền bước chậm lại, trước mặt đã đến khu có nhiều người sinh sống, trên đường phố cũng dần dần náo nhiệt lên, lúc này Song Nhi mới dám lên tiếng hỏi.
“Công tử, người chạy nhanh như vậy có phải rất mệt hay không?”
Thì ra ban nãy nghe được Bạch lão nói có nguy hiểm, có một tên có cảnh giới tam tinh võ giả đang hướng chỗ bọn hắn chạy tới làm Long Huyền hoảng sợ một phen. Đánh với một con Xích Vỹ lục xà một trận, sức lực của nó chỉ mạnh ngang với thất tinh nhập vi mà hắn đã xém chết, lần này có kẻ xấu muốn gây bất lợi cho hắn, mà tu vi kẻ này còn cao hơn con lục xà quá nhiều, đương nhiên là hắn sợ đến toát mồ hôi hột đến ướt cả người, do đó Song Nhi mới tưởng hắn bị mệt mà hỏi thăm.
Lúc này, Long Huyền không muốn để cho Song Nhi chú ý đến bản thân mà lộ ra bí mật gì, hắn còn chưa muốn để người trong nhà biết mình đã có tu vi, do đó nhanh chóng đổi chủ đề mà nói.
“Song Nhi, từ lúc nào mà ngươi lại trở thành ngũ tinh nhập vi rồi?”
Nghe như vậy Song Nhi có chút bối rối, nhưng sau đó lại hơi cúi đầu mà nói, bộ dáng như đang làm sai rất sợ bị trách phạt, thấy vậy Long Huyền chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng.
“Công… công tử, không phải muội muốn giấu người, nhưng là…”
“Là vì sao, ta nhớ trước đây ngươi hoàn toàn không giống như là một tu luyện giả nha?”
Song Nhi nghe vậy thì nghĩ là Long Huyền đang giận, nên tỏ vẻ đáng thương mà nói.
“Công tử, muội biết sai rồi, người đừng có giận Song Nhi được không?”
Long Huyền nghe vậy thì thấy ngạc nhiên, ta lúc nào nói qua mình đang giận, nãy giờ ngữ khí nói chuyện rất nhẹ nhàng a. Thế là hắn lắc lắc đầu mà nói.
“Ta không có giận ngươi a.”
“Trước đây công tử luôn gọi muội là Song Nhi muội muội, chưa từng dùng ta - ngươi để xưng hô mà… người rõ là đang giận muội!”
Thấy Song nhi bộ dáng rất là oan ức, không khéo liền khóc rồi, Long Huyền đột nhiên đau đầu lên, trước giờ hắn đã có bao giờ dỗ dành bé gái đâu, nhất thời cũng luống cuống tay chân.
“Được được, ta không có giận, không có giận, Song Nhi ngoan, nói chuyện ban nãy đi, muội trở thành tu luyện giả từ lúc nào?”
Song Nhi nghe Long Huyền nói không giận thì cười lên, sau đó nghe hắn hỏi thì có chút không muốn nói, nhưng cuối cùng đành lí nhí mà trả lời.
“Từ nhỏ muội đã chơi cùng công tử, thế nhưng mà người luyện công không được tốt, muội cho là công tử không thích luyện công do vậy sợ việc muội lén theo phu nhân tập luyện để người biết sẽ làm cho người không vui, do đó mới không nói ra…”
Bộ dáng của Song Nhi lúc này cũng có chút lo lắng, trong suy nghĩ của nàng công tử cái gì cũng rất tốt, chỉ là không hợp tu luyện, nhiều lần cô bé còn thấy Long Huyền tu luyện đến ngất đi, do đó đoán rằng hắn rất ghét tu luyện, vì nguyên nhân này mà khi cô bé học được công pháp từ Mai phu nhân cũng không dám nói cho Long Huyền.
Nghe tới đây Long Huyền không khỏi nở nụ cười, hóa ra cũng chỉ vì lo lắng cho cảm nhận của hắn, lúc này hắn muốn xoa đầu nhỏ của Song Nhi, chợt lúc hắn đưa tay làm như vậy mới thấy, hóa ra bản thân còn chưa cao bằng nàng….
Long Huyền:...
“Yên tâm đi Song Nhi, ta không có giận muội, muội có tu vi lợi hại như vậy ta còn rất vui vẻ đây.”
Song nhi nghe hắn nói như vậy nhất thời cũng vui vẻ, cười tươi đến mức ánh mắt híp lại như hai vầng trăng khuyết. Thấy vậy Long Huyền cảm thấy cưng chiều không thôi, dù sao hắn cũng từng là thiếu niên hai mươi tuổi, tâm tính hiển nhiên cũng thành thục hơn một chút, bất quá quan hệ của hai người thân thiết như vậy hắn cũng không coi Song Nhi làm nha hoàn, do đó lại nói.
“Đúng rồi Song Nhi, sau này không cần gọi ta là công tử cứ gọi ta… ca ca đi.”
Long Huyền cũng có chút ấp úng, tuy là kiếp trước hắn đã hai mươi rồi, gọi Song Nhi là tiểu muội cũng không có gì lạ, thế nhưng mà kiếp này hắn còn thua cô bé hai tuổi a, mặc dù là Song Nhi cũng không để ý việc này.
“Vâng, công tử ca ca…”
“Ca ca thôi là được rồi…” Long Huyền cố gắng giải thích nói.
“Ừm, công tử ca ca!!!” Song nhi cười híp cả mắt lại đáp.
Long Huyền: …
Thôi được, ngươi vui vẻ là được rồi, muốn gọi thế nào thì gọi thế đó đi. Lúc này Long Huyền vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hướng tới chính sự mà hỏi.
“Song Nhi, đám người ban nãy là ai, bọn hắn cũng họ Long?”
“Tính ra, tên Long Lạc kia chính là biểu ca của người á, công tử ca ca.”
Song Nhi hồn nhiên mà trả lời, hiển nhiên nàng không hề biết điều mà Long Huyền đang lo lắng. Về phần Long Huyền hắn vẫn chưa rõ ràng lắm biểu ca này là như thế nào, lúc này Song Nhi lại nói.
“Nhưng mà dù có là biểu ca của công tử ca ca, hắn cũng rất đáng ghét, không phải người tốt.”
Nghe Song Nhi nói luyên thuyên một hồi, Long Huyền biết rõ từ Song Nhi không thể biết thông tin hữu ích nào, việc này có lẽ là về nói với phụ thân hắn Long Vô Tâm thì hơn, hắn cảm thấy trong chuyện này có âm mưu gì đó. Không phải dững dưng lại có ngươi rảnh rỗi mà đi theo dõi trước cửa nhà người khác mấy ngày liền, Long Huyền không cho rằng chuyện này không đơn giản như vậy.
“Vậy Song Nhi, sao muội lại xuất hiện ở đây?”
Song Nhi nghe vậy lúc này mới chợt nhớ ra. “A đúng, là lão gia sai muội đi tìm công tử trở về, người muốn công tử tới gặp A Cửu dược sư á, chúng ta nhanh về thôi.”
Bị Song Nhi kéo đi, Long Huyền cũng không hỏi thêm gì nữa mà nhanh chân chạy trở về. Lần lịch luyện này, hắn rốt cuộc đột phá tới tam tinh nhập vi rồi, rốt cuộc trận quyết đấu ở thiếu niên thiên tài chiến cũng không phải lo lắng gì nữa.
…