Luân Hồi Thương Đế

Chương 96: Chương 96: Phù Sơn thành




Hơn năm mươi dặm đường đối với Đoạn Ngọc cũng không xa, lấy tố chất thân thể của hắn thì cũng chỉ là chuyện nửa canh giờ, vận dụng bộ pháp thì lại sẽ càng nhanh. Vì muốn có thể nhanh chóng chạy đến Phù Sơn thành nên hắn đã vận dụng Tam Tinh bộ, bộ pháp này thích hợp cho Mệnh Tuyền cảnh tầng ba trở xuống, lấy Đoạn Ngọc tu vi lúc này thì cũng đã đem bộ pháp thôi động đạt đến hiệu quả cực đại, không đến hai khắc(ba mươi phút) sẽ có thể đến được Phù Sơn thành.

Biết được Yêu tộc kế hoạch là nhằm đến Nhân tộc thành trì nên lúc đi đường thì Đoạn Ngọc cũng âm thầm đề phòng, trên đường đi không gặp được bất luận đoàn thương đội nào hay người qua đường càng khiến cho Đoạn Ngọc thần kinh kéo căng lên. Xem ra Phù Sơn thành cũng gặp Yêu tộc tập kích, không biết tình huống thế nào.

“Đế quốc mạng lưới liên lạc rất tốt, Yêu tộc nhắm vào Đế quốc thành trì thì tin tức rất nhanh sẽ được truyền đến Đế đô, nếu là phản ứng nhanh thì hoàn toàn có thể cứu viện”. Nghĩ nghĩ một chút thì Đoạn Ngọc cảm thấy Phù Sơn thành cho dù là rơi vào tính huống xấu cũng không đến mức bị phá hủy, đó dù sao cũng là đại thành của Đế quốc, Động Thiên cảnh có không ít, hẳn là có thể chống lại Yêu tộc âm mưu.

Chỉ là không biết đã có bao nhiêu người bị giết, Yêu tộc kế hoạch nhắm vào là thiên tài trẻ tuổi, trong thời gian ngắn cũng khó mà biết hết được thiệt hại.

Nếu như không biết trong Đoạn gia có ẩn giấu không ít cường giả thì Đoạn Ngọc cũng thật là lo lắng cho Thánh Nguyên Đế quốc trước tràng phong ba này, Yêu tộc nếu như cho rằng Đoạn gia chỉ có một vị Phong Vương cảnh lão tổ mà có phương án đối phó thì lần này có khả năng sẽ bị thiệt thòi cực lớn.

Đoạn Ngọc vừa đi vừa nghĩ cũng cảm thấy không sai, Yêu tộc kế hoạch sợ là đã bị đả kích nặng, thậm chí là thất bại, nói không chừng là Đoạn gia còn có thể nhân cơ hội này đem Yêu tộc nanh vuốt cắm vào Thánh Nguyên Đế quốc nhổ ra không ít.

“Cộc”. “Cộc”. Chợt trên đường đi chỗ xa xuất hiện bụi mù, Đoạn Ngọc nhìn đến liền có chút vui mừng, thanh âm truyền lại kia khá giống với tiếng vó ngựa chạy gấp, số lượng thì cũng chỉ có một. Hẳn là võ giả từ phía Phù Sơn thành chạy đến đây.

Không ngoài dự đoán, trước mắt Đoạn Ngọc rất nhanh đã xuất hiện một vị nam tử mặc chiến giáp cưỡi một con màu đỏ như lửa Hung Mã, chỉ riêng phần lưng đã cao đến nửa trượng, dĩ nhiên là một con Nhị giai Hung thú. Nam tử cưỡi ngựa thì là Luân Hải cảnh tám tầng.

“Tiểu huynh đệ đang đến Phù Sơn thành sao?”. Đoạn Ngọc nhìn đến thì vị nam tử kia cũng có chút kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc, ánh mắt nhìn sang Hắc Hỏa xà chân thân có chút kỳ dị thì thoáng thả chậm tốc độ Hung Mã cười hỏi.

“Vâng”. Đoạn Ngọc hơi chút ôm quyền gật đầu. Người đối diện hẳn là Phù Sơn thành võ quân, trên giáp còn có vết máu chưa khô, xem ra là mới trải qua một trận chiến không lâu, trên người còn lưu lại nhàn nhạt sát khí.

“Như vậy thì cẩn thận một chút, đêm qua Yêu tộc dẫn Hung thú công thành, kết quả đã bị đánh tan, Yêu tộc bị bắt hết, Hung thú cũng bị tàn sát hầu như không còn, thế nhưng vẫn có một chút cá lọt lưới, ngươi đi đến Phù Sơn thành nói không chừng sẽ đụng phải”. Người này nói xong thì cũng thúc hông của Hung Mã, cái sau lập tức hí dài tung vó chạy đi.

“Đa tạ!”. Đoạn Ngọc hơi chút gật đầu nói, cũng không biết vị nam tử kia có nghe được hay không.

“Suy đoán không sai, Yêu tộc gãy”. Đoạn Ngọc tiếp tục đi đường, khóe miệng hơi chút nhếch lên. Hắn không rõ ràng tình huống nhưng Yêu tộc công kích đến Phù Sơn thành hẳn là cùng Thiên Lang thành tương tự, bọn hắn bị bắt hết mà không phải giết chết, điều này cho thấy là ở Phù Sơn thành có Phong Hầu cảnh cường giả.

Phù Sơn thành như thế, những đại thành khác của Thánh Nguyên Đế quốc tất nhiên là cũng không khác nhiều, không biết lần này Yêu tộc phát động kế hoạch mà thất bại đã tổn thất bao nhiêu cường giả.

Kế hoạch Yêu tộc bị phá hủy, Hung thú công thành cũng bị đánh tan, Đoạn Ngọc đi đến Phù Sơn thành tất nhiên là càng yên tâm hơn. Nam tử kia nhắc nhở còn sót lại một chút Hung thú thì Đoạn Ngọc còn không để vào mắt, hắn còn không tin Phù Sơn thành cường giả bỏ sót Tam giai Hung thú chạy thoát.

Một đường chạy nhanh cũng không gặp phải Hung thú, trước mắt Đoạn Ngọc không xa xuất hiện một phương đại thành khổng lồ, tường thành dài đến mười mấy dặm, bên ngoài lúc này đang có rất nhiều Hung thú thi thể, không thiếu võ giả đang thu thập lấy Hung thú tài liệu cùng xử lý Hung thú thi thể, đồ vật có tác dụng thì giữ lại, không có tác dụng gì thì đem tiêu hủy.

Trên tường thành loang lổ vết máu cùng vết thú cào, lại nhìn dưới thành Hung thú thi thể cùng với Nhân tộc võ giả thi thể đang được chuyển đi thì cho dù không được tận mắt chứng kiến nhưng Đoạn Ngọc cũng có thể đoán được đêm qua ở Phù Sơn thành đã trải qua một trận chiến kịch liệt.

Đoạn Ngọc cùng Hắc Hỏa xà chân thân đi đến cũng gây nên một chút võ giả ánh mắt, thế nhưng bọn hắn rất nhanh cũng liền xem như không thấy, tất cả đều đang bận rộn vào công việc của mình. Đoạn Ngọc dọc đường thì đến được cổng vào Phù Sơn thành.

Đến được chỗ này thì Đoạn Ngọc mới biết nguyên lai là đám võ giả ở ngoài thành đang thu thập Hung thú tài liệu kia cũng không phải là tự phát, việc này là do Phù Sơn thành Thành chủ đề xuất, võ giả ra ngoài thu thập Hung thú tài liệu phải giao lại bảy phần cho Phủ Thành chủ, ba phần giữ lại xem như là công lao.

Phủ Thành chủ thu lấy bảy phần Hung thú tài liệu cũng không dùng cho việc tư mà sẽ trích ra một phần để tu sửa tường thành, trận pháp bảo hộ Phù Sơn thành..., một phần khác thì đem phân phát cho những gia đình có võ giả tham gia trận chiến đêm qua, có người còn sống, có người chết trận.

Đoạn Ngọc nghe được loáng thoáng thì cảm thấy Phù Sơn thành Thành chủ đúng thật là một người có tầm nhìn, biện pháp này thu phục nhân tâm rất tốt, toàn bộ Phù Sơn thành võ giả càng thêm đoàn kết, đều sẽ xem Phù Sơn Thành chủ như là thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

“Chậc chậc! Nghĩ lại đêm qua tràng cảnh quả thực là kinh tâm động phách, Phong Hầu cảnh cường giả không xuất thủ thì thôi, một khi xuất thủ liền là khủng bố”. Đoạn Ngọc đang âm thầm lắng nghe đám võ giả xếp hàng chờ đi vào Phù Sơn thành thì chợt nghe được một chuyện có ý tứ.

“Đó là tất nhiên!”. Một vị Mệnh Tuyền cảnh phụ họa. “Phong Hầu cảnh ở trong Đế quốc cũng có không nhiều, mỗi một vị đều giống như định hải thần trâm, một khi xuất động thì kế hoạch của Yêu tộc cơ bản là không chịu nổi một kích”.

“Hắc hắc, ta lúc đó ở quá xa, nhìn không đến tràng cảnh hùng vĩ kia”.

“Cũng không biết là vị Phong Hầu cảnh cường giả nào, nếu có cơ hội thì ta muốn hướng đến vị đại nhân ấy cảm tạ”.

“Thôi mơ đi, bằng ngươi Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng cũng mơ mộng gặp được Phong Hầu cảnh đại nhân? Ta xem Thành chủ đều khép nép trước mặt vị cường giả kia”. Lập tức có người cười nhạo.

“Ta cũng không muốn gặp, chỉ là muốn cảm tạ”. Người trước có chút giận dỗi quát.

“Ha ha...”. Việc này liền dẫn đến xung quanh một đám võ giả phá lên cười.

Đoạn Ngọc thông qua cuộc trò chuyện này của bọn hắn thì cũng hiểu được đại khái nội tình của trận chiến đêm qua. Yêu tộc dẫn theo Hung thú tấn công Phù Sơn thành, trong thành võ giả lập tức phấn khởi chiến đấu, thế nhưng Yêu tộc dẫn đầu lại có hai tên Tứ giai đỉnh phong, Phù Sơn thành Động Thiên cảnh cường giả hơi có chút yếu thế.

May mắn đó là có Phong Hầu cảnh cường giả đi ngang qua đem đám Yêu tộc bắt hết, trước khi rời đi còn trực tiếp động thủ tàn sát lượng lớn Hung thú. Từ đó cũng đặt nền móng cho chiến thắng của Phù Sơn thành, đem Hung thú còn lại giết đến hầu như không còn.

Nhìn xem những người này trên mặt hân hoan vui sướng vì đạt được sự sống sau tai nạn thì Đoạn Ngọc cũng có chút vui mừng, cùng lúc đó hắn càng cảm thấy tầm quan trọng của việc đem võ giả cường đại cử đi tọa trấn các phương trong Thánh Nguyên Đế quốc, nếu muốn đem Yêu tộc uy hiếp giảm xuống đến mức thấp nhất thì việc này cần phải thực thi càng nhanh càng tốt.

“Tìm được, Tứ Hoàng tử quả nhiên là đến Phù Sơn thành”. Đang lúc Đoạn Ngọc nghe đám người kia say xưa kể chuyện về vị Phong Hầu cảnh kia thì ở một góc nào đó trong Phù Sơn thành, Thiên Thất quay đầu nhìn sang Thiên Tam cùng Thiên Cửu nói.

Cách chỗ bọn hắn không xa còn có mười vị Yêu tộc hóa hình không hoàn toàn bị phong ấn tu vi, trên thân đều có vết thương nặng nhẹ không đồng nhất.

“Ừm! Chuẩn bị tiếp xúc đi, nhanh chóng mang Tứ Hoàng tử trở về Đế đô, Yêu tộc kế hoạch thất bại thảm hại, tiếp theo không biết bọn hắn sẽ có hành động điên cuồng gì”. Thiên Tam gật đầu trầm giọng nói.

“Cần gì phải vội vã như thế?”. Thiên Cửu lúc này lại khẽ cười. “Chúng ta dù sao cũng đã tìm được Tứ Hoàng tử, hắn cũng không lại có thể thoát khỏi tầm mắt của chúng ta, các ngươi không tò mò hắn muốn đến Táng Long cốc làm gì sao?”.

“...”. Thiên Tam cùng Thiên Thất hơi chút nhìn nhau, kỳ lạ đó là đều không đáp mà lựa chọn trầm mặc.

“Hắc hắc, xem ra cũng không phải chỉ có mình ta có ý nghĩ này”. Thiên Cửu cười nói. “Dù sao thì hiện tại cũng không có người biết được thân phận của Tứ Hoàng tử, Yêu tộc muốn nhắm đến thiên tài của Đế quốc thì cũng phải là tấn công Đế đô, tại Phù Sơn thành này bọn hắn nhiều nhất là lại phái đến một vị Phong Hầu cảnh, như vậy thì có gì đáng sợ đâu?”.

“Có chúng ta âm thầm bảo hộ, không phải Yêu Vương tiến đến thì Tứ Hoàng tử cơ bản là không có nguy hiểm đến tính mạng!”.

Tác giả: Luân Hồi Thương Đế

Nguồn: vtruyen.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.