Luân Khả Khải Hoàng

Chương 5: Chương 5: BẢO BỐI, TỐI QUA CÓ THOẢI MÁI KHÔNG?




Một cô gái với đôi tay mềm mại, nhẹ lướt qua những phím dương cầm, đánh lên giai điệu giáng sinh êm dịu. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi dãy bàn tiệc xa hoa, chén dĩa đều được mạ vàng, từng đôi đũa cũng được mạ vàng nốt. Vừa nhìn vào là biết buổi tiệc này dành cho giới đại gia!

À không! Chỉ mới là dành cho mấy đứa con của đại gia thôi!

Bên ngoài căn phòng, có gần 20 người vệ sĩ mặc suit đen xếp hàng dài chờ lệnh. Tất cả bọn họ đều là cận vệ của đám cậu ấm cô chiêu bên trong kia. Tập thể cận vệ im lặng nghiêm trang xếp thành 2 hàng đối xứng canh gác, một lời cũng không nói với nhau?

Làm gì có chuyện đó!

Lâu lâu mới được gặp nhiều đồng nghiệp như vầy, phải tranh thủ tám chuyện một chút! Sẵn tiện tìm cơ hội móc nối công việc luôn! Rất tiện lợi nha!

“Này, lương bổng bên anh thế nào?” - Cận vệ của tiểu thư A lên tiếng hỏi thăm trước.

“Tôi được 10 ngàn 1 tháng” - Cận vệ công tử B mạnh dạn công khai.

“Vậy sao? Tôi chỉ có 9 ngàn” - một người cận vệ khác ở tít bên kia rống qua - “Bên anh còn cần người không? Tôi lập tức thôi việc!”

“Bên tôi được 10 ngàn, cộng thêm cô chủ rất hay đi du lịch, chúng tôi đều được mang theo” - lại một người cao giọng khoe phúc lợi của mình.

Ai ai cũng nháo nhào hỏi han nhau, chỉ có 3 cận vệ của Quách Khải là im lặng nhất!

Bọn họ làm thế nào lại lạnh lùng như vậy chứ? Tập thể đều thắc mắc. Hay do lương cao quá không dám nói sợ người khác giành mối? Nếu thật vậy thì quá ích kỉ đi!

“Nè, 3 anh thì sao? Lương tháng bao nhiêu?” - tập đoàn Quách Thị ai còn không biết nữa, giàu có một phương hẳn là phúc lợi cũng không ít đi. Các tiểu đồng nghiệp thực tâm muốn biết a.

Cận vệ của Quách Khải nhìn nhau một hồi, đồng loạt xoay qua nói: “Chúng tôi không có lương!”

Tập thể đồng loạt hít khí lạnh! Trợn to mắt! Tập đoàn Quách Thị tuyển cận vệ về bốc lột sức lao động không trả lương? Tin này có thể bán cho nhà báo hay không? Nhưng rất cần đương sự ra làm chứng nha! Chúng ta sẽ chia đôi tiền thù lao!

“Chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng cậu chủ, lúc 10 tuổi thì được lão gia xin từ cô nhi viện về. Khi đó cậu chủ mới vừa ra đời, chúng tôi ở lại Quách gia được ăn được ở được cho đi học. Bây giờ sống chỉ có một nhiệm vụ là bảo vệ cậu chủ. Chúng tôi không dám đòi hỏi gì thêm! Nhiều khi muốn có tiền riêng, rủ nhau đi nhậu một bửa cũng không có.” - một trong 3 người rõ ràng giải thích, ánh mắt còn phiến hồng rất đáng thương.

Tập thể cận vệ sau khi nghe xong đồng loạt tỏ ra thương cảm tột cùng, thì ra là cô nhi được nuôi từ nhỏ trong Quách gia. Hiện tại chỉ có thể sống nương tựa vào Quách gia, không hề được tự do.

Đáng tiếc hơn là không có tin để bán! Cái này mới thật là xót xa!

Cảm thán xong thì đột nhiên chụm lại, bắt đầu mỗi người móc tiền túi ra một ít, góp thành một nùi to đưa về phía cận vệ Quách Khải.”Này, chúng tôi mỗi người góp vài trăm cho các anh. Tranh thủ hoàn thành tâm nguyện đi. Cùng là đồng nghiệp, chúng tôi giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.”

Một người trong số 3 người đứng ra đại diện nhận số tiền, lệ ứa hoen mi mà nói: “Thật lòng cám ơn các anh. Các anh quá nghĩa khí. Bây giờ phải đứng ở đây bảo vệ cậu chủ chứ nếu không chúng tôi đã lập tức chạy xuống nhà hàng dưới tầng, gọi 3 chai rượu ngon hoàn thành tâm nguyện rồi!”

“Các anh cứ đi đi” - tập thể đồng nghiệp rất hồ hởi - “Chúng tôi đứng canh là được rồi sẵn tiện bảo vệ cậu chủ giúp các anh luôn! Đi nhanh rồi về. Buổi tiệc này kéo dài chắc cũng phải nửa đêm. Khi nào cậu chủ các anh gọi chúng tôi sẽ nói các anh đi vệ sinh, đồng thời gọi báo cho các anh lập tức quay lên”

Tiểu đồng bọn hết sức nhiệt tình, ba người cận vệ của Quách Khải cũng không khách sáo nữa, bịn rịn tạm biệt rồi rời đi. Tập thể còn lại nhìn theo bóng lưng ba người đồng nghiệp đáng thương mà lòng trộm mỉm cười. Chúng ta vừa làm được một việc tốt a!

Nhà hàng dưới tầng.

“Haha, lại lừa được thêm mớ tiền đi nhậu. Tổng cộng có 6 ngàn, kêu thoải mái đi!”

“Đúng là dễ gạt hết sức! Chúng ta còn chưa ra hết tuyệt chiêu. Nhớ lần trước đám cận vệ của ông chủ Tân còn bao trọn gói bửa nhậu, muốn kêu bao nhiêu thì kêu nữa là!”

“Cận vệ cũng có nhiều loại. Loại như chúng ta thì gọi là Biết Diễn Xuất.”

Hahahahaha.

Sau đó cả ba ăn uống như điên!

Trở lại trên này, Quách Khải đang bị Tiểu Thư A - con gái của chủ tập đoàn vật liệu xây dựng vây lấy.

“Khải ca. Không biết anh đã có bạn gái hay chưa?” - Tiểu Thư A kéo ghế đến kề sát tai Quách Khải hỏi nhỏ.

“Này, không được phép nói chuyện riêng. Chúng ta là đang hội họp chứ không phải hẹn hò nha” - Một tiểu thư khác châm chọc.

Tiểu Thư A đưa cặp mắt nhỏ liếc qua: “Liên quan gì đến cô! Tôi đây thân mật với anh Khải chẳng lẽ cô ghen?”

“Cô ta thì làm gì có tư cách ghen. Bạn gái của Quách Nhị Thiếu Gia đây mới có quyền hạn đó. Đúng không A Khải?” - một vị công tử ở một bên lên tiếng.

Quách Khải chỉ nhếch miệng cười một cái, một câu cũng không trả lời!

Lý do?

Quách Khải quá quen với những buổi tiệc như thế này. Đại khái chính là Gặp Mặt và Diễn Cho Tốt!

Các cô gái mang danh con nhà giàu có, được giáo dục kĩ càng, lớn lên thì được gia đình quăng cho vài hạng mục nhỏ để quản lý, thực chất chỉ là đám hồ ly tinh chuyên dựa vào chuyện ganh ghét lẫn nhau mà sống. Quách Khải khẳng định tương lai có lấy vợ nhất định không được dính vào mớ phụ nữ này.

“Ai da. Anh Khải tại sao đến giờ này vẫn chưa công khai bạn gái nào cả? Có phải anh cố tình giấu bọn em không?” - một cô tiểu thư khác lên tiếng hỏi dồn.

Quách Nhị thiếu gia là người giàu có nhất bàn tiệc này, lớn lên lại càng tuấn tú tiêu sái, kèm theo khí chất phong lưu lãnh đạm khiến người ta luôn có cảm giác cầu bất mãn. Rất kích thích.Mỗi tiểu thư đến đây đều mang không nhiều thì ít tư tình đối với y. Cố gắng gặng hỏi xem đã có đứa tiện nhân nào giành chổ với mình chưa chính là mục đích chủ chốt của các ả!

Vậy Quách Khải đã yêu ai chưa?

Chưa!

Đời này cậu chưa biết gì gọi là yêu thương một người. Cũng không nghĩ ra được tương lai mình phải thích cái dạng con gái nào đến mức có thể kết hôn! Nhân sinh trong mắt y toàn bộ đều như dòng nước chảy qua bờ sông, chưa ai lưu lại được trong lòng dù chỉ là một gợn tương tư nhỏ.

“Người được anh Khải giấu kĩ như vậy, chắc hẳn là một tiểu thư ưu tú lắm”

“Đúng đó. Đúng đó. Chúng tôi nghe rất nhiều lời đồn về người đó.”

“Có phải chính là Cảnh Hiên Nhi?”

Cuối cùng cũng chịu nói ra! Đối thủ nặng kí nhất hôm nay không có mặt và cũng là câu trả lời mà các ả không muốn nghe nhất từ miệng Quách Khải. Người đó không ai khác ngoài Cảnh Hiên Nhi.

Cảnh Hiên Nhi là con gái út của chủ tịch tập đoàn dầu khí lơn thứ 2 cả nước, từng có người đồn đoán rằng cô và Quách Khải đã trải qua sinh tử với nhau. Từ trước đến nay không ai tiếp cận được Quách Khải trừ cô ấy. Nếu thật sự Quách Khải yêu Cảnh Hiên Nhi thì bất luận là thần tiên trên trời cũng không tài nào tranh nổi!

Tại sao ư?

Tập đoàn họ Cảnh nắm trong tay nguồn vốn ngầm khổng lồ, hùng mạnh đến mức kể cả Chủ Tịch Nước cũng muốn gả con vào gia đình ấy chứ huống chi là những tập đoàn thông thường. Cho nên nếu Cảnh Hiên Nhi yêu Quách Khải, chắc chắn y cũng phải nhân cơ hội này mà bước vào nhà họ Cảnh, điều này đối với Quách Thị chỉ có lời không có lỗ!

Mà ai dám cả gan giành Quách Khải trong tay Cảnh Hiên Nhi thì cũng quá chán sống rồi đi!!

“Hắt xì” - ở trong thang máy lúc này, Cố Nhạc Luân đột nhiên hắt xì một cái!

“Nào có” - Quách Nhị thiếu gia rốt cuộc cũng chịu lên tiếng - “Hiên Nhi và tôi chỉ là bạn bè, không hề quá phận. Mọi người đừng đồn đoán lung tung sẽ rất ảnh hưởng đến cô ấy”

“Xem kìa. Nhắc đến Cảnh tiểu thư anh Khải liền lập tức bênh vực ra mặt. Vậy mà còn nói không có tư tình” - tiểu thư C miệng cười tủm tỉm phát biểu.

Quách Khải cười nhạt rồi lắc đầu: “Tuổi trẻ nhiệt huyết, tôi cũng không nhất thiết phải quan hệ với chỉ một người nữ nhân”

Sau khi câu này được nói ra, tập thể mọi người đều kinh ngạc! Quách Khải đang ngầm thừa nhận chuyện gì đây?

Một công tử phía bên kia bàn đột nhiên hứng khởi: “Không lẽ.... Quách thiếu gia đây có hứng thú với Gay?”

Quách Khải rất muốn bước tới đập đầu người phát ngôn câu này một cái!

Nhưng không biết suy nghĩ thế nào lại tiếp tục mỉm cười, đưa ánh mắt đảo theo chiều xoay của ly rượu trên tay: “Nam nhân hay nữ nhân đều không quan trọng. Quan trọng ở chổ tôi coi người đó là gì. Một nô lệ dành riêng cho tình dục thì hà tất phải phân biệt giới tính!”

Tập thể ngưng trọng vài giây! Quả thật không đơn giản!

Trong hoàn cảnh ai nấy đều bối rối, chỉ riêng mình Quách Khải chầm chậm hớp một ngụm rượu vang, tâm tình cực kì khoan khoái, thì đột nhiên cánh cửa phòng bị vặn chốt mở ra.

Cho dù đã bị khoá từ bên trong!

Và bên ngoài có tận 20 cận vệ!

À không! 3 người đi nhậu! 17 cận vệ!

Một chiếc đầu nhỏ chậm rãi đưa vào, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh phòng. Sau đó vội vàng rút đầu ra!

“Mình nhớ là mình nhìn đúng số mà ta!” - Chủ nhân chiếc đầu nhỏ dán sát thẻ khoá cùng số phòng ghi lên cửa mà so sánh - Đúng y chang! Chính là phòng của mình! Sao nhiều người quá vậy?

Tầm nửa phút bỡ ngỡ, tập thể thành viên trong phòng lại tiếp tục nghênh đón chiếc đầu ban nãy. Nhưng lần này mang theo cả một dáng người thanh niên cao ráo nho nhã mạnh dạn mở cửa bước hẳn vào. Đóng lại. Và hỏi tỉnh bơ:

“Thật ngại quá, cho hỏi các vị đây là đang có sự kiện gì trong phòng của tôi?”

Tập thể không khỏi đưa mắt nhìn về phía Quách Khải! Vì phòng này là phòng riêng của y. Người vừa đến lại có chìa khoá phòng, vượt qua cả cận vệ Quách gia chắc hẳn phải là người quen! Đừng nói là tình nhân đêm qua đây nha!!!!!!

Quách nhị thiếu gia lúc này tỏ ra rất bình tĩnh, đưa tay về phía chủ nhân của chiếc đầu nhỏ đi lạc đề nghị: “Đến đây”

Chiếc đầu cùng cả thân người cũng ngoan ngoãn bước tới. Người ta gọi mình a! Chắc là người ta muốn nói chuyện với mình.

Khi khoảng cách hai người gần kề, Quách Khải bất ngờ nắm lấy tay đối phương kéo mạnh đến. Làm chàng thanh niên không chút phòng bị mà ngã nhào lên người y.

“Thật ngại quá” - cái miệng nhỏ bối rối xin lỗi, vì vừa rồi cái não nhỏ cho rằng chắc có lẽ chính mình sắp va phải thứ giứ đó nên anh bạn kia mới kéo mình tránh qua.

Lúc thân thể nhỏ đang cố găng tìm vị trí tốt để đứng lên, bằng động tác rất khẽ, Quách Khải đã dùng tay nâng người khéo léo che đi mặt mình, đồng thời lướt đôi môi qua vành tai nhỏ, bỏ lại vỏn vẹn một câu: “Hãy giúp đỡ tôi!”

Cái não nhỏ nhưng lại rất thích hành hiệp trượng nghĩa! Nghe anh bạn đây cầu cứu chắc hẳn anh ta đang gặp nguy hiểm, cho nên thân thể nhỏ cũng rất nghe lời, bị sắp đặt ngồi trên đùi, gọn gàng trong lòng ai kia.

“Bảo bối” - Quách Khải đưa tay sờ chiếc cằm nhỏ - “Tối hôm qua có thoải mái hay không?”

[Hết chương 5]

An post trễ. Nên An bù lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.