Luân Khả Khải Hoàng

Chương 6: Chương 6: MÓN NỢ




Cố Nhạc Luân trong lòng hỡi ơi! Không biết phải trả lời thế nào với câu hỏi này. Nhưng chiếu theo giọng điệu người hỏi coi bộ khá ấm áp nên cậu đành dùng bộ óc thuần khiết của bản thân mà ứng phó.

Lập tức cúi đầu. Tỏ ra bẻn lẻn: “Không. Vẫn còn một chút không thoải mái. Thật xin lỗi. Khiến anh lao tâm cả đêm.”

Tập thể bèn hít một ngụm khí lạnh! Loại tình huống gì đây? Đại hội come out?

Chính Quách Khải cũng không giấu được bất ngờ, tên này vừa nhận được một lời viện trợ liền nhập vai như vậy! Còn hiểu cả ý mình nói? Có thuật đọc tâm sao?

Thật ra bộ não nhỏ của Cố Nhạc Luân cùng lắm chỉ có thể nghĩ đến đoạn kịch bản: Chắc tối qua mình bệnh, anh ấy chăm sóc mình cả đêm nên bây giờ mới hỏi có thoải mái không! Và mình thì nên trả lời không thoải mái lắm để anh ấy mượn cớ dắt mình đi ra ngoài khám bác sĩ mà chuồn đi.

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên cố nén, kèm thêm một chút vui mừng bất đắc dĩ của Quách Khải. Cố Nhạc Luân thầm vỗ tay trong bụng tự khen ngợi bản thân!

Mày giỏi quá Luân ơi!!!!! Thật không làm mất mặt Baba, Daddy, cùng Tiểu Yêu Quái!

Dù trong lòng rối loạn nhưng ngoài mặt Quách nhị thiếu gia vẫn cố gắng diễn: “Vậy bảo bối sốt ruột chạy đến đây, có phải vì muốn buổi tiệc nhanh chóng kết thúc không?”

“Ừm” - nét mặt phải nói là cực kì ngoan ngoãn. Hai má phúng phính đặc biệt đáng yêu!

Đến những thực khách xung quanh cũng có cảm tưởng như tâm can mình mềm nhũng ra bởi biểu tình của Cố Nhạc Luân, không ngờ nam nhân cũng có thể khả ái như vậy! Quả thực là yêu tinh!

Bậy rồi! Em trai mới là yêu tinh. Còn tôi là tiểu thần tiên trong sáng! Suốt ngày chỉ mặc một chiếc quần lót, phía trên thì cởi trần, cùng với đôi cánh trắng tôi bay khắp nơi ban phát phước lành cho nhân loại!!! ---- Cố Nhạc Luân tin sái cổ bởi những nhận xét được coi là “chân thật” của đội cận vệ!

Quách nhị thiếu gia dùng ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn vật nhỏ vài giây sau đó quay sang đối với mọi người thông báo: “Thật ngại quá, chắc tôi phải đi trước. Các vị cứ ăn chơi thoả thích. Đừng ngại.”

Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng từ nãy đến giờ tập thể cậu ấm cô chiêu còn không hiểu chuyện sao? Lập tức đồng ý tán thành. Tiễn hai người ra cửa, sau đó chụm lại bàn tán.

Không ngờ lại lộ liễu như vậy!!

Muốn bước vào nhà họ Quách chắc phải đổi đối tượng thôi !

Vậy Cảnh Hiên Nhi có chấp nhận số phận chỉ được làm vợ trên danh nghĩa không?

Chúng ta thập phần muốn biết rõ!!!!!

Sau khi Quách Khải tay trong tay dắt Cố Nhạc Luân ra khỏi phòng liền lập tức rút điện thoại bấm số cận vệ: “Trở lên đây!”

Chết! Cậu chủ triệu hồi! Tại sao có thể ăn tiệc nhanh như vậy? Bộ không phải bàn chuyện hợp tác này kia sao? Ít nhiều cũng phải ăn lâu hơn chúng ta chứ! Chỉ mới nhậu được phân nửa!!! Mất hứng!””Phục vụ! Gói tất cả còn lại mang về. Gửi lên phòng chúng tôi” - sau đó tập thể xoắn đít phóng như bay đi trình diện.

Về việc Cố Nhạc Luân vì sao có thể vượt qua được 17 cận vệ còn lại, lý do chính cũng bởi vì diện mạo cậu ấm của cậu. Bọn họ có chặn lại hỏi muốn đi đâu? Nhưng Cố Nhạc Luân đã trình ra thẻ phòng nên tập thể cận vệ bèn tin tưởng đây có thể là khách của Quách Khải. Vì người nắm rõ danh sách khách mời chính là 3 cận vệ nhà họ Quách, bọn họ lúc đó vắng mặt nên dĩ nhiên Cố Nhạc Luân có thể thuận lợi vào phòng.

Vì để tránh cho đám cận vệ của các cậu ấm cô chiêu dòm ngó, Quách Khải đành kéo Cố Nhạc Luân xuống tầng dưới. Sau đó nhét vào trong tay cậu một tờ tiền: “Đi đi. Xem như tôi cảm ơn anh”

Đường đường là Cố đại thiếu gia! Lại còn có bạn gái là hoa khôi xinh đẹp! Lại từ nhỏ đã được ví như một tiểu thiên thần! Làm sao có thể nhận tiền khi giúp đỡ người khác chứ! Anh bạn này đúng là quá coi thường người ta đi!

“Này” - Cố Nhạc Luân kéo Quách Khải lại, vùi tiền vào túi áo vest của y - “Tôi không cần tiền. Nhưng hãy trả lại phòng cho tôi. Phòng đó là của tôi, do tôi bỏ tiền thuê nó! Các anh nếu đã chiếm dụng thì phải cùng tôi đi đổi một căn phòng mới! Tôi sẽ trả thẻ từ lại cho anh”

Quách Khải lười đôi co. Dạng người thừa dịp muốn làm quen với y mỗi ngày y gặp không ít: “Mang thẻ từ của anh xuống lễ tân, bảo rằng họ đã đưa nhầm thẻ, chắc chắn họ sẽ đổi cho anh phòng mới” - nói rồi định quay lưng bỏ đi.

“Khoan đã” - Cố Nhạc Luân lại một lần nữa kéo tay Quách Khải - “Lỡ họ không đền vậy thì tôi phải tìm anh ở đâu?”

Quách Khải nhếch miệng cười. Có phải quá trơ trẻn rồi không? Muốn xin số hay điện thoại hay là địa chỉ nhà luôn?

Quách nhị thiếu gia luôn chọn cách đơn giản nhanh gọn nhất, trực tiếp móc ra một xấp tiền nhét vào tay Cố Nhạc Luân: “Tầm tiền này đủ để anh thuê một căn phòng mới, xem như là thế chấp vì tôi không đi cùng anh được. Anh cứ tự mình đi, nếu họ không đổi cho anh thì cứ cầm tiền mà thuê phòng khác.”

Nói rồi dứt khoát bỏ đi!

“Này. Nếu mà họ chấp nhận đổi tôi sẽ trả lại tiền cho anh.” - Cố Nhạc Luân vọng theo bóng lưng người kia.

Người gì mà kì lạ!

Cố Nhạc Luân theo lời Quách Khải đi xuống đại sảnh, nhân viên lễ tân trông thấy thẻ phòng lập tức thất kinh! Vội vàng xin lỗi rối riết và đổi cho Cố Nhạc Luân tấm thẻ phòng khác!

“Cho hỏi, vậy là do cô nhầm lẫn? Căn phòng đó vốn thuộc về anh bạn kia?”

“Đúng vậy. Người anh gặp có thể là Quách nhị thiếu gia của chúng tôi. Cậu ấy chắc chắn sẽ đuổi việc chúng tôi vì đưa nhầm thẻ từ cho anh” - nhân viên lễ tân mặt mũi xanh méc, chắn là đang rất lo sợ!

Cố Nhạc Luân nhìn biểu tình đáng thương của nữ tiếp tân mà trong lòng chua xót. Lập tức xua xua tay, cố gắng an ủi: “Không sao đâu, cô nói cho tôi biết anh ta ở phòng nào? Tôi còn giữ tiền của anh ta, tôi sẽ đến trả lại sẵn tiện nói rằng do tôi làm cô phân tâm nên mới đưa nhầm. Tôi sẽ giúp cô.” - hãy tin tôi đi! Tôi là tiểu thần tiên đó!Quỷ mới dám! Thà nhận lỗi còn hơn là bán đứng thiếu gia một lần nữa.

“Thật ngại quá, tôi không thể cho anh biết vị trí phòng của Quách nhị thiếu gia. Tiền mà anh ấy đưa cho anh thì anh cứ giữ đi, không cần tìm anh ấy.” - nói rồi cô nhân viên lập tức chạy vội đi báo cáo với quản lý, sẵn tiện tìm viện trợ. Bỏ Cố Nhạc Luân lại với chiếc thẻ từ của căn phòng mới.

Đành chịu thôi! Khách sạn lớn như vậy muốn tìm một người không lẽ phải gõ cửa từng phòng! Cố Nhạc Luân xị mặt, cất tiền vào ví, nói thầm trong bụng rằng tương lai có gặp lại nhất định sẽ hoàn kim nguyên chủ.

Nói đến trong phòng, ba cận vệ đang đứng úp mặt vào tường chịu phạt!

“Thiếu gia! Cậu tha thứ cho chúng tôi đi. Chúng tôi bỏ cậu đi nhậu đâu phải lần đầu tiên. Nhưng hễ có nguy hiểm liền xuất hiện kịp thời còn gì!”

Mà từ nhỏ đến lớn thiếu gia làm gì gặp nguy hiểm nghiêm trọng! Cùng lắm là trồng cây chuối không may bị đập mặt xuống đất, hay chơi trên đồi cát bị cát bay vào mắt, rồi còn chọc chó bị chó dí, vân vân.. Nhưng những tình huống đó thần tiên cũng đỡ không kịp chứ đừng nói chúng tôi! Thiếu gia thật không biết nói lý lẽ!

“Đúng đó! Chúng tôi trước khi đi đã cẩn thận nhờ cậy 17 tên cận vệ còn lại. Nếu có nguy hiểm bọn họ nhất định không đứng yên”

Chủ nhân bọn họ cũng ở trong phòng. Có cướp có giết gì thì còn lâu mới tới thiếu gia. Lúc đó chúng tôi đã lên đến nơi rồi!

“Với lại thiếu gia cũng có võ”

Quách Khải có học qua chút võ phòng thân, căn bản cũng chẳng cần bọn cận vệ này làm gì. Quan trọng là ở hai chữ “Tín Nhiệm“. Thuê người khác cũng được, nhưng không có gì bảo đảm bọn họ tuyệt đối trung thành, cũng như là bảo toàn mọi thông tin. Ba người này cùng lớn lên với Quách Khải, ít nhiều cũng coi nhau như thân thuộc.

Và lý do chính xác là: CHỦ NÀO TỚ NẤY.

“Không phạt vì chuyện bỏ tôi đi nhậu” - Quách Khải ngồi ở ghế bành, biểu tình thản nhiên - “Ai đã đi thăm dò và báo cáo hôm nay chắc chắn Hiên Nhi sẽ có mặt?”

Một người cận vệ giơ tay thành thật: “Là tôi”

Một lời vừa nói xong, hai vị còn lại lập tức xoay mặt rũ bỏ hình phạt! Trở về bên cạnh Quách Khải: “Thiếu gia. Chúng tôi không liên quan”

Cực kì rạch ròi minh bạch!

Quách Khải tiếp tục nói: “Anh thừa biết nếu Hiên Nhi không đến, đám con gái kia sẽ làm phiền tôi đến mức nào mà”

“Thiếu gia, tôi thật sự đã đi qua hỏi tiểu đồng bọn cận vệ bên nhà họ Cảnh. Họ bảo Cảnh tiểu thư đã cất công đi mua sắm cả ngày trời chỉ để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay mà thôi.”

“Vậy người đâu?” - giọng Quách Khải đanh lại.

“Đợi tôi một chút” - cận vệ một mặt vẫn xoay vào tường, tay thò vô túi quần lấy ra điện thoại, nhấn số gọi cho ai đó - “Này chú em, Cảnh tiểu thư đâu?”

Bên đầu dây kia tuần tự giải thích gì đó rồi đôi bên cúp máy. Bất ngờ là người cận vệ đang chịu phạt đột nhiên xoay lưng trở ra, đi về phía Quách Khải.

“Thưa thiếu gia, theo lời cận vệ nhà họ Cảnh cho biết tối nay đột nhiên Cảnh lão gia lên cơn đau tim, Cảnh tiểu thư không thể đến được vì phải vào bệnh viện chăm sóc cha già. Cảnh tiểu thư đã gọi điện thoại rất nhiều cho thiếu gia lúc trưa để báo tình hình nhưng thiếu gia tuyệt nhiên không nghe máy. Thiếu gia! Tôi đây không liên quan!”

Quách Khải không thích Cảnh Hiên Nhi, y chỉ mượn cô làm bình phong ngăn cản đám phụ nữ phiền phức. Lúc trưa, Quách Khải rõ ràng có nhìn thấy cuộc gọi từ số của Cảnh Hiên Nhi, nhưng y cứ tưởng như bao lần khác, cô lại gọi hỏi xem nên mặc gì mới đẹp, trang điểm thế nào mới xinh. Phiền chết đi được. Nên Quách nhị thiếu gia lập tức phớt lờ không nghe máy.

Dẫn đến hậu quả phải chịu đựng đám người kia cả tiếng đồng hồ!

“Thiếu gia. Lúc nãy cậu làm sao rời khỏi được?” - một cận vệ cúi người hỏi.

“Giả Gay!”

Phụt! Cả ba tự nuốt nước bọt của mình mà sặc!

“Thiếu gia!” - 6 con mắt to tròn hết cỡ nhìn về phía Quách Khải.

Không phải chứ!!!!!!

Là lợi dụng người ban nãy cho nên mới nhét vào tay hắn một cọc tiền?

Kế như vậy mà cũng nghĩ ra!

Không uổng là nhị thiếu gia nhà họ Quách!

Không làm mất mặt 3 chúng tôi!

Phải đặc biệt vỗ tay tán thưởng một phen. Bốp bốp bốp!

“Thiếu gia, vậy bửa tiệc...” - có thu tiền không? Hay thiếu gia dại dột trả hết vậy?

Quách Khải đưa mắt lên nhìn trần nhà vài giây: “Tôi nhớ bản thân chưa từng nói sẽ đãi”

“Chúng tôi hiểu rồi thiếu gia” - một bên nhận lệnh, một bên gọi người - “Cứ nhân viên kế toán cùng vài bảo vệ lên phòng đãi khách. Cầm cả máy cà thẻ.”

Và rồi ba người hùng hùng hổ hổ đi thâu tiền!

[Hết chương 6]

An up trễ nhưng An không bù nữa huhu. Chị Catherine sẽ quánh đòn An mất. An thành thật sorry mọi người lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.