Thật lòng Cố Nhạc Luân không nghĩ nhiều về chuyện Cảnh Hiên Nhi muốn hại mình, trước mắt cậu chỉ thấy Quách Khải bị thương vì cậu, vết thương còn khá ghê rợn, tưởng tượng nếu gương mặt của bản thân bị loại thương tật này thì còn gì đáng buồn hơn!
Sau khi Quách Khải được băng bó, bác sĩ cùng đi ra để căn dặn người nhà. Người nhà ở đây theo đúng thông lệ sẽ là Âu Phúc, nhưng lần này Âu Phúc bị Cố Nhạc Luân nhào lên chiếm dụng thân phận một cách trơ trẻn.
“Sao rồi bác sĩ? Anh ấy có nặng lắm không?” - ánh mắt lo lắng.
Quách Khải đưa tay ngăn Âu Phúc tiến tới, cứ để cậu ấy hỏi.
Bác sĩ tận tình trả lời: “May mắn đưa đến bệnh viện nhanh chóng, vết thương đã được xử lý nhưng về sau khó tránh có thể để lại vết sẹo mờ. Cố gắng trong thời gian này tịnh dưỡng, đừng để lại bị thương”
Cố Nhạc Luân gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi. Cám ơn bác sĩ”
Quách Khải chưa từng để bản thân chịu thiệt thòi vì ai, cư nhiên hôm nay vì một người mà hắn hy sinh để lại sẹo. Đối với Âu Phúc mà nói, đối phương trong tương lai chắc chắn không phải là địa vị tầm thường.
“Đi về thôi. Bác sĩ nói anh cần điều dưỡng cho tốt” - Cố Nhạc Luân một bên dìu Quách Khải - “Từ ngày mai tôi sẽ đi theo anh, nếu anh cần làm công việc gì thì cứ nói với tôi. Cánh tay của anh không tiện, cứ xem tôi như cánh tay thay thế, khi nào anh khỏi hẳn thì mới thôi”
Quách Khải bị sự chân thành của tiểu tử làm cho bất ngờ: “Không phải cậu ghét tôi lắm sao?”
“Đã từng” - Cố Nhạc Luân thừa nhận - “Nhưng hiện tại thì không nữa. Anh vì tôi bị thương, tôi cũng không tàn nhẫn đến mức tiếp tục ghét anh” - hơn nữa anh cũng không mấy gì đáng ghét.
Quách Khải mỉm cười. Cho dù không phải vì yêu thích mới tận tình chăm sóc cũng không sao. Không còn ghét là được rồi!
Cả hai trở về phòng khách sạn, cận vệ báo lại: “Cảnh tiểu thư đang ở bên trong”
Cố Nhạc Luân dừng chân, trong phút chốc không biết tính sao.
Quách Khải vỗ vai cậu: “Cứ hiên ngang mà tới, bây giờ người có lỗi là cô ta!”
Cố Nhạc Luân nhìn Quách Khải một chút rồi gật đầu, cùng với hắn tiến vào.
Cánh cửa vừa mở, Cảnh Hiên Nhi từ ghế sofa tức khắc đứng lên: “Anh Khải” - cô lập tức khựng lại khi trông thấy Cố Nhạc Luân phía sau.
“Em đến đây có việc gì?” - Quách Khải hỏi.
“Em.... Em...” - Cảnh Hiên Nhi ấp úng - “Em có công việc ở gần đây, nên tiện đường ghé thăm anh” - vừa nói, đôi mắt vừa dán vào vết thương trên tay Quách Khải.
Cố Nhạc Luân trong lòng thầm khinh bỉ. Hành động lộ liễu ra như vậy rồi trong lời nói còn ráng chối cãi! Cô gái này đúng là quá hiểm độc đi!
“Hiện tại anh không được khoẻ. Vừa nãy Luân nhi bị người khác vô tình đổ cafe vào người, anh thuận tay đỡ được nên bị bỏng một chút, bây giờ cần nghỉ ngơi, khi khác sẽ nói chuyện với em.” - Quách Khải vừa nói vừa nhìn thẳng vào ánh mắt Cảnh Hiên Nhi thăm dò.Cảnh tiểu thư một mực né tránh ánh nhìn từ Quách Khải, hơi cúi đầu: “Được rồi, em về trước”
Lúc gần ra đến cửa, Cảnh Hiên Nhi đã lướt qua Cố Nhạc Luân bằng một ánh mắt căm tức, với ánh mắt đó Cố Nhạc Luân có thể hiểu được tương lai bản thân chắc sẽ không thể yên ổn nếu cô gái này chưa chịu bỏ cuộc!
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến ba chuyện đó. Cố Nhạc Luân dìu Quách Khải tới giường lớn: “Anh ngủ ở đây đi, từ bây giờ tôi sẽ ngủ sofa”
“Không được” - Quách Khải từ chối - “Cậu đã giúp tôi bây giờ còn bắt cậu ngủ sofa tôi sẽ cảm thấy không yên lòng.”
“Tôi giúp anh, anh cứu tôi, coi như chúng ta huề nhau”
Quách Khải không chấp nhận: “Việc tôi cứu cậu là đương nhiên. Nếu cậu không giúp tôi thì không thể bị Hiên Nhi dòm ngó, càng không xảy ra cớ sự hôm nay. Dù gì thì tôi vẫn sẽ ngủ sofa”
“Anh muốn sao đây?” - Cố đại thiếu gia giận - “Tôi đã nói anh cứ ngủ trên giường, sofa hẹp như vậy buổi tối lỡ đè trúng vết thương thì làm thế nào?”
“Nhưng tôi cũng không thể để cậu ngủ sofa”
Hai bên tiếp tục đôi co một hồi, rốt cuộc Cố Nhạc Luân thuận lợi bị gạt: “Tôi lên giường ngủ cùng anh, vậy là được chứ gì?”
Quách Khải mỹ mãn mỉm cười: “Vậy thì cậu ngủ bên phải của tôi đi. Tay trái bị thương, nếu cậu nằm bên trái có khi lại bất cẩn đụng trúng”
“Được rồi!” - Cố Nhạc Luân rầm rì chấp thuận.
Cố Nhạc Luân là ai? Là người vô tư vô lo, đặt lưng xuống liền ngủ. Hôm nay dù đã xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng nhưng đương nhiên không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ vàng bạc của cậu, cậu chìm vào mộng đẹp một cách yên bình. Ban đêm còn nằm mớ được đi du lịch Châu Âu, tham gia trò chơi trong Disney Land, hái dâu tại vườn dâu của Pháp,... Mọi mơ mộng của Cố Nhạc Luân hết thảy đều lọt vào lòng của Quách Khải. Dịp may hiếm có, mỹ nhân bên cạnh, không tranh thủ ngắm cho đã thì không phải Quách thiếu gia!
Nửa đêm, Cố Nhạc Luân bị lạnh, nhồi nhồi trong chăn một lúc vẫn không hài lòng, Quách Khải thức thời dang tay ra ôm vai Cố Nhạc Luân đẩy nhẹ một cái, cậu thuận lợi lọt vào lòng y! Cực kì gọn gàng! Bên trong lồng ngực ấm áp, Cố Nhạc Luân ngủ đến say sưa.
Buổi sáng.
“AAAAAAAA” - Cố đại thiếu gia tưởng chừng như mình vừa bị hãm hiếp - “Anh đã làm gì tôi? Đã làm gì tôi rồi? Tại sao tôi lại ngủ trong lòng anh? Tại sao anh lại ôm tôi ngủ? Tại sao áo của tôi bị tụt xuống nửa vai như vậy? Anh là đồ biến thái, cặn bã, không phải người!”
Mắng chửi không hết giận, Cố Nhạc Luân đưa chân qua đạp Quách Khải một cú té xuống giường. Lúc này mới bị biểu tình thống khổ của nạn nhân nhắc cho nhớ: Người ta đang bị thương a!
“Đáng đời anh” - Cố Nhạc Luân căm tức - “Có bị trúng vết thương không?” - nhưng vẫn là nhân từ!
Quách Khải khó khăn ngồi dậy, ôm tay: “Tôi đã làm gì cậu đâu, còn chưa cho tôi thời gian giải thích đã hành hung!””Vậy tình huống ban nãy là thế nào?” - anh đừng nói với tôi là chuyện tôi thức dậy trước mắt liền trông thấy một lồng ngực lực lưỡng thì không nên nghĩ bậy nha!
Quách Khải chỉ chỉ đến bên giường: “Cậu ngủ nằm mơ lung tung, tay chân quơ quào đụng trúng tôi không biết là bao nhiêu lần, nhìn đi chăn gối cũng lộn xộn cả lên. Sau cùng tôi phải kẹp cậu lại để không phải nháo nữa. Nếu không làm như vậy chắc chắn một lúc sau cậu sẽ đè bẹp cánh tay bị thương của tôi mất!”
Hoá ra không phải cố tình sàm sỡ, mà là Kẹp Lại! Cố đại thiếu gia trắng thơm mơn mởn cư nhiên ngủ chung giường với người khác và bị người ta đơn thuần Kẹp Lại!
“Vậy cũng là do anh, tôi đã nói để tôi ngủ sofa nhưng anh không chịu. Tự mình chuốc lấy!” - Cố Nhạc Luân không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi thay quần áo.
Quách Khải lại ôm bụng cười!
“Hôm nay đi đâu?” - ngồi trên xe, Cố Nhạc Luân hỏi.
Quách Khải nói: “Đi ăn sáng trước”
“Hôm nay còn có tiết mục này” - đối với phần ăn uống, Cố Nhạc Luân rất hứng thú.
“Nhìn nét mặt ham ăn của cậu đi. Không có khí chất” - Quách Khải trêu.
Cố Nhạc Luân trề môi. Thì sao chứ!? Đang tuổi ăn tuổi lớn không được hả? Chỉ có anh là già!
Nghĩ đến đây Cố Nhạc Luân mới nhớ đến một việc cần hỏi: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cậu đây là bắt đầu quan tâm đến tôi?” - Quách Khải hứng thú nhìn qua.
“Ai thèm quan tâm đến anh. Tôi chỉ hỏi để biết anh già cỡ nào thôi. 35 rồi đúng chứ?” - kỳ thực Quách Khải trông rất trẻ, Cố Nhạc Luân sợ hắn bằng tuổi mình không chừng nên phải hỏi cho chắc cú!
Quách Khải mỉm cười: “Tôi 27. Anh trai 30. Em gái út thì 18.”
Ai hỏi cả gia đình anh đâu? Cũng không phải là đang xem mắt!
“Tôi cũng có em trai. Là em trai song sinh.” - Cố Nhạc Luân bắt đầu khoe mẽ. Bộ tưởng một mình anh có anh em chắc!
“Tôi biết” - Quách Khải nói.
“Anh biết?” - mắt Cố Nhạc Luân tròn xoe.
Quách Khải cưng chiều mà đưa tay qua nắm lấy cằm cậu lắc lắc: “Người được tôi hy sinh cánh tay để giữ lại dung mạo, đêm qua còn ngủ chung giường với tôi, đương nhiên là tôi phải tìm hiểu về cậu thật kỹ.”
Cố Nhạc Luân gạt tay hắn ra. Lưu manh!
“Đến nơi rồi thiếu gia” - Âu Phúc ở hàng ghế đằng trước nhắc nhở. Nếu không hai người phía sau không biết sẽ nháo đến bao giờ.
Đây là một nhà hàng quen thuộc, Quách Khải rất hay đến đây những lúc rãnh rỗi, đến nỗi ông chủ thân thiết gọi hắn là A Khải.
“A Khải hôm nay dẫn bạn tới sao? Từ trước đến nay vẫn không có, lần này là vị khách đặc biệt nào đây? - ông chủ hướng Cố Nhạc Luân nhìn nhìn.
Cố Nhạc Luân không biết phải trả lời thế nào, liếc Quách Khải tìm viện trợ. Quách nhị thiếu gia cũng rất hiểu ý: “Là bạn thôi, chú Tân cứ mang những món bình thường tôi hay kêu là được”Sau khi ông chủ dời đi, Cố Nhạc Luân nhiều chuyện hỏi: “Anh từ trước vẫn đến đây một mình sao?”
Quách Khải gật đầu.
“Chưa từng dẫn ai đến?”
Quách Khải lại gật đầu.
“Tức là chổ bí mật không ai biết?” - biểu tình thập phần mong chờ.
Quách Khải lắc đầu: “Tôi chưa từng dẫn ai theo là thật, còn việc người khác có biết tôi thường đến quán này hay không thì tôi không rõ”
Cố Nhạc Luân thất vọng. Cứ tưởng là căn cứ bí mật gì đó! Bản thân cực kì muốn khám phá. Ai ngờ....!
Quách Khải nhìn đến thích thú, chịu không được nhéo má cậu một cái: “Đáng yêu!”
Cố Nhạc Luân trừng mắt liếc xéo. Anh có thôi đi không!
“Thức ăn tới đây!”
Tạm tha cho anh! Tôi là vì đói bụng!
Quách Khải hôm nay xem như khám phá ra thêm một loại nét đẹp mới trong cuộc sống buồn tẻ này, tạm gọi là Nét Đẹp Ăn Uống! Cố Nhạc Luân trong lúc ăn đặc biệt chú tâm thưởng thức, biểu tình phong phú thoả mãn, phải nói là quá mê người!
“Ăn nhiều một chút” - Quách Khải gắp thêm thức ăn vào chén đối phương.
Cố Nhạc Luân vừa ăn vừa kể: “Tôi nói cho anh biết, tôi là chuyên gia ẩm thực của gia đình tôi. Tôi dã từng thử qua rất nhiều món ngon rồi, đầu bếp nhà hàng này của anh coi bộ cũng không tệ.”
Quách Khải chỉ biết cười. Sau đó âm thầm gọi người dàn xếp kí hợp đồng thuê lại đầu bếp của nhà hàng.
“Bây giờ thì đi đâu?” - ăn uống no nê quả thật Cố Nhạc Luân chỉ muốn đi ngủ!
Quách Khải đưa mắt nhìn Âu Phúc. Âu Phúc liền bước tới liệt kê: “Hôm nay thiếu gia có buổi hẹn đanh golf với hội thương gia thành phố”
“Vậy thì đi thôi” - Quách Khải cho xe chạy.
Cố Nhạc Luân ở một bên nhắc nhở: “Tay anh đang bị thương, đánh golf cái gì?”
“Tay bị thương vẫn có mặt, chứng tỏ tôi xem trọng bọn họ.” - Quách Khải nói - “Thương trường là một sàn diễn. Càng diễn giống thật thì càng có người tin. Một khi đã tin tưởng nhau thì hợp đồng nào cũng có thể kí được”
Cố Nhạc Luân âm thầm tán thành, nghiêm túc quan sát Quách Khải một chút: “Tôi thấy anh có vẻ rất hiểu cái thế giới thối nát này, cũng khá bất bình về nó nhưng tại sao vẫn gượng mình xuôi theo?”
Quách Khải nhấp nhẹ ngón tay lên đầu mũi Cố Nhạc Luân: “Đúng. Chúng ta đều đang phải cam chịu tồn tại trong một thế giới thối nát. Hơn nhau là ở chổ cậu có tìm thấy cho mình được điều thuần khiết nào đáng để bản thân tiếp tục muốn sống hay không.”
Cố Nhạc Luân mờ mịt, cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ hiểu được người này, bên trong chất chứa bao nhiêu ngổn ngang, bộn bề, ngoài mặt lại tỏ ra lưu manh hời hợt. Phức tạp!
Hội thương gia thành phố Quách Hùng là uỷ viên lâu năm nhưng hiện tại ông đã giao kha khá công việc cho Quách Khải nên nhiệm vụ gặp mặt giao lưu với các ông chú trong giới Quách Khải cũng phải đảm nhận.”Xin chào chú A, chú B” - Quách Khải lễ phép - “Thật ngại, hôm nay cháu bị thương ở tay, chỉ có thể theo bồi mọi người”
“Ai da thằng nhóc này, bị thương cũng đến làm gì!” - ông chủ A lo lắng trách mắng - “Cứ gọi điện thông báo một tiếng rồi ở nhà mà nghỉ ngơi”
“Không sao, dù gì cháu cũng rất muốn đến gặp mặt các chú” - trình độ diễn xuất của Quách thiếu gia phải nói là không cần bàn cãi.
“Thằng nhóc này thật là...” - các ông chủ cười cười hài lòng.
Bọn họ di chuyển đến đâu, Quách Khải đều đi theo đến đấy. Cố Nhạc Luân cảm thấy thương gia thật vòng vo, cứ toàn lo đánh banh không bàn gì đến chuyện hợp tác, lâu lâu lại nói năn vài câu vô thưởng vô phạt, đi theo cả buổi như vậy chẳng có chút thu hoạch nào!
“Mệt sao?” - nhân lúc không ai chú ý, Quách Khải xoay qua hỏi thăm tiểu mặt mập bên cạnh - “Ráng nhịn một chút. Nếu không phải lo sợ để cậu ở nhà bị mai phục thì tôi cũng không ép cậu đi theo thế này”
Cố Nhạc Luân cực kì hiểu chuyện: “Tôi không có sao. Anh thử coi vết thương có đau hay là không?”
“Không sao thật chứ?” - Quách Khải vẫn không yên tâm.
“Tôi đã nói là không sao.” - Tiểu mặt mập rất ngoan cố - “Nhưng tôi đi theo anh từ nãy đến giờ, bọn họ đều không có hiếu kì nha. Thật thoải mái hơn nhân viên công ty của anh nhiều”
“Ha ha” - Quách Khải cười ra tiếng - “Nếu cậu có giá trị gì đó trong cuộc gặp ngày hôm nay, tự thân tôi phải đứng ra giới thiệu cậu với họ. Căn bản là nếu không liên quan gì, họ sẽ không hạ mình hỏi thăm lai lịch của một người không quen”
Được rồi! Nói cả buổi chỉ là muốn tôi hiểu bản thân đang ở vị trí nào chứ gì?! Không xứng đáng để người ta quan tâm đến! Cứ thẳng thắn mà nói thế đi! Vòng vo!
Quách Khải nhéo má Cố Nhạc Luân: “Nhóc con, ráng nhịn một chút. Tương lai họ có muốn hỏi tôi cũng không trả lời”
“Phức tạp! Tôi mặc kệ anh.” - Cố Nhạc Luân oán trách không nhìn Quách Khải.
Sau hai tiếng đồng hồ đánh banh vất vả, rốt cuộc bọn họ cũng chịu nói tạm biệt. Thật mừng!
Trên xe, Cố Nhạc Luân lập tức quơ tay lấy khăn giấy lau mồ hôi. Da thịt trắng trẻo nay càng thêm căng mướt bởi những hạt nước lấm tấm rỉ ra ở trán, cằm, cổ và xương quai xanh... Chứng kiến cảnh này khiến Quách thiếu gia có chút ngứa ngáy!
“Nghe nói cậu có bạn gái?” - vấn đề này Quách Khải điều tra ra từ đầu nhưng vẫn chưa có dịp hỏi rõ.
“Ừm” - Cố Nhạc Luân tự hào gật đầu - “Là một người rất xinh đẹp, hoa khôi của trường”
Quách Khải suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu yêu cô ta chứ?”
......
Cố Nhạc Luân nghẹn họng, hỏi lại: “Yêu tức là thế nào? Đâu anh thử nói ra để tôi xem tôi có yêu cô ấy không?”
Quách Khải bất đắc dĩ nhìn thẳng vào mắt Cố Nhạc Luân, miệng mỉm cười giảo hoạt: “Thôi được rồi cứ cho là cậu yêu cô ấy đi. Vậy hai người đã từng hôn nhau chưa?”
Cái tên đồi truỵ này! Cố Nhạc Luân rầm rì: “Đương nhiên là chưa”
“Ok. Vậy thì đã nắm tay qua chưa?” - Quách Khải càng ngày càng nén cười không nổi.
Đương nhiên là chưa. Nhưng Cố Nhạc Luân cũng cảm thấy có phần hơi mất mặt, thẹn quá hoá giận mà mắng: “Liên quan gì đến anh chứ?”
Quách Khải cực kì hài lòng mà xoa đầu cậu: “Nhóc con, cậu chia tay với người ta đi, như vậy là hại người khác cậu biết không?”
“Cái gì gọi là hại người?” - Cố Nhạc Luân không hiểu.
“Cậu không yêu người ta thì nên để người ta có sự lựa chọn khác, đặc biệt đối phương lại là con gái, cô gái đó ví dụ như tìm được người thật sự yêu cô ta, quan tâm chăm sóc cô ta mỗi ngày, nhưng lại không đến được với người đó chỉ vì đã lỡ có mối quan hệ trên danh nghĩa với cậu thì phải làm sao? Đôi đường khó xử, chắc chắn rất khổ tâm” - vẻ mặt và giọng điệu của Quách Khải thập phần có thể truyền cảm hứng tới người nghe.
Cố Nhạc Luân cắn môi, thật sự trong lòng cậu biết mối quan hệ này chỉ có danh vô thực, nhưng cậu cũng đã bám trụ vào nó để lấy oai phong cho mình quá lâu rồi, tuyệt nhiên không chú tâm đến cảm nhận của Thái Nhã Uyên. Người ta là con gái, lại là hoa khôi, dính liếu đến mình như vậy không phải là quá thiệt thòi hay sao?
“Thế nào?” - Quách Khải dò hỏi - “Tôi nói đúng chứ?”
Anh im lặng để tôi còn suy nghĩ! Phiền chết được!
Đúng lúc này, điện thoại của Quách Khải reo lên: “Alo, mới về nước sao?”
“Về vài ngày nhưng lại có chuyện sắp phải đi” - người bên đầu dây kia trả lời.
“Khi nào có thể gặp?” - Quách Khải hỏi.
“12 tháng tới. Lúc đó sẽ liên lạc với cậu”
Sau khi ngắt máy, Quách Khải hướng Âu Phúc dặn dò: “12 tháng tới tôi có lịch trình gì không? Nếu không thì tránh hẹn ngày đó, tôi phải đi gặp bạn.”
“Vâng thưa thiếu gia”
[Hết chương 14]
Sinh nhật vui vẻ - Hoàng Cảnh Du.