Luân Khả Khải Hoàng

Chương 15: Chương 15: BẠCH THIẾU GIA THẦN BÍ




Về phần Bạch Khả, sau khi nghe cận vệ báo lại rằng anh trai ở bên nhà kia học hỏi kinh nghiệm làm kinh doanh lập tức nghi ngờ.

“Nói thật” - Bạch Khả nhìn thẳng vào hai cận vệ của mình.

Bọn họ đối diện với sát khí của Bạch Khả liền lộ hết tiết tháo ra. Chân tay bối rối, ánh mắt lảo đảo lia lịa nhìn nhau. Chúng ta không thể phản bội cậu Luân, không thể! Nhưng cậu Khả thật sự rất doạ người. Làm sao đây? Làm sao đây?

Bạch Khả không đôi co nhiều với bọn họ nữa, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Cố Nhạc Luân.

“Alo. Tiểu Yêu Quái”- Cố Nhạc Luân trước đó hít một hơi rồi mới dám bắt máy.

Bạch Khả lạnh lùng bán đứng thuộc hạ: “Anh tại sao lại nói dối? Cận vệ tiết lộ cả rồi.”

Cận vệ ở một bên âm thầm gào thét! Không có!!!!! Chúng tôi vĩnh viễn cũng không bán đứng cậu! Tại sao cậu Khả có thể nhẫn tâm ly gián tình nghĩa chủ tớ của chúng tôi như vậy?

Cố Nhạc Luân cắn môi: “Anh.... Thật ra anh đang..... Nhưng em không được mách lại với Baba và Daddy”

“Còn phải coi anh sắp nói những gì” - Bạch Khả thở ra hàn khí.

“Anh đang đóng giả tình nhân với Quách thiếu gia, giúp cậu ta từ chối tình cảm của một cô tiểu thư đeo bám dai dẳng” - Cố Nhạc Luân dù có chút xấu hổ nhưng những lần này xuất phát từ câu chuyện có thật, chỉ là không kể quá chi tiết thôi, nên giọng điệu không cho thấy là đang nói dối.

“Là cố gái hôm đó cử người theo dõi anh?” - Bạch Khả hỏi lại.

“Uhm đúng đúng.” - Cố Nhạc Luân nói - “Lần trước là hiểu lầm, nhưng lần này Quách thiếu gia nhờ anh giúp cho trót. Nên khi xong chuyện anh sẽ về nhà, em đừng nói lại cho Baba và Daddy”

Bạch Khả cảm nhận được độ chân thật trong lời nói, như có như không buông ra một câu: “Cẩn thân có người lừa chết anh!”

Cố Nhạc Luân biết em trai đã đồng ý, phút chốc liền vui mừng, bên kia đầu dây gật đầu lia lịa: “Anh của em rất bản lĩnh. Cứ yên tâm!”

“À!” - Bạch Khả nhớ ra điều gì - “Ngày mai em sẽ đến Hải Nhân phụ giúp.”

“Thật sao? Em làm ở khâu nào?” - Cố Nhạc Luân hớn hở, từ lâu cậu đã vẽ ra trong đầu viễn cảnh hoà hợp hai anh em cùng giúp đỡ nhị vị phụ thân phát triển tập đoàn. Hôm nay nguyện vọng ấy sắp thành sự thật!

“Không xác định” - Bạch Khả lạnh lùng nhìn đống hồ sơ đang nằm trên bàn - “Em tự mình có an bài.”

Được thôi. Cố Nhạc Luân đời nào quản được em trai hắn. Em trai muốn làm gì thì dường như đều đã lên kế hoạch và chuẩn bị từ lâu lắm. Bây giờ nó nói muốn vào tập đoàn, chắc hẳn là đang ngồi xem lại tất cả tài liệu hoạt động của Hải Nhân từ trước đến nay.

Đúng là anh em tình thâm. Cố Nhạc Luân đoán trúng một nửa. Không phải Bạch Khả đang xem tài liệu, mà là đã thuộc lòng tài liệu của công ty trong vòng 5 năm nay.

“Hai chú ra ngoài đi. Lần sau có việc gì đừng cố gắng giấu diếm” - sau khi kết thúc điện thoại với anh trai, Bạch thiếu gia lên tiếng đuổi người.Cận vệ rầm rì rút lui. Muốn trung thành sao mà khó quá!

Về phần Bạch Khả, cậu lớn lên trầm ổn, nếu không muốn nói là lạnh lẽo vô tình, trong lòng có bao nhiêu suy tư cũng không ai nhìn ra được. Với khát khao được giúp sức cho nhị vị phụ thân, cậu đã chọn nghiên cứu tâm lý thay vì quản trị kinh doanh. Tại sao ư? Điều này chỉ riêng Bạch Khả biết.

Trong lúc đang đâm chiêu suy nghĩ thì điện thoại có tin nhắn tới.

'Anh vẫn đang chờ em ở cửa ải sau cùng'

Có một chút khó hiểu, nhưng Bạch Khả đã nhấn nút xoá một cách nhẹ nhàng. Hiện tại cậu không muốn bận tâm đến việc khác.

Cốc cốc cốc.

Bị tiếng gõ cửa thức tỉnh: “Vào đi”

Là Bạch Lạc Nhân: “Ba có làm phiền con không?”

“Không. Ba tìm con có việc gì?” - Bạch Khải vẫn luôn tôn sùng Daddy của mình.

Bạch Lạc Nhân bình ổn ngồi xuống ghế sofa: “Ba muốn nói chuyện với con một chút. Về việc ngày mai con tới Hải Nhân”

Bạch Khả tiến đến ngồi đối diện Bạch Lạc Nhân, sẵn sàng lắng nghe.

“Con muốn bắt đầu từ vị trí nào?” - Daddy hỏi.

Bạch Khả nghiêm túc nói: “Con không muốn bất kỳ chức vụ gì, tốt nhất là đừng để thân phận của con cho quá nhiều người biết. Con không học kinh doanh, con không quen làm thương nhân.”

“Vậy ý con là...?” - Bạch Lạc Nhân cũng có phần khó hiểu.

“Ba trước hết cho con biết, hiện tại tập đoàn có gì khó khăn?” - Bạch Khả hỏi.

“Chuyện khó khăn đương nhiên là có.....” - Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút.

“Hay là ba nói chuyện gần nhất đi”

Bạch Lạc Nhân phút chốc nhớ ra, vẻ mặt đồng thời cũng trở nên căng thẳng: “Gần đây bên phía trung ương đặt chúng ta một lô linh kiện máy bay cho 10 chiếc máy bay chiến đấu hạng nặng, ngày trước vẫn là thượng tá Diệp bàn bạc, nhưng thượng tá Diệp năm ngoái đã về hưu nên việc này được giao lại cho thượng tá Trung Sơn. Tên này vừa nhậm chức, là người Nhật, bản tính chi li và cực đoan, hắn liên tục ép giá , không những thế giá cả đưa ra còn vô cùng không hợp lý. Nếu chúng ta không nhận thì mất mối làm ăn lâu năm, còn nhận thì phải chịu ít lời. Hiện tại Baba của con đang có dự định sẽ không thương lượng, tính tình của Baba con cũng hiểu, cậu ấy sẽ không chịu chèn ép trước bất kì ai. Nhưng mà...” - Bạch Lạc Nhân ngưng thần - “Nếu từ đây về sau tuyệt nhiên không qua lại với bọn họ, Hải Nhân coi như cũng tổn thất không ít. Một mối làm ăn với nhà nước, là mối làm ăn đời đời không bao giờ bỏ trống. Con hiểu điều đó chứ?”

Bạch Khả đưa mắt liếc xuống suy nghĩ, sau đó mỉm cười trả lời: “Con sẽ giải quyết chuyện này cho ba. Bằng cách của riêng mình. Bất quá ba hãy tin tưởng rằng con sẽ không sử dụng bất kì phương án phạm pháp, hay tiêu cực nào có thể gây ảnh hưởng đến Hải Nhân.”

Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ nghi ngờ: “Được. Con cứ thử. Xem như lần này ba để con thử việc.”

“Thử việc cái gì!” - Cố Hải ở ngoài nghe lén không kiềm chế nổi đã xông vào - “Con trai cứ làm bất cứ thứ gì con thích, miễn không trái với lương tâm. Phá hỏng cũng chẳng sao, hãy nhớ luôn luôn có Baba và Daddy ủng hộ con””Cậu từ đâu ra đây?” - Bạch Lạc Nhân đen mặt.

Cố Hải cứng đầu: “Cậu nói chuyện với con tại sao tôi không được nghe?”

“Không nói không cho cậu nghe, có thể đường đường chính chính mà vào, cần gì núp núp ló ló ở ngoài” - Bạch Lạc Nhân cả đời cũng hết cách với người này.

“Tôi.... lười!” - đại khái đáp lại một câu.

Bạch Lạc Nhân đem ánh mắt ghim trên người hắn dời qua nhìn Bạch Khả dặn dò: “Nếu con cần thông tin gì có thể nhờ cô Nhã Tĩnh. Cô ấy sẽ giúp đỡ con”

“Con biết rồi thưa ba”

Sau khi dặn dò con xong thì Bạch Lạc Nhân đứng lên, hướng Cố Hải gằng giọng: “Còn không mau đi ra!”

Baba ngoan cố, ráng nán lại cường điệu làm bộ mặt khích lệ: “Cố lên bảo bối. Con muốn làm sao cũng được hết!” - rồi khẩn trương lê nhép đi theo Bạch Lạc Nhân.

Bạch Khả hiếm hoi nở nụ cười. Đối với cậu mà nói, gia đình này là điều thiêng liêng nhất!

...........

Tròn một tháng sau, tại Hải Nhân, Cố Hải vừa mới đi gặp thượng ta Trung Sơn về lập tức cầm hợp đồng vào phòng Bạch Lạc Nhân.

“Tên thượng tá đó đồng ý giá mà chúng ta đưa ra, còn biểu tình rất gấp gáp giống như bắt buộc phải có được hợp đồng này vậy, thật sự ban nãy tôi có đòi cao hơn một chút có thể hắn cũng hai tay vui vẻ mà kí.”

Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải: “Lạ lùng như vậy?”

“Đúng. Ban nãy tôi định đến bàn bạc, hắn còn làm khó sẽ huỷ luôn! Không ngờ nói một câu ông ta liền đồng ý. Còn hối thúc chúng ta càng nhanh càng tốt hoàn thành cho xong.” - Cố Hải một mực kể ra.

Bạch Lạc Nhân lập tức gọi điện thoại cho Bạch Khả, trong lòng cậu bất giác nghĩ đến con trai mình, có thể thằng bé sẽ có câu trả lời cho việc này.

“A Khả. Baba ký được hợp đồng rồi, còn là giá hợp lý. Có phải con đã làm gì không?”

Bạch Khả bên kia đầu dây rất ồn ào: “Hiện tại con đang ở Thượng Hải. Ngày mai con về đến nơi sẽ giải thích với ba và Baba. Gặp lại mọi người sau.”

Cố Hải đắc ý vỗ đùi: “Con của chúng ta thật tài giỏi”

Bạch Lạc Nhân tâm tình hài lòng, nhưng vẫn còn lo lắng điều gì đó: “Nó dùng cách gì để thay đổi thượng tá Trung Sơn?”

“Yên tâm, yên tâm.” - Cố Hải đến vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân - “Con trai của chúng ta không phải người thường, càng không phải kẻ ngốc.”

Sáng hôm sau, Bạch Khả đáp chuyến bay sớm nhất về lại thành phố, việc đầu tiên là đến công ty gặp nhị vị phụ thân.

“Daddy, Baba” - Bạch Khả đẩy cửa vào.

“Con ngồi đi” - Bạch Lạc Nhân rời khỏi bàn làm việc tiến ra sofa - “Những ngày qua con đi Thượng Hải làm gì?”

“Cậu từ từ để con nó nói” - Cố Hải ở một bên tươi cười nhìn Tiểu Yêu Quái - “Con ăn sáng chưa? Ngồi máy bay có mệt không?”Bạch Lạc Nhân thở ra một hơi nhìn người bên cạnh, từ nhỏ đến lớn lúc nào hắn cũng dùng bộ mặt biến thái này nhìn A Khả, sủng thì cũng nên có giới hạn thôi!

“Con đã ăn trên máy bay rồi.” - Bạch Khả hướng hai người nói chuyện - “Con về là để báo cho ba và Daddy biết sẽ có một số công ty bên Nhật kế tiếp đây liên hệ với Hải Nhân bàn chuyện hợp tác. Mọi người nên....”

Bạch Khả chưa nói dứt câu, Diêm Nhã Tĩnh đã gõ cửa vào phòng: “Ôi! 3 người đều ở đây à? Vậy thì tiện quá, tôi đến thông báo cho hai anh biết chúng ta vừa nhận cuộc gọi từ 2 công ty bên Nhật, cần bàn chi tiết giá cả rồi sau đó sẽ tiến hành ký hợp đồng. Theo như trợ lý báo lại họ còn muốn kí hợp đồng lâu dài. Nên sau khi tôi soạn nội dung sẽ mang lên cho hai anh xem, việc giá cả hai anh tự định đoạt.” - nói rồi Diêm Nhã Tĩnh gấp gáp rời đi.

Bạch Khả tiếp lời: “Lúc nãy con muốn nói rằng mọi người nên chuẩn bị hợp đồng và giá cả trước để tiện cho việc hợp tác”

“Con đã làm gì?” - đây là điều Bạch Lạc Nhân quan tâm nhất.

Bạch Khả nâng chén trà lên môi nhấp một ngụm rồi mỉm cười: “Thượng tá Trung Sơn thế nào lại dám ép giá chúng ta, chắc hẳn còn có nhân tố thứ 3! Ở thành phố này người có thể cạnh tranh với Hải Nhân chỉ có Phi Thị, dù Phi Thị kinh doanh lĩnh vực khác nhưng bọn họ có nhà xưởng để sản xuất phần linh kiện mà thượng tá Trung Sơn cần. Con theo cách nghĩ đó cho người âm thầm điều tra thì phát hiện Phi Thị đã đưa ra mức giá thấp hơn chúng ta 5%.”

“Vậy tại sao cuối cùng tên thượng tá đó lại thoả hiệp? Không lẽ con đã ra tay với hắn?” - Cố Hải hỏi.

“Không” - Bạch Khả nhẹ nhàng lắc đầu - “Con ra tay với Phi Thị! Nhiều năm nay Hải Nhân đã chiếm hết thị phần, Phi Thị vốn dĩ không có đất dụng võ. Cho nên bọn họ cố tình đưa ra mức giá rẻ như vậy định làm một chuyến cuối cùng sau đó đóng cửa vĩnh viễn nhà xưởng chuyên sản xuất linh kiện công nghệ cao, lương công nhân cũng sẽ quịt. Cho nên con đã đến Thượng Hải để thị sát và lựa thời cơ thích hợp tiết lộ một vài thông tin cho công nhân trong xưởng biết, bọn họ kéo lên tổng công ty làm rõ, đòi bồi thường tiền lương, Phi Thị không thể giải quyết được nên đành để họ đình công. Phân xưởng không có người làm thì hợp đồng cũng không thể kí.”

“Vậy còn những đối tác Nhật Bản vừa tìm đến chúng ta?” - Cố Hải hỏi.

“Thật ra Phi Thị còn rao giá rẻ cho 2,3 đối tác khác, không riêng gì thượng tá Trung Sơn, đến cuối cùng mới thông báo công nhân đình công không ai làm, tất cả bọn họ đều xất bất xang bang, không nhanh chóng kí hợp đồng với chúng ta thì tìm đâu ra nơi khác thay thế trong thời gian gấp rút như vậy?”

Cố Hải cười ra tiếng: “Haha. Tiểu Yêu Quái con đúng là quá tinh khôn rồi. Loại người như vậy bị vạch trần cũng đáng. Con không hổ là con của ba nha!”

Tính ra thì Bạch Lạc Nhân sáng suốt hơn, cậu suy nghĩ lại vấn đề rồi hỏi Bạch Khả: “Con tại sao lại có được thông tin bọn họ làm cú chót rồi đóng cửa nhà xưởng? Đây là thông tin tuyệt mật, nếu như không phải người trong nội các thì chắc chắn không thể nào biết được.”Cố Hải lúc này bắt đầu ngộ ra, cùng hướng ánh mắt mong chờ câu trả lời về phía Bạch Khả.

“Đây là mấu chốt duy nhất con không thể nói. Quả thật đã có người trong nội các Phi Thị tiết lộ chuyện này, nhưng là do người đó cam tâm tình nguyện, con hoàn toàn không ép buộc hay hạ thủ đoạn dơ bẩn. Daddy hãy tin tưởng ở con.” - Bạch Khả nói.

“Cũng có sao đâu.” - Cố Hải xua tay biểu tình phóng khoáng - “Dù thế nào thì trong thương trường, chúng ta không ngoài mặt thì cũng ngấm ngầm dùng cách thức nào đó để biết được tin tức, như vậy thì mới đi trước đối thủ một bước. Con trai có cách làm riêng của nó, không gì phải lo lắng quá.”

“Con không để ai biết được thân phận của mình chứ?” - Bạch Lạc Nhân vẫn chưa yên tâm.

Bạch Khả khẳng định: “Đương nhiên”

“Vậy thì được rồi.” - Bạch Lạc Nhân một lần nữa nhấn mạnh - “Con đã lớn, con có suy nghĩ và cách làm của riêng mình, ba và Baba luôn ủng hộ. Ba tin rằng trước khi con quyết định làm việc gì đó thì con đều đã suy tính kỹ lưỡng, cũng như là nghĩ cho Hải Nhân một cách chu toàn. Giống như Baba con đã nói, phá hỏng cũng không sao, chỉ cần con đã cố gắng hết sức và không thẹn với lương tâm là được”

“Cám ơn hai người đã tin tưởng” - Bạch Khả cầm lấy áo khoác của mình và đứng lên - “Con xin phép về nhà”

“Ừ. Con lái xe ba về nhà đi. Buổi chiều ba về cùng với Daddy con” - Cố Hải mỉm cười tiến tới xoa xoa tấm lưng bảo bối - “Đói bụng thì ăn thêm chút gì đó, nhìn con có vẻ như gầy hẳn”

Bạch Lạc Nhân nhìn theo bóng lưng của hai cha con mà không nhịn được thở dài một hơi. Trong thâm tâm cậu rất tin tưởng con trai của mình, cậu cũng không cho rằng Bạch Khả đã làm điều gì bỉ ổi hay phạm pháp, duy chỉ sợ nó vì muốn giúp cho tập đoàn mà bất chấp mạo hiểm, nếu sau này đối phương phát hiện ra thân phận thật sự lại gay go.

Bạch Khả tạm biệt Cố Hải rồi lên xe rời khỏi. Trong lúc lái xe, điện thoại của cậu không ngừng run, tin nhắn không ngừng đến. Cứ sau một cuộc gọi nhỡ là một tin nhắn, rồi lại cuộc gọi nhỡ, rồi lại tin nhắn.

'Em đang ở đâu? Tôi cần gặp em gấp'

'Tôi không còn gì nữa, chỉ còn hy vọng vào em thôi'

'Nếu em không bắt máy tôi sẽ gọi đến khi em bắt máy mới thôi'

'Thanh Tú, em đợi đó, chân trời góc biển tôi dứt khoác phải tìm ra em'

'Tôi nhớ em rất nhiều, Thanh Tú!'

Nhưng suốt quá trình từ đầu tiến cuối Bạch Khả chưa hề dụng tâm. Vẫn một mạch lái xe về nhà.

“Cậu Khả” - cận vệ nhìn thấy Bạch Khả trở về liền vui mừng ra đón - “Cậu đi đâu cả tuần nay lại không cho chúng tôi đi theo a?” - làm sao có thông tin để bán cho đám Luân vệ được!!!

Bạch Khả nhìn cũng không thèm nhìn, liền đi thẳng vào phòng mình tìm bộ quần áo tắm rửa.

Cậu Khả thật lạnh lùng! Chúng ta mệnh khổ! Nếu đổi ngược là cậu Luân thì hiện tại đã hướng chúng ta ôm ấp xum họp rồi!

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Bạch Khả thoải mái leo lên giường, co đầu gối trước ngực, chậm rãi đọc tin nhắn. Lại có thêm vài chục tin mới với nội dung trách móc na ná nhau.

'Tại sao em nỡ đối xử với tôi như vậy?'

'Tại sao em không chịu gặp mặt tôi?'

'Tôi cái gì không tốt với em?'

'Tôi cái gì không thể cho em?'

.

.

.

'Hay là trong lòng em vốn dĩ đã có người khác?'

Bạch Khả dừng lại, đưa mắt nhìn ra cửa sổ thất thần. Không biết bây giờ 'người khác' kia thế nào?

Cốc cốc cốc.

Bạch Khả đứt đoạn tâm tư: “Vào đi”

Cận vệ vừa vặn lách chiếc đầu to của mình vào: “Ông chủ bảo chúng tôi hỏi cậu có muốn ăn uống gì không?”

Bạch Khả nghe xong lại bấm điện thoại, thao tác xoá hết toàn bộ dữ liệu: “Không cần. Chú vào đây, mang điện thoại này huỷ đi”

Cận vệ tiến vào cầm điện thoại trên tay, tò mò hỏi: “Phải hay không chỉ cần huỷ đi thẻ sim, còn điện thoại mới như vầy để cho tôi có được không?” - ánh mắt cực kì mong chờ được hưởng phúc lợi, thiếu gia hãy nghĩ đến tình nghĩa bao năm của chúng ta đi! Nghĩ thêm đi!

Bạch Khả dời mắt phượng nhìn hắn, thờ ơ gật đầu: “Được”

Trúng mánh rồiiiiiii!!!!

“Bán rẻ 10 ngàn, trừ vào tiền lương.” - nói xong vị cậu chủ băng lãnh một đường nằm xuống, đắp chăn kín đầu đi vào giấc ngủ.

“A..... ha ha... tôi có nhiều điện thoại lắm rồi, bây giờ thêm một cái lại nặng túi hơn chứ chẳng làm gì, tốt nhất là đem huỷ, đem huỷ ngay đây” - cận vệ ôm một bụng đáng thương lui xuống.

Bạch Khả không thèm để ý, cậu chỉ biết rằng mình đang rất mệt, nhất thiết phải ngủ một giấc cho đầy.

[Hết chương 15]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.