Sau vụ lần trước với thượng tá Trung Sơn, Bạch Khả nghỉ ngơi một tuần sau đó liền tới hỏi Diêm Nhã Tĩnh về tình hình công ty, sẵn tiện tìm việc để làm.
Nhưng đổi lại chỉ nhìn thấy Diêm Nhã Tĩnh loay hoay với màn hình máy tính, đến nhìn cậu cũng không nhìn: “A Khả, cô thật sự rất muốn giúp nhưng hiện tại công ty đang phát triển rất tốt, không hề có bất kì chướng ngại nào. Hơn hết sau vụ lần trước con kéo thêm về 2,3 mối làm ăn, cô cùng hai người ba của con bận đến bù đầu không có thời gian nghỉ ngơi. Bây giờ con có muốn giúp thì đến đây giúp cô Nhã Tĩnh phân loại tài liệu, sau đó đưa đến các phòng ban. Nào!”
Bạch Khả không thích công việc gò bó như ngồi văn phòng, xử lý văn kiện, nên đương nhiên sẽ mượn cớ rút lui: “Vậy con qua bên Baba một chút”
“Được, được. Con đi đi”
Công ty không có khó khăn, vậy thì nên tính đến hướng phát triển mở rộng, tìm thêm mối làm ăn thì thế nào?
“Baba” - Bạch Khả vào văn phòng Cố Hải, thấy ba mình tình trạng y hệt Diêm Nhã Tĩnh ban nãy - “Ba đang bận sao?”
Cố Hải nhìn Bạch Khả một cái rồi loay hoay tìm văn kiện: “Đúng, hiện tại có rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Con ở nhà buồn chán sao?”
“Vâng” - Bạch Khả tiến đến gần Cố Hải, bày ra biểu tình đáng thương nhìn baba - “Con muốn hỏi công ty có gì khó khăn để con giải quyết hay không, nhưng hiện tại mọi người ai cũng bận rộn. Cô Nhã Tĩnh lại nói công ty vô cùng ổn. Baba, ba thấy có việc gì con có thể làm được hay không?”
Bạch Khả biết Cố Hải cưng chiều mình, nên mới diễn một màn mèo con đáng thương trước mặt hắn. Chính xác là Cố tổng của chúng ta đã gọn gàng sập bẫy: “Ba hiểu rồi, con đừng như vậy. Chắc con cho rằng không có việc gì làm thì bản thân sẽ vô dụng đúng chứ? Ngày xưa ba cũng đã từng trải qua quãng thời gian đó. Để ba nghĩ một chút.....” - Cố Hải sờ cằm - “A! Bên phía nhà hàng khách sạn chúng ta đang cần mở mang thêm, nhưng chưa có cơ hội cũng như là chưa tìm được nhà đầu tư. Con giúp ba nghĩ xem nên làm thế nào. Nếu được ba sẵn sàng bỏ vốn ban đầu.”
“Được. Cám ơn baba” - Bạch Khả ôm Cố Hải một cái, sau đó quay lưng bước ra cửa.
Trên mặt Cố tổng hoa hồng nở rộ, thật có đứa con không uổng đời người!
Bạch Khả sau khi rời khỏi liền khôi phục trạng thái băng lãnh, phất tay gọi cận vệ: “Giúp tôi điều tra, chủ đầu tư bất động sản nào hiện tại có số vốn lớn nhất thành phố”
“Vâng”
Nói nôm na về chuyện Cố Hải giao cho Bạch Khả chính là tìm người góp vốn để mở rộng lĩnh vực nhà hàng khách sạn cho Hải Nhân. Để xây nên một công trình thì cần nguồn vốn ban đầu, tức là khoản tiền Cố Hải đồng ý bỏ ra, nhưng vẫn còn một số nữa cần các nhà đầu tư khác chung tay góp vốn vào mới có thể hoàn thiện được. Sau này lợi nhuận sẽ chia đều cho các bên.
Bất động sản trong nước hiện tại đang có chuyển biến lớn, tình hình nhà đất nóng nhất từ trước đến nay, có thông tin ngầm rằng một thế lực hùng mạnh nào đó đang để mắt đến miếng mồi ngon này. Do vậy để tìm ra chủ đầu tư không phải là chuyện khó, vấn đề ở đây Bạch Khả làm cách nào để thuyết phục họ đồng ý đầu tư vào dự án của Hải Nhân!Sau vài tiếng đồng hồ tìm kiếm, rốt cuộc cận vệ cũng báo lại: “Hiện tại về lĩnh vực đầu tư khách sạn, nhà hàng và trung tâm thương mại thì Quách Thị là ông lớn đi đầu. Nhưng bọn họ đã có cơ ngơi và thị trường riêng, rất khó lôi kéo họ đầu tư thêm vào Hải Nhân”
“Quách Thị?” - Bạch Khả chau mày - “Là tập đoàn của người mà anh hai đang giúp?”
“Đúng, thưa thiếu gia”
“Quách Thị chỉ là công ty kinh doanh, không phải chuyên về bất động sản” - Bạch Khả bác bỏ.
“Nhưng các chủ đầu tư bất động sản khác hầu như không có hứng thú về kim ngạch nhà hàng khách sạn mà cậu đang hướng đến. Bọn họ chỉ chú tâm đến các công trình khu dân cư cỡ lớn, khu xí nghiệp công nghệ mà thôi. Nếu muốn họ đầu tư cho Hải Nhân, chỉ còn cách phải quen biết hoặc có giao tình. Cậu thì lại ít đi giao tiếp....” - cận vệ nói nhanh đến nỗi chưa kịp bịch miệng.
Bạch Khả trừng mắt nhìn họ: “Còn không mau cho tôi câu trả lời!”
“Cảnh gia đệ nhất gia tộc!” - cận vệ trực tiếp nói - “Cảnh gia hiện đang là gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất trên toàn quốc. Hệ thống dàn khoang và nhà máy dầu khí của họ có thể được coi là cái nôi của tiền bạc và danh vọng, bất kể tập đoàn lớn nhỏ hay công ty đa quốc gia nào có liên quan đến dầu khí đều muốn được một lần chạm tay hợp tác với Cảnh gia. Ngoài ra, trên những phương diện khác như nông nghiệp, dịch vụ, xuất khẩu,... Cảnh gia đều rãi đều tên tuổi của họ khắp đất nước. Những năm gần đây Cảnh gia bắt đầu để mắt đến bất động sản, cho nên thị trường bất động sản đang ngày một nóng lên. Nhưng từ trước đến giờ, bọ họ chỉ hợp tác góp vốn cho những dự án trong tộc, hoặc những dự án lớn tầm cỡ quốc tế, chúng tôi không nghĩ bọn họ sẽ chấp nhận bỏ vốn vào Hải Nhân.”
Bạch Khả lại hỏi: “Lai lịch của từng thành viên?”
“Ngoài Cảnh Phát - chủ tộc hiện thời ra thì chúng tôi không tìm được thông tin của những thành viên khác. Cảnh gia che giấu thân phận của từng thành viên trong tộc từ lúc người đó vừa sinh ra đời, mỗi người còn có vài thân phận giả để đi học, đi du lịch và tiếp xúc ngoài xã hội. Tuy nhiên, không công khai cho toàn thế giới thì vẫn có một số người đã từng quen biết và hợp tác với cảnh gia cho hay rằng Cảnh Phát có một người con trai và một người con gái. Con trai lớn năm nay 27 tuổi và cô con gái thì 23 tuổi. Bố của Cảnh Phát - cựu chủ tộc, vừa qua đời cách đây 2 năm, cái chết của ông ấy được đồn đoán rằng do tranh giành quyền thế trong tộc mà gây nên. Nhưng cuối cùng Cảnh Phát cũng đã dẹp yên sóng gió, bình chân mà bước lên ngai vàng.”
“Thần bí đến vậy!” - Bạch Khả ngẩng mặt nhìn trời.
Cận vệ hai người ở một bên đưa mắt nhìn nhau, ý tứ rõ ràng như muốn nói điều gì đó. Rốt cuộc có một người lên tiếng: “Thiếu gia.... Chúng tôi không phải không tin tưởng ở cậu nhưng Cảnh gia không phải là nơi dễ dàng động vào, không khéo lại....”
“Tự chuốc hoạ vào thân?” - Bạch Khả đưa ánh mắt chế giễu nhìn bọn họ.
“Không không không, không hề” - còn không mau cứu vãn - “chỉ là chúng tôi suy nghĩ nhiều thôi. Hơ hơ. Nếu cậu có thể thành công móc nối với Cảnh gia, tương lai tập đoàn chúng ta chỉ có lên chứ không có xuống. Nói không chừng còn thịnh vượng phát đạt đời này qua đời khác.”Bạch Khả không phải là dạng người tham lam muốn chọn đỉnh cao nhất mà đến, nhưng tình hình hiện tại có thể hiểu nôm na rằng Hải Nhân và Quách Thị ngang hàng, còn Cảnh gia thì cao hơn họ một bậc. Nếu không thể hợp tác với Quách Thị, thì chỉ còn biết nhòm ngó đến Cảnh gia.
“Các chú điều tra được những ai có quan hệ với người của cảnh gia không? Cảnh Phát tuổi đã cao, giao du với ông ấy chắc chắn cũng là bậc cha chú, tôi không hướng đến đối tượng đó. Còn con trai hay con gái của ông ta thì sao?”
“Con trai của Cảnh Phát chúng tôi không điều tra được, nhưng con gái của hắn có mối quan hệ mập mờ với Quách nhị thiếu gia tập đoàn Quách Thị. Nghe đồn họ là thanh mai trúc mã, cũng rất nhiều tin đồn nói rằng Quách Thị sẽ một bước lên mây nhờ mối quan hệ của con trai họ với tiểu thư nhà họ Cảnh”
“Khoan đã” - Bạch Khả phát hiện ra điều gì - “Cảnh tiểu thư có mối quan hệ không rõ với Quách Khải. Còn Quách Khải thì đang nhờ anh hai đóng giả tình nhân để xua đuổi người bạn gái dai dẳng?”
Cận vệ một bên bịch miệng! Chết! Giấu đầu lòi đuôi!
Bạch Khải đưa ngón tay ngoắc một cái: “Đến đây!” - sau khi cận vệ tiến tới gần - “Đáng lẽ tôi sẽ không biết được chuyện gì, nhưng sắc mặt của hai chú hiện tại đã bán đứng tất cả”
A! Bán gì? Chúng tôi không hề bán gì cả! Chúng tôi hành nghệ cận vệ, cũng không phải kinh doanh a!
“Nếu Cảnh tiểu thư không có sức uy hiếp với anh hai, chắc chắn anh ấy đã nói thật với tôi về thân phận của người con gái đó. Nhưng anh ta đã cố ý giấu chi tiết này, các chú lại bày ra vẻ mặt như sắp lộ chuyện hẳn là sự tồn tại của cô Cảnh tiểu thư kia đang đe doạ đến anh hai, đúng không?” - Bạch Khả dùng giọng điệu tăng dần, ánh mắt cũng theo trình tự mở to ra, tràn đầy sát khí.
Cận vệ sợ đến muốn tè ra quần, cậu Khả ngày thường đã lạnh lẽo, hôm nay còn đáng sợ như vậy! Đừng, đừng làm bộ dạng ấy nữa, chúng tôi nói ra đây!
“Đúng. Cảnh Hiên Nhi có thể sẽ không buông tha cậu Luân, cho nên Quách nhị thiếu gia mới kêu cậu Luân ở lại tránh việc cậu Luân trở về nhà bị người ta điều tra ra cậu ấy là con trai của ông chủ Hải Nhân, Cảnh gia sẽ hạ thủ đoạn làm liên luỵ đến cậu và nhị vị lão gia. Nên cậu Luân mới đồng ý ở lại.” - nói một lèo toàn bộ quá trình.
Bạch Khả rốt cuộc cũng hiểu, thoạt đầu cậu rất giận, toàn thân toả ra hàn khí doạ người, nhưng trong phút chốc liền hạ xuống tâm tình, chỉ có thể trách anh hai quá lương thiện mà giúp nhầm người. À mà không. Sự việc này từ khi bắt đầu chính là do số trời đã định!
Bây giờ cách tốt nhất đúng là cứ để Cố Nhạc Luân ở lại chổ Quách Khải.
Bạch Khả có tính toán khác, cậu lấy điện thoại ra gọi cho anh trai: “Hiện tại đang làm gì?”
“A!” - Cố Nhạc Luân bất ngờ - “Anh... anh đang không làm gì”
Nhưng thực tế là đang bị Quách Khải cưỡng ép bắt cậu đút hắn ăn cháo, lý do là bởi vì tay còn chưa khỏi. Gần cả tháng rồi vẫn chưa khỏi!
“Em biết cả chuyện của Cảnh Hiên Nhi rồi!”
Một lời vừa nghe qua, Cố Nhạc Luân giật mình đến độ làm rơi chén cháo xuống đất!Quách Khải kinh hồn đoạt vía: “Mau rút chân ra” - một tay nắm chân hắn kéo qua một bên - “Có bị phỏng không? May mà còn mang vớ”
Nói rồi Quách Khải một đường ôm tiểu gia hoả vào nhà vệ sinh, mặc kệ Cố Nhạc Luân vẫn đang lắp bắp nói chuyện điện thoại.
“Sao.... Sao em biết?” - chết rồi, thế nào cũng lo lắng làm ầm lên đòi mình phải quay về!
“Anh còn nói!” - giọng Bạch Khả giận dữ - “Nhưng bây giờ đúng là anh nên ở yên chổ của tên họ Quách kia. Hắn đối xử với anh thế nào?”
Cố Nhạc Luân nhìn xuống người đang khẩn trương dùng nước tẩy rửa chân cho cậu, đồng thời cũng là người ôm cậu ngủ mấy tuần qua, dắt cậu đi ăn, cấp thẻ mua sắm không giới hạn cho cậu: “Anh ấy đối với anh rất tốt. Em không cần phải lo lắng”
Nghe giọng điệu không giống như đang nói dối, hơn nữa còn pha lẫn một chút ấm áp hài hoà, Bạch Khả mới yên lòng vào vấn đề chính: “Hiện tại anh đang ở đó cùng ai? Có thể nói chuyện riêng với em được không?”
“Được a!” - sau đó Cố Nhạc Luân xua xua chân - “Tôi không bị làm sao, anh ra ngoài một chút đi”
Quách Khải cũng biết Cố Nhạc Luân đang phải nói chuyện với người nhà, nên mới ngoan ngoan ra ngoài ngồi đợi.
“Em muốn nói gì với anh?” - anh đuổi hắn ta đi rồi!
“Bây giờ em hỏi anh vài câu hỏi, câu nào biết thì anh trả lời, không biết thì anh ghi nhớ và tìm hiểu nó ở chổ Quách Khải rồi báo lại cho em. Tuyệt đối không được tiết lộ cho hắn ta biết là em nhờ anh điều tra, cũng đừng để hắn nghi ngờ anh muốn khai thác thông tin từ hắn. Anh làm được chứ?” - Bạch Khả nói.
Cố Nhạc Luân kiên định gật đầu: “Đương nhiên được” - anh của em diễn rất giỏi đó bảo bối à! Hắc hắc!
Bạch Khả định thần, dùng cách dễ hiểu nhất để nói chuyện với Cố Nhạc Luân.
“Quách Khải và Cảnh Tiểu Thư thật ra có quan hệ gì?”
Cái này mình biết: “Anh ta và Cảnh Hiên Nhi hồi nhỏ đã từng cứu mạng lẫn nhau.......”
Theo lời Cố Nhạc Luân kể, Bạch Khả có thể xác định được một vài chuyện: “Cảnh Tiểu Thư còn anh, chị, em nào khác không?”
“Anh không biết. Anh sẽ ghi nhớ!”
“Quách Khải có quen biết với ai trong Cảnh gia ngoài Cảnh Tiểu Thư không?”
“Anh lại ghi nhớ!”
“Quách Khải đã từng đến Cảnh gia chưa?”
“Anh ghi nhớ lần nữa!”
“Được rồi” - Bạch Khả hoàn thành thẩm vấn - “Anh đã ghi nhớ được những gì hãy tìm hiểu nó, sau khi có kết quả thì gọi cho em”
“Nhưng.... em cần biết những việc này để làm gì?” - Cố nhiều chuyện nãy giờ!
Bạch Khả ngắn gọn nói: “Để cứu anh!”
Cứu?! Cố Nhạc Luân suy nghĩ không biết em trai mình định cứu cái gì? Chuyện mình và Cảnh Hiên Nhi? Nhưng tại sao lại hỏi đến anh, chị, em của cô ấy?”Được rồi, nói chuyện với em sau” - dù sao vị anh hai ngốc này vẫn chọn giúp đỡ Bạch Khả vô điều kiện. Dù trong lòng đang thắc mắc chết đi được!
Cố Nhạc Luân mặt mũi đăm chiêu khó hiểu mà ra khỏi phòng tắm. Hình ảnh đáng yêu này một đường lọt cả vào mắt Quách Khải.
Hắn vội vàng đến dắt tay cậu ngồi xuống ghế: “Làm sao lại xị mặt? Bị gia đình mắng?”
“Không” - làm gì có chuyện đó - “Em trai chỉ đang hỏi tôi lần trước để quần áo của em ấy ở ngăn tủ nào. Tôi nhất thời nghĩ không ra” - phản ứng thật nhanh!
Quách Khải nhẹ bụng cười, đưa tay nựng gò má hắn: “Chỉ có vậy thì không được xị mặt. Cười lên sẽ đẹp hơn!”
Qua gần một tháng ở bên nhau, Cố Nhạc Luân bất tri bất giác mà trở nên thân thiết với nam nhân này. Trong lúc ngủ mặc cho hắn ôm, phải ngửi được mùi vị quen thuộc nơi lồng ngực hắn thì cậu mới an tĩnh ngủ. Đúng ra là do Quách Khải cưng chiều quá độ đi, Cố Nhạc Luân được sủng thành quen, một chút việc vặt cũng í ới gọi Quách Khải. Hai người bọn họ thật sự đã tự mình sa vào nhau mà không hề hay biết.
Nhưng hiện tại, Cố Nhạc Luân đang bận toan tính chuyện khác, bèn giả vờ thản nhiên rủ Quách Khải đi dạo chơi: “Tối nay anh có việc gì không?”
“Không” - Quách Khải đáp - “Lại muốn ăn gì?”
Cái gì gọi là “Lại muốn”? Bộ tôi ham ăn hốt uống đến vậy sao? Có thể lược bớt chữ “Lại” đáng ghét kia được không?
“Tôi không đói. Hay là chúng ta đi dạo” - ý tưởng gì thông minh! Cố Nhạc Luân thầm sùng bái mình! Đi dạo thì mới tâm sự được!
Nhưng trên thực tế Cố đại thiếu gia đã lầm! Trực tiếp lên giường nằm ôm nhau thì chuyện gì cũng có thể dễ dàng nói nha!
Quách Khải không giấu được ý cười: “Đi dạo? Hôm nay còn có tình thú như vậy?”
Tình thú cái đầu anh! Có anh mới tình thú! - “Công viên ở bên cạnh trang trí đèn đuốc rất đẹp, không khí lại trong lành. Bửa giờ anh cho tôi ăn nhiều như vậy, cần phải vận động một chút cho tiêu hao mỡ thừa”
“Vận động?” - Quách Khải chau mày, hắn không tin heo con này thích thú những tiết mục như vậy - “Thật là muốn đi vận động?”
Cố Nhạc Luân lập tức nhập vai đáng thương, cúi gầm mặt: “Thôi được rồi. Không đi cũng không sao.”
Quách Khải vừa vặn bị đánh trúng: “Đi. Tất nhiên phải đi. Mau thay đồ, chúng ta liền đi”
Yes! Bước một thành công!
Hai người ngồi xe của Quách Khải đến cổng công viên thì mới bước xuống đi bộ. Quách Khải còn cẩn thận nắm chặt tay ai kia để cậu không bị ngã. Vì toàn cảnh bây giờ chính là: Công Viên Tối Thui!
“Đèn trang trí ở chổ nào?” - Quách Khải trêu chọc hỏi - “Sao tôi không nhìn thấy?”
Cố Nhạc Luân gãi đầu: “A.... Chắc là hôm nay họ quên bật. Nhưng anh xem, không khí rất trong lành” - đồng thời biểu diễn kĩ năng hít một hơi sảng khoái.
Vừa nói dứt câu, chiến binh xe đổ rác từ đằng xa lù lù chạy tới.
Cố Nhạc Luân buộc phải nín thở ngay giữa chừng! Đại ca à, có thể cho đàn em chút mặt mũi được không?!
Qua một lúc hô hấp mới bình thường, Cố Nhạc Luân nắm chặt cánh tay của Quách Khải: “Chúng ta đi qua bên kia đi”
“Còn muốn đi?”
“Ừ! Biết đâu sẽ tìm thấy chổ tốt” - Cố đại thiếu gia cực kì ngoan cố.
Hai người loanh quoanh một vòng mới triệt để phát hiện là không hề có chổ nào tốt hết! Hơn nữa bên phía này còn là lãnh địa của đám người vô gia cư. Bọn họ từ trong bụi cỏ dùng ánh mắt trừng trừng nhìn về phía hai kẻ đột nhập. Ngụ ý rất rõ ràng: Muốn làm tình thì vào khách sạn đi!
Cố Nhạc Luân cuối cùng cũng phải bỏ cuộc: “Thôi chúng ta về đi.”
Quách Khải đương nhiên hướng người này tuân lệnh, trên miệng còn cười một nụ cười giảo hoạt: “Đi nãy giờ có đói không? Đi ăn cơm cà-ri mà cậu thích nhất được chứ?”
Chà chà! Vừa mới vận động quả thật cần bồi bổ một chút, thống khoái tán thành: “Hảo a!”
“Á!!!!”
Nhưng không ngờ vừa mới quay người trở về đường cũ Cố Nhạc Luân không cẩn thận vấp phải phiến đá khiến bản thân trượt một đường, tay đang nắm chặt Quách Khải kéo hắn ngã theo. Kết quả là Cố Nhạc Luân bị đập một bên vai xuống nền đất, còn Quách Khải thì vô tình bị kéo ngã đè lên người kia tầm 2s liền nhanh chóng đứng lên, đỡ hắn dậy.
Cận vệ lập tức phóng ra!
Bả vai của Cố Nhạc Luân đầy máu! Lúc cậu nhìn thấy vết thương của mình, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Vì vừa té xuống đã bị đâm, thêm trọng lượng của Quách Khải tạo lực nhấn nên hậu quả càng thêm chua chát.
Quách Khải cả kinh: “Bị ghim trúng mãnh vỡ của chai bia rồi. Mau! Mau đến bệnh viện” - hắn sốt ruột đến mức không để Cố Nhạc Luân tự do đi đứng nữa, trực tiếp cõng cậu lên vai tiến thắng ra xe.
Một đường vừa đi vừa nói:
“Nhịn một chút. Sẽ sớm không có chuyện gì”
“Có đau cũng đừng cắn lưỡi”
“Nếu sợ thì đừng nhìn”
“Cậu không phải bất cẩn, là tôi giữ cậu không chặt”
“Cơm cà-ri hôm nay ăn không được, lần khác tôi cho cậu ăn 2 phần”
Cố Nhạc Luân bây giờ mới có dịp nhìn người này thật kĩ. Hắn ta thật nam tính, ngũ quan chỉ cần nhìn qua một đoạn thì sẽ không thể rời đi dù chỉ là nửa nhịp, lông mi cong vút, vàn trán hiện tại đã ướt sũng mồ hôi, gáy và sóng lưng cũng dần thấm lạnh, chứng tỏ hắn đang lo sợ vì cậu rất nhiều. Trong một khoảnh khắc nào đó, Cố Nhạc Luân chắc chắn đã từng suy nghĩ rằng, nếu mình có thể cứ thế này làm bạn với hắn, có chăng không phải là chuyện xấu gì đi?
[Hết chương 16]
Lý do tại sao chương này được up hôm nay? Thứ 2 thì có truyện hay không? An đã thông báo rõ ràng trên facebook.