Luân Khả Khải Hoàng

Chương 17: Chương 17: VÔ TÌNH DÂNG HIẾN




“Bác sĩ, cậu ấy có sao không?” - Quách Khải sau khi đưa Cố Nhạc Luân vào kiểm tra thì lập tức đi hỏi tình hình.

“Vết thương khá sâu, còn có dấu hiệu bị đâm xuống 2 lần, chúng tôi sẽ tiến hành may vài mũi cho cậu ấy.”

Ở băng ghế bên ngoài, tâm tình Quách Khải như đang ngồi trên đống lửa, cho dù chỉ ở cạnh nhau thời gian không kể là dài, nhưng tiểu gia hoả này ngày nào cũng hoạt bát tươi mới, líu la líu lo bên tai hắn khiến cuộc sống buồn tẻ xưa giờ của Quách nhị thiếu gia trở nên phong phú hơn. Cho nên đối với Quách Khải, việc bảo vệ nụ cười và sự tươi vui trong tâm hồn Cố Nhạc Luân cũng là có lợi cho bản thân hắn. Hôm nay dù trong bóng tôi, hắn vẫn có thể nhìn rõ ánh mắt sợ hãi của Cố Nhạc Luân khi cậu nhìn thấy vết thương trên cánh tay mình, ánh mắt đó đến bây giờ vẫn ám ảnh trong đầu Quách Khải, hắn tuyệt đối không muốn chứng kiến lại lần thứ hai.

“Tôi không sao đâu” - sau khi xử lý xong vết thương, Cố Nhạc Luân nằm trên giường bệnh an ủi ngược lại Quách Khải.

Vì biểu tình của người này đúng nghĩa còn xấu hơn mây đen: “Muốn về khách sạn hay muốn ở lại đây?”

Cố Nhạc Luân cực kì nhanh miệng: “Khách sạn! Tôi rất sợ phải ở trong này”

Quách Khải sai người đi thu xếp, đồng thời gọi bác sĩ gia đình đến chờ sẵn, một đường ôm tiểu gia hoả đặt lên vai: “Được rồi. Chúng ta trở về”

Cố Nhạc Luân bình thường bị tên này trêu ghẹo riết quen, hôm nay thấy hắn đặc biệt nghiêm túc cũng không cách nào lý giải được, chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe theo hắn mà thôi. Haiz, thật vô dụng! Chưa điều tra được gì đã bị thành ra nông nỗi này!

Khi họ về đến khách sạn, Cố Nhạc Luân trực tiếp được đặt lên giường, bác sĩ Quách gia cũng đã có mặt xem qua tình hình vết thương rồi kê thuốc.

“Cậu ấy không sao, một thời gian sẽ khỏi, chỉ là trong lúc này đừng để lại bị thương”

Quách Khải hướng bác sĩ gật đầu: “Được rồi. Phiền bác sĩ mỗi ngày mỗi đến”

Sau khi tiễn bác sĩ về, Quách Khải đuổi hết người ra khỏi phòng, một mình leo lên giường cẩn thận mà ôm Cố Nhạc Luân lại: “Cậu đã chia tay người kia chưa?”

Sao hôm nay lại hỏi vấn đề này? Cố Nhạc Luân khó hiểu: “Chưa. Từ hôm ở đây với anh tôi không có liên lạc được với cô ấy”

“Số điện thoại thì sao?” - Quách Khải vuốt vuốt tấm lưng hắn.

Cố Nhạc Luân cảm thấy hơi thẹn, vùi mặt vào gần ngực Quách Khải: “Tôi không biết”

Quách Khải buồn cười, đến số điện thoại còn không biết, vậy mà dám la làng rằng tôi đây có bạn gái, còn là hoa khôi!

“Cậu phải nhanh chóng chia tay đi” - Quách Khải giọng điệu cực kì ôn nhu.

“Tại sao?” - Cố Nhạc Luân hỏi.

Quách Khải đưa tay kéo cằm hắn, hướng mắt hắn nhìn thẳng mình: “Cậu phải độc thân thì mới có thể đường đường chính chính thuộc về tôi”Ai thuộc về anh? Bị điên!

“Có nghe rõ chưa?” - lực đạo ở cằm càng siết chặt.

“Đau chết tôi!” - Cố Nhạc Luân phảng kháng - “Cái gì mà thuộc về anh! Tôi không hiểu gì hết!”

“Tôi thích em”

Nói ra rồi! Quách Khải rốt cuộc nói ra rồi!

Cố Nhạc Luân thật cũng không biết trong lòng mình nghĩ gì, nếu là lúc trước cậu chắc chắn sẽ đạp cho hắn vài đạp, sau đó hung hăn mà cự tuyệt. Nhưng sau bây giờ lại có cảm giác chần chừ, không dứt khoát! Trúng tà, trúng tà thật rồi!

“Nếu giới tính là chướng ngại lớn nhất đối với em thì em hãy nghe tôi nói” - Quách Khải nghiêm túc - “Tôi từ trước đến nay chưa hề động tâm với ai, trừ khi gặp em tôi mới biết thế nào là cuộc sống có thêm ái tình sẽ rất thú vị. Em từ trước đến nay đã từng động tâm với ai chưa tôi không hề biết, nhưng nếu em cảm thấy ở bên cạnh tôi thoải mái và an toàn thì hãy tiếp tục cho tôi cơ hội được chăm sóc em. Là nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là người đó mang lại cho em cảm giác rằng em muốn ở cạnh người đó lâu dài. Em hiểu ý tôi chứ?”

Cố Nhạc Luân hiểu, như có như không hỏi: “Vậy nếu sau này tôi trở về có cảm giác với nữ nhi?”

“Vậy tức là bây giờ em đang có cảm giác với tôi?” - Quách Khải cực kì biết nghe trọng điểm.

“Ai nói chứ!” - Cố Nhạc Luân thẹn quá hoá giận - “Tôi sẽ thử khảo nghiệm lại bản thân, thử xem tôi có cảm giác với anh không rồi mới trả lời anh!”

Thật ra là có a! Con người thường đã biết đáp án của mình ở 6s đầu tiên khi sự việc được nêu ra. Chỉ là họ có dễ dàng thừa nhận nó hay không mà thôi!

Quách Khải vẫn ôn nhu ôm người vào lòng: “Được. Tôi đợi em”

Lúc Cố Nhạc Luân đã lim dim muốn ngủ, đột nhiên lại nghe Quách Khải ở bên tai thì thầm: “Sau này nếu có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi, không quá phận tôi đều sẽ trả lời cho em biết. Không cần tìm cớ kéo tôi đi đến nơi xa lạ, nếu từ đầu không chiều theo em thì đã không bị thương như vầy”

Cố Nhạc Luân cảm thấy sóng mũi hơi chua, từ đầu hắn đã biết mà lại không vạch trần cậu: “Tôi xin lỗi”

“Xin lỗi cái gì! Em không sao là tốt nhất” - Quách Khải đùa giỡn với những lọn tóc cậu - “Em rốt cuộc có gì muốn nói với tôi?”

“Không...” - Cố Nhạc Luân ấp úng - “Chỉ là.... muốn hỏi anh về Cảnh tiểu thư”

Quách Khải phút chốc chùn xuống: “Em muốn nhanh chóng giải quyết rồi rời khỏi tôi?”

“Không phải, anh hiểu lầm rồi” - Cố Nhạc Luân cũng không hiểu vì sao mình lại vội vàng đính chính - “Chỉ là tôi thắc mắc Cảnh gia lớn mạnh đến cỡ nào mà Cảnh tiểu thư lại dám lộng hành như vậy?”

“Cảnh gia....” - nét mặt nam nhân đầy phiền muộn - “Là nơi đen tối nhất. Bao nhiêu âm mưu tàn ác, tranh quyền đoạt lợi, đổi trắng thay đen đều tồn tại trong gia đình ấy”

Cố Nhạc Luân khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Quách Khải, chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt này trước đây.

“Ai cũng cho rằng tôi được Hiên Nhi để mắt tới là phúc bốn đời” - Quách Khải vừa nói vừa vỗ về tấm lưng của Cố Nhạc Luân- “Nhưng bản thân tôi lại không nghĩ vậy. Lọt vào Cảnh gia, cũng chính là lọt vào vòng xoáy đen tối của tiền và quyền lực, tôi không quen cuộc sống như vậy, huống hồ tôi cũng không thích cô ta.”Cố Nhạc Luân bắt đầu nhớ lại những gì Bạch Khả hỏi: “Anh đã từng đến Cảnh gia chưa?”

Quách Khải nói: “Đã từng. Ba tôi là bạn cũ của Cảnh Phát, ngoài gia đình tôi ra thì trên thương trường rất ít người có thể đặt chân vào nhà họ Cảnh. Nhưng chung quy tôi không thích đến đó, nên rất hiếm khi đi”

“Anh không quen ai trong gia đình đó ngoài Cảnh tiểu thư à?” - quá hợp lý để hỏi câu này.

“Cảnh Hoàng” - tên nhân vật này rốt cuộc cũng được tiết lộ - “Con trai lớn của Cảnh Phát, anh ruột của Hiên Nhi là bạn thân của tôi”

“Bạn thân?” - Cố Nhạc Luân thắc mắc - “Không phải anh nói gia đình đó rất đáng sợ sao?”

Quách Khải không nói rõ, chỉ đại khái biểu đạt: “Bên trong Cảnh gia, Cảnh Hoàng là ngọn đèn duy nhất!”

Cố Nhạc Luân không hỏi nữa, vì nếu còn hỏi chắc chắn sẽ bị bại lộ rằng cậu cố ý khai thác, cho nên đã ngoan ngoãn nằm trong lòng Quách Khải ngủ say sưa!

Qua ngày mai, Cố đại thiếu gia lợi dụng việc mình bị thương không đi theo Quách Khải làm việc, mà ở nhà gọi điện thoại cho em trai.

“Tiểu Yêu Quái, anh đã hỏi hết cho em rồi” - giọng điệu vô cùng tự đắc - “Không sót thứ gì!”

Bạch Khả cũng bất ngờ: “Hiệu quả như vậy?”

Đương nhiên! Cố Nhạc Luân một mạch kể hết những gì mình biết cho Bạch Khả, Bạch Khả lần này thật phải chào thua anh trai ngốc rồi, đúng là đã hỏi minh bạch tất cả!

“Tốt lắm” - Bạch Khả tán dương, đây là lần duy nhất từ trước đến giờ.

“Em vừa khen anh sao? Em khen thêm lần nữa đi! Đặc biệt dễ nghe!” - Cố Nhạc Luân dụ dỗ.

Bạch Khả không thèm để ý, trực tiếp rẽ sang chuyện khác: “Em muốn nhờ anh một việc!”

“Được được! Em cứ nói đi” - anh hai rất giỏi, việc gì cũng sẽ làm cho em.

“Anh tìm cơ hội để em gặp riêng Quách Khải” - Bạch Khả đột nhiên nói - “Nhưng không được nói chúng ta là anh em. Anh cứ đưa hắn ra quán cafe nào đó rồi bỏ đi, việc còn lại để em lo”

“Hả? Em gặp anh ấy làm gì?” - Cố Nhạc Luân giật mình.

“Em muốn hắn dẫn em đến gặp Cảnh Hoàng” - giọng Bạch Khả lạnh lùng.

Cố Nhạc Luân bất đắc dĩ: “Tiểu Yêu Quái à, em muốn cứu anh cũng đừng mạo hiểm quá. Cảnh gia thật không phải chổ em có thể đụng vào đâu. Lỡ có chuyện gì thì sao?”

“Anh cứ làm như em nói, mọi việc em tự có cân nhắc” - Nói rồi lập tức ngắt máy.

Cố Nhạc Luân buồn thiu chấp nhận, cậu thật sự rất lo lắng cho em trai mình, chỉ trách bản thân không thông minh bằng nó, chỉ còn biết nói gì nghe nấy. Nhưng lần này Cố đại thiếu gia đâu hay biết rằng cậu sắp hai tay dâng nam nhân của mình cho Bạch Khả!

———————————————

Trong công ty, Quách Khải đang xử lý một vài công vụ quan trọng thì được Âu Phúc nhắc nhở.”Thiếu gia, tuần sau là đến ngày cậu hẹn bạn”

Quách Khải nói: “Tôi biết rồi. Hôm nay có việc gì khác không? Tôi muốn về khách sạn”

“Thưa không, thiếu gia” - Nhưng Âu Phúc chưa ngừng ở đó - “Âu Phúc có chuyện này muốn hỏi.”

Quách Khải gật đầu.

Do là tâm phúc lâu năm, thân phận cũng được xem như bậc cha chú, Âu Phúc thẳng thắn nói ra thắc mắc của mình: “Thiếu gia đối với cậu Cố là loại quan hệ gì?”

Quách nhị thiếu gia nhất thời chưa biết làm sao để nói rõ bèn ngưng thần im lặng hồi lâu.

Âu Phúc nhận thức được điều khó xử: “Xin lỗi. Thiếu gia cứ trực tiếp quên đi. Xem như Âu Phúc chưa nói gì”

Cuối cùng, Quách Khải đã trực tiếp quên đi! Không hẳn là quên, mà là bỏ qua. Hắn chưa muốn nói đến điều này hiện tại. Bất cứ thứ gì thông qua Âu Phúc đều sẽ đến được tai của Quách Hùng. Mọi việc sẽ càng thêm rối ren.

Về đến khách sạn, Quách Khải vừa vào đến cửa đã trông thấy tiểu mặt mập Cố Nhạc Luân đang ngồi bệt dưới thảm, đầu thì gác lên đệm của ghế sofa, biểu tình u sầu trằn trọc, nhịn không nổi liền tiến tới đỡ người lên.

“Tại sao có ghế lại không ngồi?” - tay thì phủi phủi bụi trên quần áo hắn - “Bẩn cả rồi”

“Tay đau.” - Cố Nhạc Luân mè nheo - “Ngồi trên ghế thì không có gì để tựa vào, cực kì mỏi”

Quách Khải bị chọc cười: “Được rồi tôi cho em tựa” - hắn ngồi xuống trước, sau đó kéo Cố Nhạc Luân đặt vào lòng mình, vòng tay từ phía sau lên ôm eo cậu - “Nói cho tôi nghe tại sao lại không vui?”

Cố Nhạc Luân đựa tựa vừa êm vừa ấm, thoải mái nói: “Ở nhà rất buồn chán. Anh có việc gì để tôi giúp hay không?”

Người kia thì đê tiện đưa tay sờ sờ bụng nhỏ của Cố Nhạc Luân: “Để tôi nghĩ xem đã...”

Anh nghĩ cứ nghĩ, sờ mó người khác là thế nào?! Cố Nhạc Luân vặn vẹo chống trả.

Lo sợ cử động mạnh sẽ động đến vết thương, Quách Khải không trêu hắn nữa, trực tiếp cầm hai cánh tay không ngoan ngoãn lai: “Đừng quậy, sẽ làm đau em!”

“Ai biểu anh sờ loạn!” - Cố Nhạc Luân oán trách - “Anh nghĩ thế nào rồi, tôi có gì giúp được anh không?”

“Có” - Quách Khải gật đầu.

“Thật sao? Là gì?” - Cố rãnh rỗi đang cực kì mong chờ.

“Công việc thoải mái, nhẹ nhàng, lương lại cao” - Quách Khải một bên bồi thêm.

Đôi mắt Cố Nhạc Luân sáng lên trông thấy: “Còn có loại việc hưởng lợi như vậy?”

“Đương nhiên” - Quách Khải phối hợp gật đầu - “Làm ấm giường, bồi tôi vui vẻ!”

Cố Nhạc Luân:.....

“Ui da!!!!” - Quách nhị thiếu gia thuận lợi hưởng thụ một cái đạp xuống chân.

Không đứng đắn chút nào. Người như vậy đáng lẽ không nên thương lượng với anh ta! Cố Nhạc Luân cảm thấy rất bức bối. Phải hay không nên bỏ về, không thèm để ý đến hắn luôn!”Được rồi, được rồi. Không trêu em nữa” - Quách Khải dùng tay xoay mặt Cố Nhạc Luân hướng hắn nhìn thẳng - “Tôi không nỡ để em chịu khổ. Nói tôi nghe em muốn làm gì?”

“Làm gì cũng được” - Cố đại thiếu gia rất dễ chiều - “Chỉ cần không buồn chán ngồi ở nhà là được”

“Được. Tôi sẽ cho người sắp xếp” - Quách Khải qua loa thoả hiệp - “Còn bây giờ muốn ăn gì buổi tối?”

Hai tròng mắt Cố Nhạc Luân đảo qua đảo lại lia lịa tính toán, rốt cuộc cũng ra: “Ăn lẩu hải sản ở khu tây đi. Ở đó rất ngon. Lâu rồi tôi cũng chưa ăn.”

“Là quán vỉa hè?” - Quách Khải không thích lắm - “Không hợp vệ sinh. Em chắc chứ?”

Cố Nhạc Luân gật đầu: “Rất ngon. Rất ngon đó! Tôi muốn đi ăn lại. Anh không muốn ngồi đó ăn cũng không sao, hãy ghé mua cho tôi một phần về khách sạn ăn cũng được”

Thấy tiểu gia hoả hăng hái như vậy, Quách Khải cũng không nỡ cự tuyệt. Một đường đồng ý đi ăn cùng hắn, mà còn lại ngồi ngay tại quán lề đường mà ăn!

“Ông chủ, ông chủ. Gần đây ông có khoẻ không?” - vừa đến nơi, Cố Nhạc Luân đã í ới gọi người quen.

Ông chủ từ xa bước tới, đặt bàn tay thô ráp của mình lên xoa xoa đầu Cố Nhạc Luân: “Thằng bé này thật lâu mới ghé lại nha, hôm nay phải ăn nhiều vào nghe chưa!”

Cố Nhạc Luân cười tít mắt: “Hi hi. Hôm nay con sẽ ăn một cái lẩu lớn, thêm 1 phần hải sản nữa. Còn đám người bên kia” - chỉ qua tập thể cận vệ mặc vest đen - “Ông chủ hỏi họ muốn ăn gì thì làm cho họ một bàn luôn nhé”

Cảnh tượng trùng phùng trước mắt thật vui vẻ biết bao, nhưng ấn đường của Quách nhị thiếu gia lại không tốt lắm - Đến tôi còn chưa dám vò đầu bức tai em ấy như vậy, ông chủ lấy quyền gì! Tay ông còn lắm dầu mỡ! Mau buông ra!

“Em nên xem lại đầu tóc đi” - Quách Khải ở một bên nhắc nhở.

Cố đại thiếu gia tâm tình tốt, tiếp tục nhoẻn miệng cười thật tươi: “Không sao, không sao. Tóc dơ còn có thể gội, cái xoa đầu này nếu không có thì chứng tỏ tình cảm không sâu”

“Em thì cần gì tình cảm sâu nặng với lão ấy” - Quách Khải buồn bực.

Cố Nhạc Luân bụm miệng cười: “Đừng nói anh ghen đó chứ! Quá trẻ con rồi đi!” - tôi đặc biệt được nhiều người thích. Thiếu gia gì đó à, tương lai anh còn phải chịu dài dài.

Quách Khải không thèm nói gì nữa. Dù có rộng lượng như thế nào, tận sâu trong máu Quách Khải vẫn là một công tử con nhà quyền quý. Quả thật hắn không quen cái cảnh ăn uống lề đường, giao du kiểu suồng sã như vậy!

Nhưng hôm nay hắn nhìn Cố Nhạc Luân thật khác, từ hôm ở cùng hắn chưa từng thấy cậu vui như thế, trên mặt lúc nào cũng hớn hở, răng môi liên tục hở ra cười toe toét cười, đối đãi với những người xung quanh vô cùng thâm tình hảo ý. Kì thực mở rộng tầm mắt!

“Em rất thường ăn ở đây?” - Quách Khải tò mò hỏi.

“Ừm. Không những vậy, cả gia đình tôi vẫn rất hay ăn. Baba và Daddy của tôi đã dạy con người ai cũng giống như ai, dù là nghèo khó hay sang giàu, chỉ cần ta không phụ người, người không phụ ta, nhàn nhã sống cùng qua ngày là được” - Cố Nhạc Luân trong sáng nói - “Cũng giống như anh, lần đầu tiên tôi gặp anh, bị anh kéo vào nhờ giúp đỡ, tôi hoàn toàn không biết tương lai sẽ ra sao, chuyện anh nhờ tôi giúp là xấu xa hay mình bạch nhưng tôi vẫn chọn cách giúp anh hết mình. Tôi không như anh, tôi tin giữa con người với nhau không chỉ có diễn xuất. Và nơi để tìm ra được tình cảm chân chính, rất có thể là nằm trong từng con hẻm nhỏ của cuộc đời này.”

Quách Khải dùng ánh mắt ấm áp nhìn Cố Nhạc Luân, không ngờ trong thế giới thối nát bao la, ông trời đã sớm đưa vào tay hắn một cá thể thuần khiết như vậy! Cả những ngày tháng sau này chắc chắn sẽ trôi qua trong phong phú và thú vị. Cũng không gọi là bạc đãi đi!

“Đến đây!!!!!” - ông chủ đẩy cả một xe đầy thức ăn đến.

“Aaaaaa” - Cố Nhạc Luân môi đang cắn cắn chiếc đũa cũng buông ra hô hào - “Thật thơm. Ông chủ à tài nghệ của ông mỗi lúc một lợi hại hơn rồi”

“Ha ha. Nhóc con thật khéo nói” - ông chủ lại dùng đôi tay thô ráp vỗ vỗ mấy cái vào vai Cố Nhạc Luân.

Lúc này Quach Khải không nhịn được nữa: “Tay của em ấy đang bị thương!”

“Ối chết! Vậy sao?” - ông chủ hết hồn rút tay về.

“Không sao, không sao” - Cố Nhạc Luân xua xua tay - “Ông chủ cứ lo tiếp khách đi. Tôi sẽ tự nhiên ăn”

Sau cùng Quách Khải cũng phải công nhận mùi vị của món lẩu này rất ngon, không có bào ngư vi cá, cũng không được chế biến một cách cầu kỳ công phu nhưng đổi lại kết quả thật bất ngờ. Thanh ngọt thơm nồng, quả thật là mĩ thực trong nhân gian.

Trên xe, Cố Nhạc Luân thoả mãn xoa bụng: “Ăn một bửa quá đã!”

Quách Khải đưa tay nựng gò má hắn: “Bé mập”

Mập muội anh! Cả nhà anh đều mập! Từ đó đến giờ tôi chưa hề mập lên vì thức ăn! Có biết không hả????

“Ngày mai theo tôi đến công ty, để tránh ở nhà lại than buồn chán” - Quách Khải cưng chiều.

“Công ty của anh có quán cafe không?” - lúc này mới nhớ lại lời dặn của em trai.

Quách Khải bất đắc dĩ: “Dưới sảnh B, nhưng rốt cuộc tại sao lại quan tâm chi tiết này?”

“Vì tôi thích uống cafe nên mới hỏi” - Cố đại thiếu gia rất tự nhiên mà diễn.

Tối hôm đó, Cố Nhạc Luân nhắn một tin nhắn cho Bạch Khả.

'Tiểu Yêu Quái, ngày mai 11h trưa em đến toàn nhà của Quách Thị trên cùng con đường với Hải Nhân. Anh sẽ chờ em ở quán cafe dưới sảnh B. Sau đó mọi việc tuỳ em.” - không quên nhắn thêm một câu - “Quách Khải là người tốt. Em đừng làm anh ta sợ!'

[Hết chương 17]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.