Translator: Nguyetmai
"Cái gì?"
Trên Hắc Phong Trại, môn chủ của Long Hổ Môn nhận được tin tức do thuộc hạ gửi tới, hắn ta tức giận vò nát tờ giấy: "Chỉ một Thiên Bá Môn mà cũng dám đụng vào người của Long Hổ Môn ta!" Hắn ta vỗ bàn đứng lên, giận dữ hạ lệnh: "Tất cả theo ta xuống núi giết người!"
"Long Mạnh!"
Nghe thấy tiếng gọi của môn chủ, phó môn chủ Long Mạnh vội vàng tới trước mặt Vấn Long để nghe lệnh.
"Lập tức triệu tập các huynh đệ tới Hàn Sơn Tự!" Dù rất tức giận nhưng Vấn Long vẫn chưa kích động tới mức xông thẳng vào sâu trong Hàn Sơn Tự.
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Đôi mắt của Long Mạnh sáng lên, lớn tiếng tuân lệnh. Hắn ta biết, đã đến thời khắc để Long Hổ Môn lập lại uy danh rồi! Ngay lập tức, hắn ta chọn một nhóm người ra để gửi thư, những con chim bồ câu mang theo mệnh lệnh ngắn gọn của Long Hổ Môn ào ào bay khỏi Hắc Phong Trại.
Gần như cùng một lúc, các đệ tử của Long Hổ Môn rải rác ở khắp thành Cô Tô đều được tin từ huynh đệ mình. Tất cả buông hết mọi nhiệm vụ xuống và lũ lượt đến điểm hẹn. Mây đen nổi lên cuồn cuộn, các đệ tử của Long Hổ Môn nối liền không ngớt, một số người nhận thấy điều gì đó, thầm lấy làm kinh hãi.
Người của những bang phái khác trong thành Cô Tô nhanh chóng nhận được tin này… Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều biết giữa Long Hổ Môn và Thiên Bá Môn sắp nổ ra một cuộc chiến sống còn.
"Hai hổ đánh nhau, khả năng lớn nhất chính là cả hai đều bị tổn hại, đừng để ý đến bọn họ."
Thủ lĩnh của các môn phái nhận ra đây chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ phát triển. Hai môn phái lớn nhất trong thành Cô Tô xảy ra tranh đấu, ít nhiều gì cũng khó tránh khỏi thương vong, đến khi nguyên khí của đôi bên bị tổn hại, thì cũng là lúc để bọn họ soán ngôi.
Đương nhiên, có rất nhiều người đi xem cuộc vui, dòng người tấp nập đổ về Hàn Sơn Tự!
…
Tận sâu trong rừng cây, một cuộc chiến ác liệt đã bắt đầu từ lâu.
"A…"
"Vây lấy hắn!"
"Khốn kiếp! Đừng để hắn chạy!"
Tiếng quát tháo của các thành viên Thiên Bá Môn vang lên không ngớt. Mấy chục tên đệ tử mặc áo trắng của Thiên Bá Môn tụ lại thành một vòng tròn, vây Khai Tâm ở chính giữa. Nhưng lúc thì Khai Tâm bay lên cao, khi lại rơi xuống đất, những tia sáng sắc lạnh không ngừng xuyên qua rừng cây âm u, lặng lẽ cướp đi tính mạng của vài tên đệ tử áo trắng.
Chưa tới nửa phút, mười bốn người chơi đã ngã xuống những bãi đất trống trong rừng, kẻ chết người bị thương, tất cả đều bị phi đao đâm trúng.
Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh và Thương Lang đứng quay lưng vào một thân cây, ngăn cản công kích của bảy tám người chơi khác, trên người ai cũng có vài vết thương, thế nhưng vẫn phòng thủ ngoan cường, trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng.
"Lên!"
"Lên cho ta!!"
Càng ngày càng nhiều thi thể ngã xuống đất, Lâm đà chủ tức giận đến mức mặt mày tái mét. Hắn ta không sao ngờ được, chưa chạm tới góc áo của Khai Tâm mà mười mấy huynh đệ của mình đã bỏ mạng rồi.
Nhưng hắn ta vẫn hiểu một điều: Chiến đấu dồn dập như thế, đối phương vừa sử dụng Liễu Diệp Phi Đao lại vừa thi triển khinh công, chỉ với nội lực của cảnh giới Xuất Nhập thì chắc chắn không thể cầm cự được lâu. Việc đã đến nước này rồi, hắn ta chỉ có thể cắn răng đâm lao theo lao, đợi đến khi đối phương hao hết nội lực thì tiến lên!
Nhưng nếu Lâm đà chủ nhìn thấy một hành động nhỏ của Khai Tâm trong lúc bay lên thì chắc chắn hắn ta sẽ không đưa ra quyết định này!
Là một người giàu kinh nghiệm, Khai Tâm đương nhiên biết sức mình đến đâu, vì thế, sau mỗi lần ra tay, hắn lại ăn một viên thuốc để bổ sung nội lực, đồng thời chậm rãi khôi phục. Cứ như thế, sau khi ném mấy chục chiếc Liễu Diệp Phi Đao ra, hắn vẫn không hề mệt mỏi, ngược lại vì quen tay nên động tác càng lúc càng nhuần nhuyễn, cả tốc độ và góc độ đều đúng theo ý hắn, cảm giác rất thành thạo, tự nhiên.
Mặc dù trong Thiên Bá Môn cũng có rất nhiều người luyện khinh công, thế nhưng chẳng mấy ai có thể kiên nhẫn phối hợp tâm pháp và khinh công suốt mấy ngày, tên lợi hại nhất cũng không thể đuổi kịp tốc độ di chuyển của Khai Tâm. Mới đầu nhiều người thì còn chưa nhận ra, nhưng khi các huynh đệ càng lúc càng ít đi, một số người bắt đầu sinh lòng sợ hãi, cảm giác mình đuổi theo sau như vậy chẳng khác gì một tấm bia ngắm, ngoan ngoãn để đối phương tiêu khiển.
Ngoái đầu lại nhìn, hơn ba mươi thi thể phủ kín mặt đất!
"Thế này thì đánh kiểu gì?"
Vẻ mặt của một người bỗng trở nên cực kỳ khó coi, có ý muốn rút lui.
Lúc này, Khai Tâm cũng dừng lại, liếc nhìn hơn mười người đằng sau, đôi môi hắn khẽ nhếch, để lộ một nụ cười khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Đưa tay lên thắt lưng, hai tia sáng lạnh hiện lên.
"A!"
Hai tên đệ tử ở giữa của Thiên Bá Môn hét lên thảm thiết rồi bay ra ngoài, ngã vào đống thi thể đằng sau.
Cả đám bỗng thấy lạnh lẽo khắp người.
"Chuồn thôi!"
Không biết là kẻ nào la lên, cả đám chia nhau ra chạy vào những hướng khác nhau trong rừng.
Khai Tâm cũng chẳng thèm đuổi giết chúng, hắn nhìn lướt qua đống thi thể trên mặt đất rồi bỗng nhiên nhíu mày lại, nhảy lên một cành cây cao, bay về phía cuộc chiến nhỏ vẫn đang rất kịch liệt ở đằng nọ.
Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý đều đã đạt tới cảnh giới Xuất Nhập, còn có một môn võ đã đạt tới cấp tông sư, tuy rằng lấy một địch hai hơi tốn sức, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phòng ngự được. Chỉ có Thương Lang là thảm hơn một chút, cậu ta vẫn đang làm thuê trong một cửa hàng, tu luyện những võ công mua từ quán tạp hóa, kiếm pháp cao nhất mới tới tầng thứ mười, trên người đã có đến hai mươi vết thương, máu me đầm đìa, trông vô cùng thê thảm.
Dù là như thế, cậu ta vẫn cắn răng cầm cự, tiếp tục đánh nhau với hai người trước mặt, không để Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh gặp nhiều nguy cơ hơn nữa.
Người của Thiên Bá Môn cũng rất tức giận.
Đánh lâu như vậy rồi mà bảy người chơi cảnh giới Xuất Nhập vẫn không hạ được ba tên nhóc vô danh!
"Xử lý tên bên trái trước!"
Không biết có phải vì lâu thế rồi mà không có tin tức gì hay không, Lâm đà chủ nhíu mày một cách bất an, hắn ta bước tới gần, người mà hắn ta nói đến chính là Thương Lang.
Có thể trở thành một trong tám đà chủ của Thiên Bá Môn, tên họ Lâm đó vẫn rất có thủ đoạn. Hắn ta tiến lên, nhân lúc Thương Lang vừa dùng xong chiêu thức không thể đề phòng được, hắn ta dùng một chiêu phá vỡ tuyến phòng ngự của Thương Lang, đâm trúng vào vai cậu ta, khiến cậu ta bị đính chặt vào cành cây đằng sau, máu tươi tuôn ra ào ào, không thể động đậy được nữa.
Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh đều thay đổi sắc mặt!
"Thương Lang!"
Bọn họ biến đổi chiêu thức, mạo hiểm nhào ra ngoài, bảo vệ hai bên trái phải của Thương Lang.
"Hai huynh đi đi! Đừng lo cho đệ!"
"Đừng nói nhảm nữa!"
"Tiểu Tuyền Phong, Tây Môn, đi đi! Nhớ bảo Khai Tâm sư huynh trả thù cho đệ!"
Vẻ mặt của Thương Lang chỉ toàn nét kiên nghị, cậu ta vừa đẩy Tiểu Lý vừa hét to: "Đừng quên giết chết tên râu quai nón ở bên trái kia! Mẹ kiếp! Đâm ông mày mười bốn kiếm, cả đời này ông mày sẽ nhớ kĩ ngươi! Cả tên mắt lươn kia nữa!"
Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh không hề nhúc nhích, Thương Lang vì bảo vệ bọn họ mà cố gắng như thế, sao bọn họ có thể bỏ huynh đệ ở lại được?
"…"
Tên hán tử để râu mặc áo trắng nghe vậy thì gượng gạo sờ cằm: Râu quai nón? Râu hắn ta có rậm lắm đâu?
Trong khi mấy người còn đang băn khoăn xem có nên ra tay hay không thì giọng nói lạnh lùng của Lâm đà chủ đã vang lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa! Giết hết cho ta, không để lại tên nào!"
Câu nói quyết định sống chết này còn chưa dứt thì một giọng nói vang vọng đã truyền tới, như thể mang theo ma lực, khiến mấy tên áo trắng đều khựng người lại: "Mạnh miệng thật đấy! Ta muốn xem kẻ nào dám động đến huynh đệ của ta!"
Tiếng gió rít không ngừng tới gần, người thiếu niên áo xanh với vẻ mặt giận dữ đáp xuống trước mặt Lâm đà chủ.
Thấy Khai Tâm đến kịp thời, vẻ căng thẳng trên mặt ba người đều biến mất, thay vào đó là nét vui mừng khôn xiết.