Translator: Nguyetmai
Đi vào bãi đất trống hoang tàn trong rừng cây, bọn Khai Tâm càng lúc càng nghi ngờ. Hiển nhiên nơi này đã xảy ra một trận chiến ác liệt. Thi thể của ba người chơi vẫn chưa biến mất hoàn toàn, bọn họ ngã trên mặt đất với những tư thế rất kỳ lạ, như thể bị tập kích từ phía sau trong lúc đang vận công.
Cách đó không xa, xác một con sói nằm trên mặt đất, vùng đất xung quanh bị máu nhuộm đỏ, trông chẳng khác nào địa ngục, bên cạnh có cả thi thể của bốn người chơi nữa.
"…"
Bốn người lẳng lặng nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ cảnh giác.
Xem ra rừng cây của Hàn Sơn Tự đã không phải là một nơi an toàn để luyện cấp nữa rồi.
"Làm sao bây giờ?" Thương Lang hơi rụt cổ lại, cậu ta nhìn về phía Khai Tâm.
Có thể thấy được rằng, có kẻ đã tập kích những người chơi đang chiến đấu với Cự Lang, sau khi xong việc thì xử lý Cự Lang, thực lực của họ không yếu, hơn nữa số người cũng rất nhiều.
"Trên đường đi chúng ta đã gặp phải mấy đội ngũ bị tiêu diệt rồi, xem ra không chỉ có chúng ta biết được lợi nhuận đến từ da lông của Cự Lang. Hơn nữa, có kẻ muốn chiếm cứ nơi này, khu này không bình yên được nữa…" Trong khi nói chuyện, Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý đều tỏ vẻ nặng nề. Tuyền Phong Tiểu Lý thoáng dừng lại rồi nói: "Có thể là người của Long Hổ Môn."
"Long Hổ Môn?" Khai Tâm đi lại xung quanh xem xét một lượt rồi quay đầu nói: "Nếu là bọn họ thật thì dễ thôi." Vẻ mặt hắn chẳng có cảm xúc.
Bây giờ Khai Tâm không hề e sợ Long Hổ Môn. Sau khi đột phá cảnh giới Xuất Nhập, khinh công của hắn đã tiến bộ rất nhanh, di chuyển cực kỳ tự nhiên, nếu là Long Hổ Môn… Hừ, phải xem bọn họ có thức thời hay không, thù cũ nợ mới tính cả thể.
Hắn còn nhớ, sau hôm nay, trong "Giang hồ" sẽ bắt đầu hoành hành nạn trộm cướp, xuất hiện vô số cơ duyên.
Vì thế hôm nay hắn mới quyết định bớt chút thời gian chuẩn bị cho bọn Tuyền Phong Tiểu Lý vài món trang bị tốt, để tương lai bọn họ có thêm cơ hội sống sót trong giang hồ đầy rẫy nguy hiểm này.
Hôm nay dù là Long Hổ Môn hay những thế lực khác thì… Nơi này cũng là của hắn! Dù sao cũng sắp bước vào giang hồ rồi, hắn không sợ chọc vào một tổ chức nào của người chơi cả.
"Đi!"
Gắt khẽ một tiếng, bốn người lặng lẽ bước vào sâu bên trong.
"Ai?"
Chưa đi được trăm mét thì bỗng có bốn người áo trắng xuất hiện ở đằng trước, bọn họ lên tiếng nói với mấy người Khai Tâm: "Đứng lại!"
"Thiên Bá Môn đang làm việc ở đây, người không có phận sự hãy tránh ra."
Có vẻ như thấy nhóm người Khai Tâm không dễ đối phó, người áo trắng cầm đầu không ra tay giết hại thẳng thừng như với những người khác.
Bốn người dừng bước chân. Khai Tâm liếc nhìn bốn người trước mặt không hề hoang mang, rồi lại lướt qua bả vai của bọn họ để nhìn vào những người áo trắng đang bao vây một con Cự Lang cách đó không xa.
"Thiên Bá Môn?"
"Là một môn phái mới nổi lên gần đây, nghe nói thành viên rất nhiều, có dấu hiện sẽ vượt qua Long Hổ Môn." Tây Môn Thanh rất hiểu biết về tình hình ở thành Cô Tô, anh ta nhắc nhở khẽ với Khai Tâm.
Khai Tâm gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi.
Đôi mắt của Khai Tâm lại nhìn vào mặt của tên áo trắng cầm đầu, vẻ mặt thản nhiên, không vui cũng không giận: "Những người dọc đường đều do các ngươi giết cả sao?"
"Ngươi tới để trả thù?" Bốn tên áo trắng biến sắc, vẻ mặt vô cùng cảnh giác: "Thông báo cho đội ngũ!"
Câu nói này khiến Khai Tâm có thể xác định bọn chúng có ý muốn chiếm đoạt tài nguyên ở nơi này, hơn nữa có thể đã giết rất nhiều người. Đôi mắt của hắn trở nên lạnh lùng, liếc nhìn bốn người bằng vẻ khinh miệt: "Chuyển lời đến đại ca của các ngươi, hôm nay tất cả Cự Lang ở nơi này đều là của ta, người của Thiên Bá Môn phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không… Giết không tha!"
"Ái chà! Mạnh miệng gớm nhỉ!"
Tên áo trắng đứng đối diện cười lạnh lùng, hiển nhiên đã rất tức giận. Người bên cạnh còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì chàng thanh niên mặc áo xanh đối diện đã lấy ra một thứ tỏa ánh sáng lạnh lẽo.
Bịch!
Tên áo trắng ăn nói hùng hổ bị một nguồn sức mạnh khổng lồ đánh bay về phía sau, hắn ta đâm sầm vào một thân cây, một chiếc phi đao gần như không thấy chuôi cắm trên ngực. Đôi mắt hắn ta trợn trừng, tắt thở ngay lập tức.
"Keng!"
"Keng!"
Ba người còn lại cùng rút kiếm ra, vẻ mặt kinh hãi.
Dù đã nghe nói Lam Sam Quân Tử Kiếm chính là cao thủ đệ nhất của thành Cô Tô, nhưng không mấy ai được chứng kiến cả.
Bây giờ, động tác nhẹ nhàng này khiến bọn họ sợ hãi không thôi!
Không để ý tới vẻ mặt hoảng sợ của ba tên áo trắng đó, Khai Tâm thản nhiên cúi đầu, khẽ phủi bụi dính trên ống tay áo, nói: "Mặc dù mạnh miệng, nhưng có bản lĩnh là đủ rồi. Cũng như việc các ngươi giết người mở đường công khai vậy, ta chiếm đất làm vua là lẽ thường tình… Các ngươi cứ đi chuyển lời là được, quyền quyết định nằm trong tay lão đại của các ngươi."
Ba tên áo trắng nhìn nhau.
"Được, ngươi chờ đó!"
Một tên trong số chúng xoay người chạy về đằng sau.
Thấy vậy, Khai Tâm không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ môn chủ của Thiên Bá Môn đang ở trong đám người bao vây Cự Lang kia sao?
Lúc này, tiếng vang ở đây đã khiến đám người ở đằng kia chú ý tới, động tác của đám người đó chậm dần lại, đồng thời ra khỏi đội ngũ.
Điều khiến Khai Tâm không ngờ được là, Lâm đà chủ đã tổ chức hoạt động lần này đang ở trong đó, hơn nữa người mà Khai Tâm đã giết chính là em họ của Lâm đà chủ. Vì thấy anh họ của mình rất oai phong nên hắn ta mới kiêu căng đến mức không coi ai trong thiên hạ ra gì như thế.
Lâm Huyền Phong vừa chết, Lâm đà chủ đã nhận được thư khóc than của em họ mình do bồ câu gửi đến. Đọc nội dung trong thư, rồi lại nhìn sang bốn người Khai Tâm đang đứng cách đó không xa, ánh mắt hắn ta sa sầm.
"Gọi hết người tới đây cho ta."
"Lâm đà chủ?"
Người chuyển lời thấy thế, biết ngay Lâm đà chủ đã nảy sinh sát ý với Khai Tâm, hắn ta không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng: "Người mới tới thành Cô Tô không lâu, chắc không biết hắn chính là Khai Tâm, cao thủ đệ nhất của thành Cô Tô…"
Lâm đà chủ làm như không nghe thấy lời khuyên can của đệ tử trong bang phái, giọng nói của hắn ta trở nên lạnh lẽo: "Không nghe thấy ta nói gì sao?"
Long Hổ Môn đã thất bại trước Khai Tâm, sao hắn ta có thể không biết tin tức quan trọng như vậy được? Nhưng tình hình hiện tại đã khác rồi, lúc ấy, chỉ có bốn người của Long Hổ Môn ra tay, nhưng hiện tại, Lâm đà chủ đã triệu tập hơn tám mươi người vào rừng để chiếm cứ khu vực của Cự Lang.
Hắn ta không tin một người chơi cảnh giới Xuất Nhập lại có thể huênh hoang trong thiên la địa võng của mình.
Người áo trắng vội vàng tuân lệnh.
Mệnh lệnh được truyền vào tai từng đệ tử của Thiên Bá Môn, biết chuyện sẽ phải đối phó với Lam Sam Quân Tử Kiếm, bọn họ cảm thấy nửa mừng nửa lo…
Vết xe đổ của Long Hổ Môn vẫn còn đó mà Lâm đà chủ đã định đối phó với Khai Tâm, nhỡ đâu bước lên vết xe đổ, kết thù với cao thủ đệ nhất của thành Cô Tô thì tương lai của Thiên Bá Môn sẽ rất đáng lo.
Nhưng cũng có người suy nghĩ theo chiều hướng tích cực, cho rằng nếu có thể nhân dịp này xử lý Khai Tâm thì danh vọng của Thiên Bá Môn tăng lên, chắc chắn sẽ trở thành môn phái đệ nhất ở thành Cô Tô thay cho Long Hổ Môn.
Vì thế, tận sâu trong rừng cây, tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, nhanh chóng tụ hết về một nơi!
"…"
Bầu không khí kỳ lạ trong rừng cây và việc Thiên Bá Môn không đưa ra câu trả lời khiến mấy người Khai Tâm hiểu ra đáp án của đối phương, tất cả đều tỏ vẻ nghiêm túc.
Đôi mắt của Khai Tâm lạnh lẽo vô cùng, trước mặt đám người mặc áo trắng, hắn lấy một thứ mang đậm hơi lạnh ra khỏi túi Càn Khôn – Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ.