Translator: Nguyetmai
Dưới sự cố gắng của cả đoàn người, cuối cùng cống phẩm của Mộ Dung thế gia cũng bị một đám sơn tặc vô danh cướp đi. Sau khi cả đám Khai Tâm chạy hết, bốn người hộ vệ kia cũng vắt chân lên cổ chạy mất tăm mất tích, khiến mấy nhóm tiếp nhận nhiệm vụ cướp cống phẩm bị thay đổi nhiệm vụ giữa chừng.
Bởi vì cống phẩm đã bị cướp mất, nên mục tiêu của mấy nhóm cướp đó từ đoàn xe của phủ Mộ Dung chuyển thành vào sơn trại cướp cổng phẩm, độ khó tăng lên nhiều!
Sau khi biết được tin tức này, những người đó vô cùng tức tối, không thể lên kế hoạch để lựa chọn địa điểm phục kích, chuẩn bị lên núi chiến đấu một trận.
Còn chuyện cống phẩm lần này sẽ rơi vào tay ai, Khai Tâm không hề để ý tới.
Sau khi chia nhau ra, Khai Tâm từ biệt năm người đồng môn và vào Thành Dương Châu một mình!
Dương Châu nổi danh ngang với Tô Châu, cũng là một tòa thành phồn vinh, hưng thịnh…
Trên đường tới đây, Khai Tâm cưỡi ngựa nhưng vẫn chú ý rất kĩ, dù là quán rượu hay quán tạp hóa thì đều tụ tập rất nhiều người chơi, buôn bán tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Hắn cũng đã gặp rất nhiều cao thủ của thành Dương Châu…
Không biết có phải là vì nhiệm vụ bảo vệ cống phẩm hay không mà số lượng cao thủ cảnh giới Tạo Hóa tăng lên rất nhiều, ven đường đi có rất nhiều người chơi đang đánh nhau với thú dữ.
Có lẽ người chơi khác sẽ không để ý quá nhiều, nhưng Khai Tâm có thể tìm ra nguồn gốc sư môn võ công của đối phương từ các chiêu thức, vì thế, những người chơi khổ luyện võ công thượng thừa chỉ cần để lộ ra mấy chiêu là sẽ bị phát hiện.
Khai Tâm còn nhớ, lúc đi qua một dãy núi rậm rạp cây cối, có một con Bạch Hổ đang chiến đấu hăng say với hai người chơi. Nếu xét về thực lực, Bạch Hổ đã đến trung kỳ của cảnh giới Tạo Hóa mạnh hơn nhiều so với Cự Lang, lông của Bạch Hổ cũng là vật phẩm xa xỉ trị giá mấy nghìn lượng, có thể chế tạo thành danh khí Bạch Hổ chiến giáp trị giá mấy vạn lượng… Nhưng vì không muốn bị người ta hiểu lầm, Khai Tâm thúc ngựa đi qua đó mà không hề giảm tốc độ.
Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy khá hối hận, dù sao hắn cũng có một trăm vạn lượng bạc, mua một tấm da Bạch Hổ cũng được mà.
Mang theo tâm trạng hối hận, Khai Tâm thúc ngựa vào thành Dương Châu.
"Xuống dưới!"
Binh sĩ ở cửa thành không khách sáo chút nào, chỉ thẳng mũi giáo vào Khai Tâm để ngăn cản hắn: "Có biết quy tắc không hả? Vào thành là phải xuống ngựa!"
Ở cửa thành, một vài người chơi đang rất ghen tỵ với Khai Tâm đều nở nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Khai Tâm sững sờ, hắn níu dây cương lại. Nhìn người binh lính trông như bao công chính trực đó, hắn nhớ tới một vài chuyện, không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Ở cổ đại, những binh lính này cũng khá thực tế đấy!
Có chức quan, bọn họ sẽ sợ hãi.
Có thực lực, bọn họ cũng sợ hãi.
Có tiền, bọn họ thích.
Khi gặp ba loại người này, binh lĩnh sẽ không chặn đường…
Loại thứ nhất sẽ áp đảo được, đa phần đều là những người đeo đầy quân công, chỉ là những binh lính nhỏ nhoi thì cho dù có to gan đến mấy bọn họ cũng không dám ngăn cản.
Loại thứ hai là nhân sĩ giang hồ có đủ kiểu thủ đoạn. Binh lính cũng khá kiêng dè những người này, với hỏa nhãn kim tinh mà bọn họ luyện được qua một thời gian dài, chỉ cần là cao thủ võ lâm từ cảnh giới Tạo Hóa trở lên thì bọn họ đều sẽ cho đi hết.
Loại cuối cùng, vừa không có chức quan lại vừa không có thực lực mạnh mẽ, vậy thì dựa vào cái gì đây?
Ngựa!
Thường thì một con ngựa sẽ cho thấy thân phận và địa vị của một người, con ngựa mà Khai Tâm đang cưỡi chỉ là loại bình thường có giá khoảng hai nghìn lượng bạc, đương nhiên binh lính canh cổng sẽ không dễ dàng bỏ qua rồi.
Chỉ có những con Hãn Huyết, Truy Phong, Xích Thố cao lớn phi phàm, có giá trị ngàn vàng kia mới có thể cho thấy rằng đối phương là người giàu có, gặp phải loại người này, binh lính cũng không ngăn cản, mắt nhắm mắt mở cho qua…
Khai Tâm không có quân công, chưa đạt tới cảnh giới Tạo Hóa, dù hắn có khả năng mua được ngựa tốt thì hắn cũng không chi một xấp ngân phiếu chỉ vì một con vật cưỡi.
Mặc cho những người chơi khác đứng xem kịch hay, Khai Tâm không hề hoang mang, hắn lấy một tờ ngân phiếu ra khỏi túi Càn Khôn, dưới ánh mắt khó tin của những người chơi xung quanh, hắn đặt nó lên cây thương gần như chĩa thẳng vào mũi mình, sau đó chắp tay lại: "Lần đầu tiên tới này nên không hiểu quy củ, mong được thông cảm."
"Ha."
"Dễ thôi, dễ thôi."
Vẻ mặt chính trực như Bao Công của hai tên binh lính coi cửa thành đó lập tức biến mất, vừa khéo léo cất ngân phiếu đi, vừa tươi cười gian trá: "Đi ra ngoài đương nhiên là phải dựa vào huynh đệ rồi! Được rồi, được rồi, vào đi."
Rút cây thương lại, hai người nhận hối lộ một cách trắng trợn trước mặt bao người chơi, sau đó nhường đường cho Khai Tâm.
Khai Tâm lại chắp tay một lần nữa rồi thúc ngựa vào thành.
Thực ra, Khai Tâm cũng không muốn thu hút sự chú ý gì cả, nhưng thời gian là vàng bạc, kiếp trước hắn cũng thường xuyên ra vào thành, không để ý mấy chuyện này, mọi động tác cũng rất tự nhiên, không hề biết những người chơi xung quanh đang có những phản ứng rất kỳ lạ.
"Tên nhóc này… Ở đâu ra vậy."
"Mẹ kiếp, phách lối thật đấy! Một trăm lượng chỉ để đi qua cổng, có tiền cũng đừng khoe khoang thế chứ?"
"Đù."
…
"Như vậy cũng được nữa hả."
"Mẹ nó chứ, lát nữa đăng lên mạng, thể nào cũng nổi lắm đây!"
Những người chơi ở cửa thành có vô vàn phản ứng, nhưng đều không thể ảnh hưởng đến Khai Tâm được.
Sau khi vào thành, Khai Tâm hỏi thăm về khu chợ mua bán lớn nhất của thành Dương Châu, sau đó thúc ngựa đến đó. Cho dù dòng người rất chật chội, nhưng cưỡi ngựa vẫn nhanh hơn đi bộ, những người chơi xung quanh đều giữ một khoảng cách nhất định với con ngựa, vì thế tốc độ của hắn nhanh hơn nhiều.
Càng đến gần chợ, dòng người lại càng đông đúc hơn, đủ mọi tiếng rao hàng nối liền không dứt:
"Bí tịch võ công đây!"
"Bí tịch võ công cao cấp Thiết Bố Sam, chỉ có giá tám nghìn lượng… Mua đi kẻo lỡ!"
"Áo lông Cự Lang đây… Sản phẩm của thành Cô Tô, ba nghìn năm trăm lượng một chiếc, ai muốn mua thì nhanh lên nào… Hàng không có nhiều đâu…" (Trở lại giá cũ rất nhanh)
"… Tổ hợp đội để cướp cống phẩm! Ai hiểu thì tới nào! Chỉ lấy đội viên cảnh giới Tạo Hóa! Người có trách nhiệm sẽ được làm đội trưởng!"
"Kim Sang Dược cao cấp, loại Kim Sang Dược có tiền cũng không mua được, năm trăm lượng bạc một bình!"
"… Bán trang bị, vũ khí!"
"Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, mau tới xem này…"
Đủ mọi thanh âm từ bốn phía vọng vào trong tai, như một cái chợ bán thức ăn vậy. Nhưng Khai Tâm không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại hắn còn rất hưởng thụ. Theo những giọng điệu khác nhau, hắn nhìn vào từng hàng quán một, tìm những thứ mà mình cảm thấy cần thiết và hứng thú.
"Người này là ai vậy?"
Trước mắt, không có nhiều người chơi được phép cưỡi ngựa vào thành, rất ít người biết phương pháp, vì thế nên việc Khai Tâm ngồi trên lưng ngựa khiến hắn nhanh chóng trở thành tiêu điểm chú ý trong chợ.
Lúc Khai Tâm đi qua, rất nhiều chủ quán cố gắng cất cao giọng hết mức có thể.
Nhưng không có nhiều thứ có thể thu hút được Khai Tâm, hắn đi suốt dọc đường mà chưa từng dừng lại.
Được một lúc thì Khai Tâm phát hiện ra có một người đàn ông đứng im cách đó không xa như một cái cột điện, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng rực, có vẻ như rất hứng thú với hắn. Trước mặt là những vật phẩm mà hắn ta bày bán, từ đầu đến cuối đều không chào mời gì cả, thế nhưng người chơi xung quanh còn nhiều hơn những quầy hàng khác.
Khai Tâm tức khắc cảm thấy hứng thú.