Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 180: Chương 180: Anh đang chờ em trở về




Ngày cùng Vương Triết và Tô Chỉ San gặp mặt, tuyết bắt đầu rơi, cô không cho Tiêu Y Đình đến đón, tự mình đến nhà hàng, ăn mặc như miếng bông, tóc nhét vào trong mũ, gương mặt sảng khoái.

Vào nhà hàng, ba người họ đã đến, bốn người bốn chỗ ngồi, bên cạnh Tiêu Y Đình là một chỗ trống.

Vừa thấy cô đi vào, Tiêu Y Đình liền ngoắc cô, cô đi tới, ngồi bên cạnh anh, cởi áo khoác xuống .

Tô Chỉ San nhìn ngây người, thật lâu mới nói, "Thanh Hòa, cậu thật sự quá đẹp, cứ ăn mặc như vậy đi, không cần đổi nữa đâu !"

Diệp Thanh Hòa cười cười, nói lảng sang chuyện khác, "Các cậu tới đã lâu rồi sao?"

"Không có, mới đến." Tiêu Y Đình ở bên người cô nói, ánh mắt nhìn trên chiếc mũ của cô, mũ lông xù màu trắng, phía trên dính mấy đóa bông tuyết chưa tan, gò má của cô, lạnh đến ửng đỏ, chóp mũi vểnh lên, lúc nói chuyện, môi khẽ nhếch, độ cong như vậy, để tâm người ta không tự chủ được tan ra.

Theo bản năng, liền đưa tay ra, vỗ bông tuyết trên mũ cô, tất cả đều có vẻ tự nhiên như thế, cô cũng không tránh né, những hành động nhỏ như vậy, giữa bọn họ vốn là chuyện đương nhiên, chỉ là, cả hai đều không chú ý tới, trong mắt Tiêu Y Đình trong chớp mắt có một tia dịu dàng, mềm mại như nước. . . . . .

Ngồi đối diện bọn họ , nói cho cùng Tô Chỉ San là con gái, mặc dù là bạn học nhiều năm với bọn họ, cũng thường thấy các loại biểu hiện quan tâm che chở của Tiêu Y Đình đối với em gái, nhưng mà, ánh mắt này lại làm cô cảm thấy có gì đó không tầm thường. . . . . .

"Tiêu Y Đình, Thanh Hòa, tớ nói bộ dáng hai người các cậu như vậy, không giống an hem chút nào, ngược lại giống vợ chồng già nhiều năm. So với tớ và Vương Triết còn ăn ý hơn !" Cô không nhịn được nói, một khắc kia, cô có một ý tưởng kỳ quái, hai người này nếu như cũng không có một nửa kia, ngược lại có thể gom thành một đôi đó ! Chỉ là nghĩ lại, Tiêu Y Đình không phải có một Quách Cẩm Nhi sao?

Lời như thế tất nhiên Diệp Thanh Hòa sẽ không đáp lại , Tiêu Y Đình cười cười, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói, "Thế nào? Cậu là đang biến tướng tố cáo Vương Triết đối với cậu không tốt sao?"

Vương Triết duỗi tay ra, vuốt vuốt tóc Tô Chỉ San, cúi đầu dịu dàng cười một tiếng, "Phải hay không?"

Lòng bàn tay Tô Chỉ San bị anh cọ cọ, dịu ngoan giống như con mèo nhỏ, đối với người ngoài, lại nổi lên móng vuốt nhỏ, "Tiêu Y Đình, cậu dám nói Vương Triết nhà tớ không tốt, cậu không muốn sống nữa đúng không!"

Tiêu Y Đình cười, "Có người bảo vệ người đàn ông của mình như cậu sao?"

"Người đàn ông của tới là mệnh của tớ! Cậu nói tớ không nên bảo vệ?" Tô Chỉ San cũng không keo kiệt biểu lộ tình yêu với Vương Triết, trước mặt bạn tốt, lại càng như thế này.

Tiêu Y Đình nhìn, có chút ê ẩm, cười lớn, "Vương Triết thật có phúc!"

Diệp Thanh Hòa nhìn anh một cái, đúng là Vương Triết có phúc, phải biết, người trong lòng Tô Chỉ San lúc đầu là Tiêu Y Đình. . . . . .

Chỉ là, đoạn chuyện cũ này hình như tất cả mọi người đã quên, cũng tốt. . . . . .

Sau lại, Tiêu Y Đình lại nắm ngay hôn sự của hai người mà trêu ghẹo, hỏi bọn họ lúc nào thì làm chuyện vui, nói xong không khí liền mang chút nô đùa.

Vương Triết và Tô Chỉ San đến một chuyện cũng không gạt người nào, hai người rất là thản nhiên tiếp nhận trêu chọc của Tiêu ấy đình , chỉ là, Tô Chỉ San có chút uể oải, "Đều tại cha tớ, không đồng ý chúng tớ kết hôn!"

Vương Triết nắm tay của cô, mang theo áy náy cùng dịu dàng nhìn cô, "Chỉ San, anh sẽ nỗ lực, sẽ chứng minh anh có năng lực mang lại hạnh phúc cho em."

Mặc dù cam kết như vậy, Vương Triết cũng từng bí mật nói cho cô nghe, nhưng mỗi một lần nghe, cô vẫn sẽ cảm động, nắm tay nhau, dùng sức gật đầu, "Em tin tưởng anh!"

Bởi vì cha trước sau như một không đồng ý, trong cơn tức giận cô chuyển ra ở cùng Vương Triết, cha hết cách với cô, khóa tài khoản ngân hàng của cô lại, tuyên bố muốn cho cô tự sanh tự diệt.

Vương Triết yêu thương cô, nhiều lần khuyên cô đi về nhà, cô đều không chịu, vì thế còn sinh khí với Vương Triết, Vương Triết ngoài cảm động, đối với cô càng thêm thương yêu, thật ra thì, như vậy là đủ rồi, cô muốn hạnh phúc cũng không phải Vương Triết kiếm bao nhiêu tiền, mà là bọn họ nhau yêu, sau đó một mực cùng nhau. . . . . .

Diệp Thanh Hòa nhìn hai người này, cuối cùng tin tưởng, bọn họ sẽ hạnh phúc . Nhớ lại lúc ban đầu, thân là hoa hậu lớp, Tô Chỉ San bất chấp tất cả đi yêu một tên không ra gì là Vương Triết, cùng với anh trải qua tất cả thương đau, dù là toàn thế giới phản đối, cô cũng ở bên cạnh anh không xa không rời, Tô Tô như vậy, tại sao có thể không hạnh phúc?

Cô không thích nhiều lời, quá trình ăn cơm vẫn là ba người bọn họ nói cười náo nhiệt, cô chỉ ngồi nghe, nhưng mà, cuối cùng lúc kết thúc, Tô Chỉ San đi toilet, Tiêu Y Đình đi thanh toán, trên bàn cơm chỉ còn dư hai người bọn họ, cô nặng nề mà nói với Vương Triết, "Vương Triết, cậu nhất định phải cho Tô Tô hạnh phúc!"

Đã từng làm việc chung với nhau, Vương Triết cùng Diệp Thanh Hòa tương đối quen thuộc, biết cô không dễ dàng nói lời nào, vừa nói tất nhiên là hết sức thận trọng, vì vậy thành khẩn đáp, "Dĩ nhiên! Nhất định!"

"Vương Triết, cam kết không phải chỉ dùng miệng nói, phải dùng hành động! Cậu nên hiểu, Tô Tô chỉ có cậu. . . . . . Nếu như về sau cậu phụ cậu ấy , người đầu tiên không tha thứ cho cậu là tớ!" Cô lại cường điệu lần nữa.

Trước mắt Tô Chỉ San rời khỏi người nhà bỏ đi với hai bàn tay trắng để theo Vương Triết, cũng không phải là nói bên người cô chỉ có Vương Triết, nếu có một ngày cô và Vương Triết thật không thể đi đến cùng, người nhà của cô tất nhiên sẽ đón cô trở về, chỉ là, Vương Triết là người quan trọng trong cuộc đời cô, là toàn bộ thế giới của cô, nếu thật có một ngày kia, chỉ sợ cô sẽ sụp đổ. . . . . .

Thật ra thì, Diệp Thanh Hòa cũng không phải là người lõi đời gì, kinh nghiệm tình cảm càng không có, chỉ là bản năng cảm thấy, yêu một người yêu đến bỏ qua tất cả vô cùng mù quáng, yêu như vậy dễ dàng mất ổn định, mặc dù không cầu xin hồi báo gì to lớn, nhưng một mặt, nếu như đối không thấy coi trọng dễ dàng suy nghĩ lung tung, mặt khác, sẽ cho đối phương quá nhiều áp lực, ngoài làm cho đối phương cảm động, trong lòng cũng chịu nhiều áp lực. . . . . .

Đạo lý này, chính cô cũng có chút lĩnh hội, Phó Chân Ngôn làm tất cả sẽ để cho cô vừa cảm động, lại là gánh nặng sâu nặng. . . . . .

Dĩ nhiên, hình huống của Tô Chỉ San và Vương Triết không giống như cô, hai người bọn họ đúng là yêu nhau , cho nên, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều thôi. . . . . .

Mà Vương Triết nghe lời của cô..., lại một lần nữa trịnh trọng hứa với cô, cuộc đời này nhất định không phụ Tô Chỉ San. . . . . .

Lúc này, Tiêu Y Đình cùng Tô Chỉ San cũng trở về, Diệp Thanh Hòa không nói thêm nữa, nhìn Vương Triết mặc áo khoác cho Tô Chỉ San, trong lòng còn nói mình nên an tâm.

Sau lần tụ hội này, cô và Mục Xuyên đi Vân Nam lần nữa.

Không giống với lần đi trước, Tiêu Y Đình ngàn căn vạn dặn tất cả không thôi, thật giống như cô đi không trở lại vậy, lúc này ngược lại dễ dễ dàng dàng để cho cô đi.

Chỉ là, Mục Xuyên chỉ đợi đến đêm trước tết sẽ phải trở về Bắc Kinh, mà cô, lại nhất định không chịu về, kiên trì muốn ở lại Vân Nam, hơn nữa nói với Mục Xuyên, cô vẫn ước ao và thích cuộc sống như thế, du lịch cùng học tập, bước chân vĩnh viễn không ngừng nghỉ, hơn nữa, cô thích thời tiết của Vân Nam, cô sợ lạnh. . . . . .

Mục Xuyên không có cách nào với cô, không thể làm gì khác hơn là một mình trở về.

Không có Mục Xuyên quản thúc, cô càng thêm tự do đến các đổ thạch trường, giống như lời Phó Chân Ngôn nói trước đây, cũng không đi tìm Phó Chân Ngôn, coi như cùng anh không quen biết.

Không phải cô tuyệt tình, mà là sự việc này, thật không nên dính vào. . . . . .

Mùa xuân, Phó Chân Ngôn cũng không trở về, cô không có khuyên, bởi vì biết khuyên cũng vô dụng.

Anh gởi thư , xin cô mừng lễ năm mới cùng nhau, cô không đồng ý, coi như cô lạnh lùng đi, vì bản thân cô vốn là một người lạnh lùng. . . . . .

Vậy mà, ngoài dự đoán, đêm trước giao thừa, Mục Xuyên điện tới, hỏi cô ở nơi nào, anh trở lại Vân Nam. . . . . .

Cô không dám nói mình ở thành phố I, chỉ nói ở Đại Lý chơi, Mục Xuyên lại bảo cô không nên chạy loạn, anh vừa đúng cũng muốn tới Đại Lý, bảo cô chờ ở Đại Lý. . . . . .

Cô hốt hoảng lập tức mua vé đi Đại Lý, tiến đến Đại Lý.Trước khi Mục Xuyên gọi điện tới chạy vào khách sạn.

Sau, Mục Xuyên đến tìm cô, ai ngờ, tới không chỉ có Mục Xuyên, còn có mẹ mục và Tiểu Trái Cây.

Đất khách gặp được anh trước cửa, hơn nữa nhìn thấy mẹ Mục, cô kinh ngạc lại cảm động, mạnh mẽ ôm mẹ Mục một lát, "Mẹ Mục, sao bác lại tới?"

Mẹ Mục cười điểm cái trán của cô, "Thế nào? Không cho mẹ Mục tới Vân Nam du lịch? Không phải nói Vân Nam bốn mùa đều là mùa xuân sao? Bác cũng vậy tới hưởng thụ một chút đông ấm áp!"

Thật ra thì, sự thật cũng không phải là như thế.

Mục Xuyên trở lại Bắc Kinh, mẹ Mục biết được Diệp Thanh Hòa chưa có trở về, bị Mục Xuyên để một mình ở Vân Nam, liền mắng anh một trận, trong lòng đối với Diệp Thanh Hòa hết sức không bỏ được. Ngày trước mặc dù Diệp Thanh Hòa vẫn không ở nhà họ Mục qua tết, nhưng ở nhà họ Tiêu cũng rất tốt, dù sao cũng là một nhà, hôm nay, một người ở Vân Nam tính là gì? Người già hết sức coi trọng lễ mừng năm mới , cho nên, chưa cho Mục Xuyên sắc mặt tốt.

Sau lại, Tiểu Trái Cây đề nghị, nếu như vậy, không bằng cả nhà đều đi Vân Nam mừng năm mới đi, hiện tại du lịch mừng năm mới cũng bắt đầu lưu hành.

Đề nghị của Tiểu Trái thật sự lấy được tán thưởng của mẹ Mục, vì vậy, người một nhà tới Vân Nam rồi. . . . . .

Người nhà họ Mục đến, làm rối loạn kế hoạch của Diệp Thanh Hòa, mặc dù tết đến phần lớn đổ thạch trường cũng nghỉ ngơi, nhưng mà, cô vốn định đến vùng biên giới một chút , hôm nay, không thể làm gì khác hơn là cùng với mẹ Mục đi chơi Đại Lý. . . . . .

Khách sạn Diệp Thanh Hòa ở là của một người dân bản xứ mở, đến giao thừa, bà chủ nhiệt tình mời bọn họ cùng nhau qua tết.

Đại Lý có chút lạnh, đến buổi chiều, bọn họ liền không ra khỏi cửa, cùng bà chủ ăn cơm với nhau.

Bà chủ làm thức ăn đặc sắc của địa phương cho bọn họ ăn, sữa non, da non, lẩu dê, còn có hai con cá biển, hết sức phong phú, mà mẹ Mục là theo tập tục phương Bắc, gói một nồi sủi cảo lớn.

Không khí ăn tết theo mùi hương này dâng cao .

Lúc dọn cơm, điện thoại Diệp Thanh Hòa vang lên, là Tiêu Y Đình từ Bắc Kinh gọi đến.

Hai ngày trước cô cũng đã gọi điện cho bác trai, nói muốn ở Vân Nam vừa chơi vừa mừng năm mới, cũng không về Bắc Kinh, sáng sớm hôm nay, cũng vội chúc tết bác gái, chỉ là, không có cùng vị nhị thiếu gia này nói chuyện. . . . . .

"Anh hai, năm mới vui vẻ!" Cô tận lực để cho giọng nói của mình vui vẻ chút.

"Năm mới vui vẻ!" Anh ở đầu kia cười nói, "Ở chỗ nào?"

"Ở Đại Lý!" Lần này cô không cần che giấu, quả thật cô đang ở đây!

"Thật sao? Thật vui nhỉ!" Anh nói, "Chơi rất vui sao?"

"Ừ. . . . . . Chơi rất vui. . . . . . Rất nhiều đồ ăn ngon. . . . . ." Trong ngày lễ thế này, từ phương xa gọi điện tới, giống như trước mắt có một bàn thức ăn nóng hổi, làm cho người ta cảm thấy ấm lòng.

Cô kìm ngực, để phần ấm áp này không nhảy loạn bất an.

Tiểu Trái Cây và con bà chủ chơi ầm ĩ lên, phát ra chút âm thanh ồn ào, Mục Xuyên cảm thấy Tiểu Trái Cây rất ồn, rầy cậu, âm thanh này thông qua điện thoại Diệp Thanh Hòa, lẫn vào âm thanh của ti vi, toàn bộ truyền vào tai Tiêu Y Đình.

Tiếng Tiêu Y Đình liền có chút cứng ngắc, "Còn có ai ở đây?"

"Thầy Mục, còn có Tiểu Trái Cây và mẹ Mục. Mọi người ở khách sạn của bà chủ ở đây mừng năm mới." Cô nói chi tiết.

"Bọn họ. . . . . . Cũng ở Vân Nam mừng năm mới?" Anh dừng một chút.

"Đúng vậy! Anh ở đâu vậy? Về nhà sao?" Bên tai cô nghe, bên anh ngược lại yên lặng, không có TV ồn ào, cũng không có tiếng của Tiêu Thành Trác, nếu là ngày trước, Tiêu Thành Trác tất nhiên là ồn ào nhất.

"À. . . . . . Anh sắp đến nhà rồi, nhớ tới em, nói với em năm mới vui vẻ!" Anh thoải mái nói xong, cười.

"Ừm! Năm mới vui vẻ!"

"Tốt lắm! Không nói nhiều, anh đến! Gặp lại!"

"Dạ! Bái bai!" Cô cúp điện thoại.

Mà điện thoại ở một chỗ, anh đang cầm điện thoại, rất lâu mà nghe bên tai nghe âm thanh, đứng rất lâu, không biết nên đi con đường nào. . . . . .

Không sai, bây giờ anh đã kéo hành lý đứng ở sân bay Côn Minh, chuẩn bị một chuyến đi Đại Lý, bay đi bên cạnh cô. . . . . .

Hôm nay là giao thừa, hai ngày trước cô gọi điện thoại về nhà nói với cha, một mình cô đang ở bờ biển Nhị Hải, Nhị Hải phong cảnh rất đẹp. . . . . .

Lúc đó anh liền đặt vé máy bay, sáng hôm nay, làm xong công việc cuối cùng, quần áo cũng không kịp đổi, xách theo hành lý tối hôm qua dọn dẹp lung tung, liền đi thẳng đến sân bay, leo lên máy bay tới Vân Nam. . . . . .

Thì ra là, cô không phải một mình, người một mình là anh. . . . . .

Sân bay to như vậy, đột nhiên trở nên chật hẹp. . . . . .

Anh tính lập tức trở về Bắc Kinh, ngay cả trong lòng cô đơn không chịu nổi, nếu mình là người dư thừa, cũng không cần thiết lưu lại.

Chỉ là, vé máy bay trở về nhanh nhất là 9 giờ tối, cùng vé đi Đại Lý cũng không khác thời gian lắm, mua hay là không mua? Anh không hạ được quyết tâm. . . . . .

Ngồi ở phòng chờ, anh mở laptop mang theo bên người, vừa khởi động, liền nhìn thấy trò chơi trên màn hình.

Không tự chủ được mở ra, lên đất liền.

Sau khi đăng nhập, lập tức có người nói chuyện cùng anh: Tiêu thiếu gia, giao thừa cũng chơi trò chơi?

Anh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, rồi sau đó, liền không muốn nói chuyện nữa, một người đi qua Đại Lý đến Nhị Hải.

Thanh sơn bích thủy, Vân Yên Phiêu Miểu, như nơi tiên cảnh, đáng tiếc, bản đồ này không có người, càng không có nhiệm vụ, chỉ một mình anh, ở trước hồ mà ngắm.

Nước hồ xanh thẳm, nhàn nhạt chụp lấy một tầng khói, ngón tay anh đặt lên, chưa từng chạm được, đầu ngón tay liền ảo giác cảm nhận được một hồi băng hàn, Nhị Hải như vậy, quá lạnh. . . . . .

Anh rút tay trở về, đi ra ngoài, điều khiển một tài khoản khác đến thật nhanh ——yiy¬ifenghe.

Điều khiển cô đến bên cạnh anh, hai người đứng sóng vai, cô một thân Hồng Y, cuối cùng làm cho nơi lạnh lẽo xanh ngắt này thêm mấy phần ấm áp.

Trở về tài khoản của mình, lặng lẽ đứng theo cô, đáy lòng nói nhỏ: Bà xã, có biết hay không,anh đang chờ em trở lại. . . . . .

Đến giờ lên máy bay, trong tay anh nắm vé máy bay đi Đại Lý, dứt khoát lên máy bay.

Gần tới mười một giờ, rốt cuộc anh tới khách sạn bờ biển Nhị Hải, cửa sổ nhìn ra ngoài, trong đêm tối Nhị Hải như nhiễm ánh sáng nhạt bảo thạch màu xanh dương khổng lồ. . . . . .

Thế nào cũng không cách nào ngủ, sau mấy tiếng, anh định đi ra ngoài, trong bóng tối ngồi ở bờ biển.

Rạng sáng Nhị Hải, tất nhiên như dự cảm của anh, ngón tay vươn ra, đầu ngón tay cóng đến lạnh người, đây là Nhị Hải chân thật, thì ra là so trong trò chơi còn lạnh lẽo hơn. . . . . .

Ngồi trên bờ rất lâu, lâu đến mức anh cảm thấy mình sắp trở thành người băng, bên bờ mới có người đi đường xuất hiện, là ra ngoài nhìn mặt trời mọc.

Trời cao cây thấp, ánh mặt trời vén ra mây khói lượn lờ, từng chút một rõ ràng, như mộng cảnh, thế giới giống như trong chớp mắt đều hiện ra.

Người bên cạnh đều vì cảnh mặt trời mọc đầy mĩ lệ mà sợ hãi than hoan hô, chỉ có anh, ngồi lẳng lặng, chưa từng cảm động nửa phần.

Trên thế giới này xinh đẹp nhất là lúc mặt trời mọc, anh từng xem qua, theo ý anh, sẽ không có chỗ nào mặt trời mọc so với một năm ở Hương Sơn kia đẹp hơn. . . . . .

Nhiều khi, chúng ta bởi vì cảnh đẹp mà cảm động, cũng không hoàn toàn bởi vì cảnh sắc đẹp, mà bởi vì người cùng chúng ta nhìn cảnh . . . . . .

——— —————— —————— —————— ————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.