Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 181: Chương 181: Em về nhà có được hay không?




Khi mặt trời đỏ rực đã vươn mình đến lưng núi, cả bầu trời đều sáng rực.

Anh đứng lên, hai chân có chút cứng nhắc, nhúc nhích, đầu gối tê dại, là lạnh quá lâu, cũng ngồi quá lâu, máu không lưu thông. . . . . .

Anh đứng một hồi lâu, mới thấy máu từ từ lưu thông, từ từ dời bước.

Mặt đất có chút di chuyển, đầu có chút đau, đối với bệnh nhỏ nhặt anh đều không nhạy bén, không để ý, trở lại khách sạn, ngược lại cảm thấy rất mệt mỏi, vì vậy nằm xuống ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, có loại loại cảm giác không biết mình đang ở nơi nào, trong miệng nhạt nhẽo, liếm liếm môi, chỉ cảm thấy đôi môi khô ráo khác thường.

Muốn đứng lên, mới vừa ngồi dậy, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, thế này anh mới ý thức được, có lẽ anh bị cảm. . . . . .

Trước nay anh luôn tự hào về cơ thể của mình, làm sao để một chút cảm mạo này ở trong lòng?

Thu dọn đồ đạc ra sân bay, chuẩn bị trở về Bắc Kinh.

Cảnh sắc biển Nhị Hải, anh đã thấy, chỉ thường thôi. . . . . .

Đến sân bay, mới đột nhiên nhớ tới, hình như từ tối hôm qua đến bây giờ mình chưa có hạt cơm nào vào bụng, chỉ là, cũng không có cảm giác quá đói, trực tiếp vào kiểm an lên máy bay.

Mùng một đầu năm, cả nhà tất nhiên đi nhà ông nội, bốn đời đầu ở trong phòng khách, náo nhiệt biết bao nhiêu, đời người vui vẻ nhất là lúc tụ hội vui vẻ như thế này nhưng có chút chán nản những tiếng động ồn ào kia, lấy xe, chạy thẳng tới ngôi nhà nhỏ sau trường học.

Mặc dù là ban ngày, anh vẫn theo thói quen mở cửa ra đứng trước chỗ đặt đèn, ánh đèn ấm áp bao phủ xuống, càng cảm thấy choáng váng đầu.

Một đường đi vào phòng ngủ, đầu mới vừa kề lên gối, lại cảm thấy mệt mỏi ùa tới, vì vậy để mặc cho mình ngủ thiếp đi.

Anh bị điện thoại đánh thức, là đồng nghiệp ở văn phòng luật gọi đến, trước nói với anh chúc mừng năm mới, sau đó tìm anh hỏi số điện thoại một người đồng nghiệp khác, nói là có việc gấp tìm lại không biết số đối phương.

Anh mơ mơ màng màng, cũng không nhớ ra được, để cho cậu ta đợi, anh tra một chút.

Tra xong, đầu choáng váng lẫm nhẫm lại, trở về gọi điện thoại nói cho đồng nghiệp, mang theo giọng mũi nồng đậm, "Này, nhớ kỹ, 13xxxxxxxxx. . . . . ."

Bên kia lại truyền đến một tiếng nghi vấn thanh thúy, "Anh hai?"

"Hả?" Giọng nói này. . . . . . Là em gái! Anh cau mày, biết mình mơ hồ gọi nhầm số, "Em gái, anh gọi nhầm. . . . . ."

"Anh làm sao vậy? Giọng anh có gì đó không đúng ?" Cô nhạy bén chú ý tới giọng mũi của anh, còn hơi khàn khàn.

Trong hỗn loạn, tiếng nói của cô như một dòng nước trong trẻo, từ chân trời xa xôi chảy xuống, khiến giờ phút này nóng rực trong anh được xoa dịu. . . . . .

Anh nghẹn ngào, không lên tiếng.

"Anh hai?" Cô yên lặng nghe, không nghe thấy tiếng anh.

"Ở đây. . . . . . Anh không sao. . . . . . Chỉ cảm vặt thôi. . . . . ." Giọng anh khàn khàn, chóp mũi hơi chua xót, làm giọng mũi càng thêm nặng nề.

Phía bên kia, cô liền nhớ tới một lần anh ngã bệnh, mè nheo muốn cô đút ăn, muốn cô đọc sách cho anh nghe, từ giọng nói mà phán đoán, lần đó còn lâu mới mới nghiêm trọng như lần này. . . . . .

Có phải bệnh càng nặng lại càng cậy mạnh?

"Anh hai, anh đang ở đâu? Đã uống thuốc chưa?" Cô hỏi.

". . . . . ." Anh không nói gì, chỉ là lắng nghe tiếng cô, trong trẻo , âm thanh đến từ phương xa, một chữ anh cũng không muốn bỏ qua.

"Anh hai? Nói chuyện với em! Ngủ thiếp rồi sao? Bệnh rất nghiêm trọng?" Cô nóng nảy.

"Không có. . . . . . Không sao cả. . . . . . Anh nghe đây. . . . . ." Anh lật người, đầu đau như nứt, thật đúng là chưa từng bệnh nặng như vậy. . . . . .

"Đã như vậy còn không nghiêm trọng? Anh cho rằng em không biết?" Cô và anh như hình với bóng nhiều năm như vậy, quá quen thuộc tiếng của anh rồi, quen thuộc đến mức anh có chút che dấu gì, cô cũng có thể dựa vào một chút biến hóa để phán đoán anh vui hay buồn, rõ ràng hôm nay bệnh thành như vậy cô nghe mà không biết sao?"Sao anh không uống thuốc? Anh ở đâu?"

"Anh. . . . . . Ở nhà của chúng ta. . . . . ." Bị cô ép hỏi như vậy , thói quen tự nhiên đều nói thật.

Nhà của chúng ta?

Cô nghĩ, là chỉ căn phòng phía sau trường học sao. . . . . .

Anh là bệnh nhân, mùng một đầu năm ở đó làm gì?

"Anh hai? Hôm nay không phải lễ mừng năm mới sao? Anh đến chỗ đó làm gì?"

". . . . . . Năm sau lập tức có vụ án phải mở phiên toà, người trong nhà quá nhiều quá ồn. . . . . ." Anh cũng không nói láo, trong đầu ong ong.

Cô đã có thể nghĩ đến tình huống của anh là như thế nào rồi. . . . . .

Một mình! Chưa uống thuốc! Cũng không có người nấu cơm cho anh!

"Anh hai, anh đứng lên, ngăn kéo ở giữa tủ trong phòng em có một cây nhiệt kế, lấy ra đo nhiệt độ! Nếu như không sốt, tìm thuốc cảm trong tủ mà uống! Nếu như phát sốt thì lập tức đi bệnh viện! Hoặc là gọi điện thoại về nhà, để cho người ta tới chăm sóc anh!" Cô là người hay phòng ngừa chu đáo, mặc dù hai người cũng không thường ngã bệnh, nhưng mà hòm thuốc vẫn phải có, hơn nữa cô có một thói quen, thuốc mua về nhất định trước tiên nhìn thời gian sản xuất, cũng có thể trong nháy mắt nhớ, hơn nữa định kỳ kiểm tra lại thuốc, lần trước cô trở về còn thuận tiện nhìn, hôm nay vẫn còn bảo đảm chất lượng .

"Ưmh. . . . . ." Anh qua loa đáp lời.

"Chớ đáp có lệ ! Nhanh đứng lên cho em!" Cô ở đầu kia nhẹ giọng quát lên.

"Ừ, đã thức dậy. . . . . ." Anh tiếp tục nằm, rồi sau đó, bên kia liền cắt đứt cuộc gọi rồi, "Tút tút tút" vang lên . . . . . .

Dây cung trong lòng anh cũng theo đó mà đứt rời, giật mình nhớ tới trả lời cho đồng nghiệp chuyện số điện thoại, lần này, anh nhìn đúng mới gọi, sau khi nói xong, ném điện thoại qua một bên, tiếp tục lười ở trên giường.

Lúc nhỏ đã từng cảm, lúc ấy, ngủ một giấc là tốt, cho nên, căn bản anh không để ở trong lòng, không lâu lắm, lại ngủ thiếp đi.

Lần này, lại bắt đầu nằm mơ.

Mơ hỗn loạn vô cùng, duy nhất có liên quan, là anh và em gái. Chỉ là thời gian và từng cảnh đều lướt qua thật nhanh .

Một lát là cô ngồi xổm xuống thắt dây giày cho anh, một lát là lần đầu gặp mặt với cô; một lát là anh xé nát tác phẩm của cha cô, một lát là cô nắm chặt lấy mặt muốn anh nằm xuống giả làm con rùa nhỏ; một lát là anh một thân một mình ngồi ở bờ biển, một lát, anh lại trở về trong trò chơi cùng cô kết hôn. . . . . .

Cô đều không biết, không có cô ở bên cạnh anh, trong trò chơi bất kỳ một thầy thuốc nào cũng không thuận tay với anh, ngay cả cô không chơi lấy tài khoản cho người khác trong bang, người nọ cầm tài khoản lại chơi không ra gì, chơi không ra gì làm anh muốn mắng chửi người, người nọ còn dám nói mình là lần đầu tiên chơi nghề này . . . . .

Cô cũng không biết, không có cô, anh thà tự lấy tài khoản của cô ở trong trò chơi tự mình đi dạo, cũng không muốn lại cho người khác. . . . . .

Cô càng không biết, tất cả mọi người nói anh cùng một người chơi tên Nhất Nhất Phong Hà kết thành vợ chồng, mà trên thực tế, suốt buổi lễ là một mình anh đóng hai vai. . . . . .

Anh nhìn về phía cô gái khoác giá y nói "Yêu em" , sau đó đổi qua, tự nhủ "Yêu anh" , giống như, bọn họ thật sự là người yêu. . . . . .

Trong mơ lại lặp lại một đoạn kết hôn kia, trước mắt Nhất Nhất Phong Hà một thân giá y, chợt thay đổi, biến thành dáng vẻ của em gái, cũng là một thân hồng trang, mái tóc ngang trán, mang một cái mắt kính to, nhưng mà, lại cười đến vui tươi như vậy. . . . . .

Vậy mà, hình ảnh chuyển một cái, anh rơi vào vực sâu đen tối, rốt cuộc, lại biến thành anh một mình đơn độc ngồi ở bờ biển Nhị Hải, lạnh thành người băng, lạnh đến phát run. . . . . .

Phía trước như ẩn như hiện, hình như là bóng lưng em gái, anh đuổi theo, bên cạnh cô lại xuất hiện hơn vài người: Mục Xuyên, Tiểu Trái Cây, mẹ Mục. . . . . .

Tiểu Trái Cây một tay dắt cô, một tay dắt Mục Xuyên đi ở giữa, hình ảnh kia, hài hòa như thế. . . . . .

Anh muốn kêu một tiếng"Em gái" , lại gọi không nên lời, bỗng nhiên cô ngoái đầu nhìn lại, dáng vẻ đẹp nhất, rực rỡ vô cùng, cười với anh, kêu một tiếng"Anh hai" . . . . . .

"Em gái. . . . . ." Anh lạnh lẽo trong không khí mỉm cười, cả khóe môi đều lạnh. . . . . .

Tiếng điện thoại lại vang lên lần nữa, anh mơ mơ màng màng tìm được điện thoại, còn đắm chìm trong trong mộng, chỉ cảm thấy một cái chớp mắt này liền hô hấp cũng trở nên khó khăn, "Alô" một tiếng, nghe bên kia truyền đến giọng nữ giòn giã "Anh hai. . . . . ."

Trong nháy mắt tâm bị đông cứng trở nên mềm mại , giọng khàn khàn nghẹn lời nói: " Anh bị bệnh. . . . . . Anh muốn thấy em. . . . . . Muốn uống cháo. . . . . . Em về nhà có được hay không?"

Bên kia một mảnh tĩnh lặng. . . . . .

Trong mơ hồ anh lại hiểu một chuyện, cô ở Vân Nam rồi, đang cùng một nhà Mục Xuyên mừng năm mới, làm sao có thể về nhà?

Vì vậy, cúp điện thoại, dùng sức ném một cái, ném thật xa, để mặc cho mình tiếp tục ngủ mê man. . . . . .

Sân bay thủ đô .

Diệp Thanh Hòa kéo hành lý chạy ra lối ra, người một nhà Mục Xuyên theo sát phía sau.

"Đừng có gấp, Thanh Hòa, chậm một chút, đừng té ngã!" Nhìn thân thể cô gầy nhỏ lại chạy xuyên qua đám người, Mục Xuyên không nhịn được nhắc nhở.

Diệp Thanh Hòa cũng cảm thấy mình luống cuống, thậm chí cảm thấy mình điên rồi, nhưng mà, cô lại không cách nào ức chế hành động của mình. . . . . .

Rõ ràng đang cùng mẹ Mục dạo chơi Đại Lý, một cuộc gọi không rõ gọi tới, bệnh thoi thóp nói chuyện với cô, cô liền hoàn toàn không có biện pháp tĩnh tâm lại, mặc dù dặn dò anh uống thuốc dặn dò anh đo nhiệt độ, nhưng mà anh đã từng muốn thiêu hủy cả nhà bếp, cô cúp điện thoại liền chạy về thu dọn đồ đạc. . . . . .

Mục Xuyên và mẹ Mục cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cô mới đột nhiên nhớ tới mình đang ở cùng người nhà họ Mục, vội nói, "Mẹ Mục, thầy Mục, thật xin lỗi, con không thể cùng mọi người đi chơi, trong nhà có một chút chuyện, con phải lập tức trở lại!"

"Đã xảy ra chuyện gì? Cần giúp một tay không? Chúng ta cũng lập tức trở về thôi!" Mẹ Mục cũng thay cô bối rối.

"Không cần! Mẹ Mục, mọi người tiếp tục ở đây chơi đi, đừng bởi vì con mà mất hứng, chỉ là trong nhà có người bị bệnh mà thôi." Cô thu thập hành lý xong, cấp bách lên đường.

Người nhà họ Mục vốn vì cô mà đến, cô phải đi về, bọn họ cũng không có tâm tình chơi tiếp, vì vậy, rốt cuộc là cùng nhau trở về.

Đến Bắc Kinh, đã là buổi tối, Mục Xuyên lấy xe đưa cô trước.

Khi nghe cô nói địa chỉ muốn đến thì anh đã rõ, người ngã bệnh này là ai, năm tháng tuổi trẻ ai cũng từng trải qua. . . . . .

Đưa cô đến dưới lầu, anh liền dẫn người trong nhà quay trở về, Diệp Thanh Hòa đối với lần này cẩm thấy rất áy náy, giờ phút này tỉnh táo lại, cũng cảm giác chính mình quá hấp tấp, nhưng mà, nếu như tất cả làm lại một lần, cô vẫn sẽ lựa chọn vọng động như vậy. . . . . .

Rốt cuộc đến nhà. . . . . .

Từ sân bay tới đây, dọc theo con đường này cô đều không ngừng gọi điện thoại cho anh, muốn nói cho anh biết, cô trở lại, nhưng mà, vẫn không có người nhận, trong lòng cô càng thêm nóng nảy, không biết có phải bệnh đến nỗi điện thoại cũng không nhận được? Hay là ngủ quá sâu nên không nghe được?

Cô kéo hành lý bước vào hành lang.

Trước cửa nhà quen thuộc, cô móc ra cái chìa khóa nhanh chóng mở cửa, bên trong cửa đèn vẫn như cũ, bên trong nhà khí ấm nóng hừng hực , khoảng cách từ nam đến bắc cứ như vậy thể hiện ra rồi.

"Anh. . . . . ." Cô vừa muốn gọi anh, lại sửng sờ tại chỗ.

Người từ phòng ngủ anh đi ra lại là Quách Cẩm Nhi . . . . .

Thường ngày anh thích mặc nhất là chiếc áo len hơi cũ đó, mặc ở trên người anh vốn là rộng thùng thình, mặc ở trên người Quách Cẩm Nhi lại càng rõ hơn, cả bả vai đều lộ ở bên ngoài, xương quai xanh đẹp mắt, ngực hoàn mỹ ở dưới ánh đèn xinh đẹp cực kỳ. . . . . .

Hơn nữa, cô chỉ mặc cái áo len mà thôi, bởi vì mặc ở trên người chị ta rất dài, cho nên che cả mông, đi xuống, chính là cặp đùi đẹp thon dài , chọc người suy nghĩ vô hạn. . . . . .

Ánh mắt thẳng xuống dưới, cô liền chú ý đến, chân Quách Cẩm Nhi mang , là dép của cô ngày trước, lần trước trở lại đặt ở cửa trên nệm . . . . . .

Quách Cẩm Nhi thấy là cô, kinh ngạc một phen, rồi sau đó đột nhiên như nghĩ tới cái gì, cố gắng kéo áo len xuống, hình như muốn che kín bắp đùi của mình, nhưng là, làm như vậy, cảnh tượng phía trên lại lộ ra. . . . . .

"A, Thanh Hòa, thật xin lỗi, chị đi xuống trước." Quách Cẩm Nhi nói rất nhỏ, gần như thì thầm, như sợ quấy người bệnh Tiêu Y Đình.

Diệp Thanh Hòa nghĩ tới, có nên đi tiếp nữa không? Người nên đi là cô mới đúng.

Ý niệm này vừa động, quả thật làm như vậy, vậy mà, mới mở cửa, Quách Cẩm Nhi lại đi ra, đã chạy tới kéo cô, nhỏ giọng như cũ, "Thanh Hòa, đã đến như vậy rồi thì ngồi một lát rồi trở về! Anh hai bị bệnh, đang ngủ, không thể đứng lên nghênh đón em."

Dáng vẻ Quách Cẩm Nhi nói chuyện cùng giọng nói đều rất giống như"Chị hai" , Diệp Thanh Hòa nghĩ như vậy lại cảm thấy mình rất nhàm chán, người ta vốn chính là chị hai. . . . . .

Nhìn Quách Cẩm Nhi đi vào mặc vào cái quần, cũng là chiếc quần vận động cũ mà hằng ngày Tiêu Y Đình thích mặc nhất, chị ta mặc thật sự rất dài, ống quần cuốn lên. . . . . .

"Không cần, em thuận đường tới xem một chút có người ở chỗ này hay không, các người đã ở thì em liền đi." Cô nhìn chung quanh một vòng, là do hơi ấm sao? Cái nơi gọi là nhà này, trong không khí hình như có gì đó đã khác, hô hấp không thoải mái như trước. . . . . .

"Chuyện này. . . . . . Cũng được rồi, mẹ nuôi cũng về nhà, em đi về nhà cũng tốt, chỉ là, trước khi trở về em xem giúp chị nồi cháo này đi. . . . . ." Quách Cẩm Nhi lôi kéo cô đi tới phòng bếp, mở nắp ra, có một bát cháo, Quách Cẩm Nhi vừa nói vừa mở ra, "Chị vốn ở đây mừng năm mới, anh gọi gọi đến nói anh ấy bị bệnh, muốn thấy chị, muốn uống cháo, chị liền tới, nấu một nồi lớn, nhưng anh hai chỉ ăn chén nhỏ, còn dư lại chị nghĩ có nên đợi lát nữa hâm nóng lại cho anh ấy không, Thanh Hòa, chị không hiểu lắm, nhiệt độ phải thế nào mà lại ra mùi vị như thế này. . . . . ."

Diệp Thanh Hòa nhớ tới, hình như ba mẹ Quách Cẩm Nhi dời đến Bắc Kinh. . . . . .

"Không có chuyện gì, cháo trắng chỉ cần không không để lửa quá lớn sẽ không sao, lửa đừng quá lớn, nếu như có thịt nạc và rau dưa gì đó thêm vào thì tốt hơn. . . . . ." Lòng của cô đang trôi nổi, trả lời cũng không yên lòng.

"Như vậy à. . . . . . Vậy cám ơn em. . . . . . Chị biết!" Quách Cẩm Nhi cười.

Cô gật đầu một cái, "Em đi đây, gặp lại, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ!" Quách Cẩm Nhi cũng cười chúc cô, cuối cùng, do dự lại nói, "Thanh Hòa. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

"Hả? Cái gì?" Cô ngược lại nhất thời không biết ý của chị ta.

"Trước kia chị. . . . . . Không hiểu chuyện lắm. . . . . . Làm một chút việc ngốc. . . . . . Để cho em chê cười. . . . . . Đây chẳng qua là bởi vì. . . . . . Bởi vì chị quá yêu anh hai. . . . . ." Quách Cẩm Nhi lộ vẻ xấu hổ, trên mặt còn dính vào một lớp đỏ ngất.

Nghe chị ta nói như thế, Diệp Thanh Hòa mới rõ ràng, cười cười, "Không có gì, những thứ kia đối với em cũng không có ảnh hưởng gì." Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe từ miệng Quách Cẩm Nhi nói chữ “yêu”.

Thật tốt. . . . . .

Có thể không sợ hãi nói là lời yêu từ đáy lòng, thật là thích. . . . . .

"Thanh Hòa, em thật sự là quá tốt, thông minh lại rộng lượng, có thể cùng em trở thành chị em, chị thật sự rất vui!" Quách Cẩm Nhi còn nhẹ nhẹ ôm lấy cô.

Cô vẫn mỉm cười, cho đến khi Quách Cẩm Nhi buông cô ra.

"Em thật sự nên đi. . . . . ." Cô nói.

"Được, chị đưa em ra ngoài."

Hai người nói chuyện êm ái như thế, tựa như chị em tốt mà Quách Cẩm Nhi đã nói. . . . . .

Diệp Thanh Hòa đi ra ngoài cửa, như lúc tới, kéo hành lý, đi vào đêm đông .

Mùa đông phương bắc, thật là lạnh . . . . . .

Cô cảm thấy má của mình cũng đông cứng rồi, thoáng động một cái, liền ê ẩm đau. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.