Ba mươi giao ước! Diệp Thanh Hòa múa bút lên trang giấy, không hề dừng lại một giây nào. Anh thật hoài nghi, rốt cuộc cô đã từng viết ba mươi quy ước như thế này cho bao nhiêu người?
"Được rồi, anh hai mời ký tên của anh lên đây”. Diệp Thanh Hòa đem tờ Quy ước p tạm thời bao gồm 30 khoản mục đặt ở trước mặt anh.
Lại còn phải ký tên? !
Anh nắm lấy cái bút mà cô đang cố gắng nhét cho mình, câu giấy trắng mực đen vang lên trong đầu khiến cho cổ họng tắc nghẹn.
"Tôi, Tiêu Y Đình tự nguyện tuân thủ ba mươi điều này trong vòng sáu năm. . . . . Khụ khụ khụ khụ. . . . . .". Anh thật sự không đọc tiếp nổi, sáu năm? ! Còn tự nguyện? ! Anh tự nguyện bao giờ chứ?
Anh bi phẫn bộc lộ kháng nghị: "Tôi, không, tự, nguyện!"
Tất nhiên cô cũng không vội, thản nhiên ngồi ở bên cạnh anh, cầm một món đồ chơi ở trên bày ra trước mặt Tiêu Y Đình.
Tiêu Thành Trác che miệng cười nói: "Cháu trai à, không phải muốn biết mật mã sao?"
"Tôi. . . . . ." Tiêu Y Đình cố nén oán khí ở trong cổ họng, có nỗi khổ mà không nói ra được. . . . . . Lại suy nghĩ một lát, sau đó mới cắn răng nghiến lợi gật đầu, đáp: "Được! Tôi tự nguyện! Tự nguyện!"
Anh kìm chế để bản thân không hộc máu kích động tiếp tục xem tiếp: "1. Năm giờ rưỡi sáng rời giường, học tiếng Anh bốn mươi phút. . . . . . Năm giờ rưỡi? Dứt khoát gọi anh mỗi ngày đi xem kéo Quốc Kỳ thôi! Còn không bằng ném anh vào quân đội !"
"Vậy anh muốn . . . . . Đi đầu quân?". Giọng nói của cô không hề có biểu cảm gì.
". . . . . ." Dứt khoát giết anh đi còn hơn!, "2. Đi học nghiêm túc nghe giảng, tự mình ghi chép. . . . . ." Vậy suốt đêm anh thức trò chơi thì làm thế nào? Đào đâu ra thời gian ngủ lấy sức? Đi học mà không ngủ thì anh không làm được !
Anh ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt quật cường của nha đầu kia, cũng nhận thấy, tuyệt không thể nào thương lượng được!
Anh bỏ qua ý niệm cãi cọ với cô, quyết định xem xong ba mươi điều này đã rồi lại nói!
Nha đầu này, muốn thay đổi toàn bộ cuộc đời của anh sao?
Từ năm giờ rưỡi sáng, đến chín giờ rưỡi tối , thời gian của anh đều bị bố trí đâu vào đấy! Trừ giờ tan học được chơi bóng rổ ra, thì tất cả còn lại đều là học tập! Học! Học! Cuối cùng vẫn là học!
Tiêu Nhị anh phải trải qua quãng đời bi thảm, tối tăm mù mịt không thấy chút ánh sáng này hay sao?
"Em gái! Em làm như thế là muốn mai táng cả tuổi thanh xuân của tôi sao?". Anh đè nén tức giận ở đáy lòng, nhấc bút lên hỏi cô.
Cô cũng không lên tiếng, dùng ngón trỏ trắng nõn chỉ chỉ vào điều thứ hai mươi mốt: Những lúc nổi giận, luyện chữ nửa giờ.
". . . . . ." Anh cảm giác cổ họng bị người ta bóp chặt lần nữa , tất cả tức giận đều không thể xông ra ngoài, đè nén ở trong ngực như sắp muốn nổ tung!
Tiếp tục nhịn để đọc tiếp, cho đến điều khoản cuối cùng, hàng chữ ngay ngắn nắn nót hiện lên rõ mồn một: nếu như mỗi ngày có thể thực hiện hết những điều trên, cho phép từ chín giờ rưỡi chơi game một tiếng.
Khụ . . . . . Anh muốn hộc máu mà chết ngay lập tức, cả ngày giày vò đến phát rồ như vậy mà phần thưởng chỉ có một tiếng chơi game?
Tốt thôi! Cứ đồng ý trước, nhận mật mã xong lại nói tiếp! Về phần những cái khác, Tiêu nhị anh bằng mặt mà không bằng lòng thì có sao chứ?
"Được rồi! Tôi ký!", ba chữ Tiêu Y Đình như rồng bay phượng múa viết lên trên giấy, sau đó ném bút sang một bên, khí thế tựa như thiếu gia dựa vào thành ghế hỏi: "Mật mã?"
"Mật mã gì?". Cô cẩn thận nhặt tờ giấy lên, giao cho Tiêu Thành Trác, chỉ vào chỗ ký tên của người làm chứng: "Chú út, ký tên làm chứng lên đây."
"Vâng!". Tiêu Thành Trác khoái chí ký xuống tên của mình, sau khi nhìn lại một lượt, lại cảm thấy chữ ký của mình so với chữ của chị Thanh Hòa cùng với đứa cháu kia vẫn còn kém xa, vì thế liền buồn bực vô cùng.