Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 49: Chương 49: Thích.






"Mật mã máy vi tính chứ mật mã gì! Diệp Thanh Hòa, cô đùa tôi à?!". Anh đứng phắt lên, nếu như không phải còn kiêng dè cô là con gái, lại còn vừa gầy vừa nhỏ, quả thật anh rất muốn đánh cô một trận! Đáng giận nhất là dám mang anh ra đùa giỡn? Hơn nữa còn là sau khi anh đã ký vào "Hiệp ước mất chủ quyền" kia nữa! Sau khi nhìn lại một lượt ba mươi điều khoản mà mình vừa đặt bút ký tên, lòng của anh liền cảm thấy đau đến rỉ máu!

Đối mặt với vẻ mặt hung thần ác sát kia, vóc dáng nho nhỏ của cô có vẻ như mỏng manh vô lực, ngay cả Tiêu Thành Trác cũng bắt đầu lo lắng, trò chơi này có khác gì muốn lấy mạng Tiêu Y Đình đâu. Chị Thanh Hòa lại còn dám vuốt râu hùm, chỉ sợ thằng cháu này sẽ thật động thủ đánh người! Cậu đã nghĩ chu toàn rồi, chỉ cần Tiêu Y Đình dám động vào chị ấy, cậu sẽ lập tức đi xuống lầu báo cho anh cả.

Tuy dáng người nhỏ bé nhưng cô đứng ở trước mặt anh vẫn thủy chung không hề có chút e ngại nào, chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Anh hai, tôi đã đồng ý nói cho anh biết mật mã lúc nào chứ?"

Tiêu Y Đình liền sững sờ tại chỗ, nhớ lại. . . . . .hình như từ đầu đến cuối thật sự là cô không có nói qua rằng sẽ nói cho anh biết mật mã, tất cả đều là do anh đơn phương ngộ nhận mà thôi. . . . . .

Nhưng những thứ kia tích tụ ở trong lòng. . . . . . Thật là khó chịu!

Mỗi lần chung đụng với con nhóc này huyết áp của anh đều tăng vọt! Anh sớm muộn gì cũng có một ngày bị nha đầu này làm cho tức giận đến vỡ mạch máu mà chết. . . . . .

"Nếu như anh không có vấn đề gì muốn hỏi, tôi đi ngủ đây, dĩ nhiên, là tôi trở về phòng của mình ngủ.". Cô đứng đó một lát, chờ anh hỏi về bài tập.

Nhưng anh từ trước tới giờ cũng đều quật cường, cảm giác mình bị con nhóc bố trí, thứ nhất vừa tức, thứ hai vừa mất mặt, cứng đơ người ngồi xuống, không nhúc nhích, cũng không thèm để ý tới cô.

Cô cũng không còn cách nào khác, chỉ dịu dàng sờ sờ đầu Tiêu Thành Trác: "Ngủ ngon nhé chú út, đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải dậy sớm học tiếng Anh đấy."

"Được, chị à, em nhất định sẽ nghe lời, dậy thật sớm.". Tiêu Thành Trác thật biết điều ôm lấy cô nói, rồi xoay người hạ lệnh đuổi khách với Tiêu Y Đình: "Cáu trai, chú muốn đi ngủ rồi, cháu cũng ngoan ngoãn đi ngủ đi!"

Tiêu Y Đình cũng không nói hai lời, đứng lên trở về phòng của mình, bài tập cũng không cầm theo, đặt xuống trên bàn của Tiêu Thành Trác.

"Chị à . . . . ." Tiêu Thành Trác có chút bận tâm nhìn vào cửa phòng của Tiêu Y Đình đang đóng chặt ở phía đối diện.

"Không sao, ngủ đi.". Diệp Thanh Hòa khẽ mỉm cười, cũng trở về phòng.

——— —————— —————— —————— —————————

Ngày hôm sau vào tờ mờ sáng, trong phòng của Tiêu Y Đình liền vang lên tiếng hiệu lệnh, hùng tráng rõ to .

Tiêu Y Đình từ nhỏ đã ở trong quân khu đại viện, đến khi học cao trung mới chuyển ra, thỉnh thoảng còn có thể bị Tiêu Thành Hưng ném vào trong quân đội nghỉ phép, đối với âm thanh này liền có phản ứng tự nhiên. Tiếng hiệu lệnh vừa vang lên, theo phản xạ có điều kiện liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng đi tìm quần áo mặc vào, trong lòng vô cùng buồn bực, tại sao lại trở lại thời gian đó rồi. . . . . .

Sau đó lại giật mình bừng tỉnh, bật đèn lên nhìn, trong phòng không biết lúc nào đã đặt thêm một đồng hồ báo thức, đang này vui sướng kêu vang, cây kim chỉ chỉ đúng năm giờ rưỡi. . . . . .

Anh tức giận dùng lực ấn một cái, kết thúc tiếng hiệu lệnh báo thức, nhưng dù sao quần áo cũng đã mặc nên lười cởi, lại tiếp tục nằm ngủ.

Anh cũng không hiểu, cô nàng này đến tột cùng muốn làm gì? Sao lại muốn cải biến cuộc sống anh chứ? Muốn ép anh tiến tới? Tại sao lại muốn làm như vậy?

Thật ra thì nằm lại trên giường cũng không ngủ được, anh mang vấn đề này nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ đến một cô gái mà mình đã từng quen, đặc biệt thiện lương, đặc biệt thích anh, cô ấy cũng đã từng khuyên nhủ anh học tập cho tốt. . . . . .

Cho nên, chẳng lẽ nha đầu này lại thích anh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.