Cô ấy đang bị bệnh!
Vẫn còn hơi sốt ! Mấy ngày nay vẫn cố gắng chống đỡ đi cùng với cậu đến
các mỏ đá! Cô có thể đi đâu được chứ?
Giao Chân Ngôn xông đến
quầy lễ tân, hỏi thăm nhân viên phục vụ xem có nhìn thấy cô hay không có người đến khách sạn tìm cô hay không?
Nhân viên phục vụ cũng
không rõ lắm, chỉ nhớ mang máng rằng có cô gái từ trong phòng đi xuống
dường như có vẻ rất khó chịu, thiếu chút nữa đã ngã xuống, cũng may là
có bảo an đỡ kịp, đặt cô lên trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, sau đó cô
đã đi đâu thì họ cũng không biết.
Giao Chân Ngôn hối hận vô cùng, sớm biết như vậy, cậu tuyệt sẽ không đi bán tảng đá kia!
Hơi suy tư, cậu cảm thấy chuyện này chỉ có thể liên quan đến việc tìm ngọc
mà thôi, vì vậy liền phân phó Điền Giản, hai người chia nhau hành động,
trở lại các mỏ đá để tìm thử!
Có điều tìm kiếm không có mục đích như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể?
Chạy qua chạy lai khắp các nơi, mắt thấy sắc trời tối dần mà cô thì chẳng thấy tăm hơi lại càng thêm bồn chồn lo lắng.
Vẫn cố gắng tìm kiếm đến chín giờ tối, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Cậu tuyệt vọng, tính toán về khách sạn xem thử một chút, xem xem cô có quay trở lại hay không.
Vừa vào cửa khách sạn, vừa đúng lúc gặp phải Điền Giản cũng tìm kiếm không
công như mình, thấy cậu ta nhìn mình chậm rãi lắc đầu, tim của cậu liền
xám xịt một mảnh. . . . . .
Ôm một tia hi vọng cuối cùng trở về phòng tra xét, hi vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện .
Ra khỏi thang máy, ủ rũ cúi đầu đi đến phòng của cô, lại phát hiện cửa phòng đang mở!
Máu toàn thân như bay vọt, sải bước chạy vào, hô hớn: "Cô cô!"
Trong phòng, người đang thu xếp đồ đạc liền quay đầu lại, cũng không phải Diệp Thanh Hòa, mà là. . . . . . Tiêu Y Đình.
"Sao lại. . . . . . Là cậu?", Giao Chân Ngôn này lần đầu tiên gặp mặt anh đã thấy ngứa mắt, lần này, lại dám mang em gái của anh bỏ trốn mất dạng . . . .
Mặt Tiêu Y Đình tối tăm, nhìn cậu ta, không nói hai lời, trực tiếp xông lên tung một đấm.
Giao Chân Ngôn đã từng "Thưởng thức" qua cú đấm của Tiêu Y Đình, nhưng bọn
họ đã trưởng thành, không nên lại dùng đến phương pháp giải quyết vấn đề ngây thơ như vậy.
Nhưng, giờ phút này, lại không nói ra thành
lời, đúng là cậu ta không phải là người đàn ông có trách nhiệm, không
thể chăm sóc tốt cho cô cô, Tiêu Y Đình có đánh thế nào, cậu ta cũng
đều không oán hận. . . . . .
"Cô cô. . . . . . Ở nơi nào?", trước mắt, cậu chỉ muốn quan tâm đến sự kiện này. . . . . .
"Ở nơi nào? Tao còn chưa hỏi mày mang em gái tao đi đâu đâu!", trong cơn
giận dữ Tiêu Y Đình lại tặng thêm cho cậu ta một quyền, nặng nề đánh vào trên bụng: "Giao Chân Ngôn! Tao mặc kệ mày muốn làm gì! Phát tài cũng
được, hủy diệt cũng tốt! Lên trời cao cũng được! Xuống đất cũng không
sao! Nhưng nhớ cách xa em gái tao ra một chút! Em ấy với mày không cùng
một loại người!"
Anh không muốn dài dòng với Giao Chân Ngôn, bỏ hết đồ đạc của Diệp Thanh Hòa vào trong ba lô, đeo lên vai chuẩn bị rời đi.
Giao Chân Ngôn liền chặn anh lại hỏi: "Anh đã tìm được cô ấy thật sao? Cô ấy rất an toàn đúng không?"
Nếu như không phải đang vội vã rời đi, quả thật anh rất muốn hung hăng đánh cho Giao Chân Ngôn một trận!
Lấy tay đẩy Giao Chân Ngôn ra, lửa giận ngút trời: "Đúng! Em ấy chỉ ở chung một chỗ với chúng tôi mới an toàn! Mày cũng không cần trở lại tìm em ấy nữa! Đi cùng với mày mấy ngày, xem thử xem em ấy đã bệnh thành cái dạng gì rồi hả ? ! Mày có tư cách gì để hỏi em ấy thế nào?"
Điền Giản thấy Lão Đại nhà mình bị khi dễ, trong nội tâm rất không cam lòng ,
xông lên muốn giúp Lão Đại hả giận, nhưng lại bị Giao Chân Ngôn ngăn
lại.
"Đừng làm rộn!" Giao Chân Ngôn sờ sờ khóe môi, nơi đó vẫn
còn đang rỉ máu, đó là một quyền do Tiêu Y Đình ban tặng, nhưng cậu
không thèm để ý, chỉ cần biết Cô Cô an toàn vậy là đủ rồi. . . . . .
Tiêu Y Đình oán giận trừng mắt liếc cậu ta một cái, rồi sải bước rời đi.
Anh cũng không cách nào hình dung tâm tình của mình lúc đó ra sao nữa. . . . . .
Khi anh chờ mòn chờ mỏi không thấy cô trở lại, chờ tới khi cha anh tìm thấy trong thư phòng một tờ giấy cô để lại với nội dung hết sức ngắn gọn:
Cháu muốn về quê với ông bà. . . . . .
Trong nháy mắt đó, lòng
anh như bị móc rỗng, lung lay mơ hồ, co thắt lại; rồi sau đó, lập tức
vừa căng vừa đầy! Tràn đầy tất cả đều là lửa giận!
Con nhóc thối
này! Cứ như vậy mà đi không thèm nói tiếng nào, muốn chơi trò hoàn toàn
mất tích sao? Không phải đã đồng ý với dì Vân trở lại ăn cơm tối sao?
Anh vẫn còn ngồi chờ cô về kiểm tra bài tập đấy! Thì ra tất cả đều là âm mưu! Cô đã sớm mưu tính từ trước đó rồi!
Nhưng tại sao lại phải đi? Là do anh đối với cô quá hung dữ sao? Hay là mẹ anh đã làm cô tổn thương?
Quê của cô, nhà của cô, đối với anh mà nói tựa như một điều bí ẩn. Thế
nhưng khi anh đang chìm đắm trong nghi ngờ, nhìn thấy ánh mắt khẩn
trương của ông, hơn nữa, quyết định của ông càng làm cho anh giật mình
không thôi—— người bận rộn như cha anh thế nhưng lại lập tức quyết định
đi tìm cô. . . . . .
Anh đã mãnh liệt yêu cầu đi theo ông, vì
vậy, đây chính là lần đầu tiên aanh đặt chân tới quê hương của cô ——
Vùng sông nước Giang Nam cổ kính xinh đẹp.
Bọn họ ở lại Giang Nam mấy ngày, trong mấy ngày này, cuối cùng anh cũng từ trong miệng của ông nghe được chuyện mà bản thân đã từng suy đoán trước đó: Cha của cô đã
qua đời, mà mẹ của cô, bởi vì mắc bệnh tim, nên khi biết tin cha cô qua
đời, cũng phát bệnh mà mất.
Không người thân nào khác, may mắn là còn có người bạn thân là cha anh, trong giây phút cuối cùng vẫn luôn ở
bên cạnh cha cô. Đáp ứng nhờ vả của cha Diệp Thanh Hòa, Tiêu Thành Hưng
đã dẫn cô trở về Bắc Kinh, làm theo dặn dò của cha cô lúc lâm chung,
muốn cô cách xa Giang Nam, cách xa cuộc sống trước đây, bình an mà lớn
lên. . . . . .
Nghe xong câu chuyện, Tiêu Y Đình vẫn cảm thấy mê
hoặc: "Cha, sao cha lại có người bạn thân này, bọn con cũng chưa bao giờ nghe nói qua? Tại sao con lại chưa từng gặp qua em ấy bao giờ?".
Sắc mặt Tiêu Thành Hưng khẽ biến, hơi trầm xuống, không đưa ra câu trả lời.
Mấy ngày tìm kiếm quanh thành cổ, cũng không phát hiện ra tung tích Diệp Thanh Hòa.
Tiêu Thành Hưng lại cảm thấy cô bé tinh ranh này có lẽ là đang lừa bọn họ?
Giương đông kích tây? Nghĩ như thế, trong bụng liền thầm kêu không được! Liền hỏi Tiêu Y Đình, mấy ngày nay em gái có gì khác thường hay không?
Tiêu Y Đình cũng không nghĩ ra cô có gì khác thường, liền mang hành tung mỗi ngày của cô nói cho Tiêu Thành Hưng, khi Tiêu Thành Hưng nghe được hai
chữ ngọc thạch, tâm liền chấn động, lập tức đổi đường đi lên Vân Nam. . . . . .
Ông chỉ dựa vào suy đoán đi tới Vân Nam tìm kiếm cô, lại quả nhiên tìm được.
Anh cũng không biết cha mình tìm được cô bằng phương pháp gì, chỉ cảm thấy
ông đang cố ý gạt mình, cố ý sai khiến mình đi làm chuyện khác, rồi sau
đó, quả thật đã tìm được em gái, rồi gọi điện thoại bảo anh đi tới bệnh
viện.
Vừa vào trong bệnh viện, đập vào mắt là hai má đỏ bừng vì phát sốt của cô gái đang nằm trên giường bệnh. . . . . .
Thể chất của Diệp Thanh Hòa vẫn không tốt, lần trước ngã bệnh đã làm anh sợ gần chết, nhìn dáng vẻ gầy yếu kia, luôn làm cho người ta sinh ra ảo
giác, chỉ cần có một cơn gió nhẹ thoảng qua tùy thời cũng có thể bị cuốn theo . . . . . .
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tự dưng anh lại
thấy rất tức giận, ở trong nhà không tốt thì thôi lại muốn tới Vân Nam
này chuốc khổ vào người làm cái gì? Nếu như cô đang tỉnh, nhất định anh
phải mắng một trận cho hả!
Y tá đến khám xét một hồi lâu, cuối
cùng cô cũng tỉnh lại, mắt kính đã bị gỡ ra rồi, chỉ còn lại một đôi mắt long lanh nhìn về phía anh và Tiêu Thành Hưng, một khắc kia, thế nhưng
anh lại không thể thốt nên lời. . . . . .
Cô lên tiếng gọi "anh hai", giọng nói khàn khàn, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa bao giờ sáng rỡ như thế.
Anh có thể hiểu được một cái chớp mắt kia của cô đã đong đầy vẻ xúc động,
đó là vui mừng cùng thân thiết chỉ khi nhìn thấy người thân mới có. Thì
ra là cô nhóc này vẫn còn có cảm tình, không phí công anh đã đối xử tốt
với cô! Bình thường vẫn luôn trưng ra dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, anh
còn tưởng cô là người máu lạnh cơ đấy. . . . . .
Lúc cô và Tiêu
Thành Hưng mắt đối mắt với nhau, trong mắt của cô mới toát ra vẻ khiếp
sợ, nhỏ giọng kêu: "Bác Tiêu . . . . ." Rồi sau đó, liền rũ mắt xuống,
lông mi thật dài hơi rung động, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu ngày thường
không bao giờ thấy.
Sao Tiêu Thành Hưng
có thể mắng cô được chứ? Ông còn sai Tiêu Y Đình đi thu dọn đồ của cô ở
trong khách sạn, nhanh chóng muốn đuổi anh ra khỏi chỗ này. . . . . .
Sau khi Tiêu Y Đình rời khỏi phòng bệnh, không khí một lần nữa yên tĩnh lại.
Tiêu Thành Hưng cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh cô, sờ sờ lên cái trán
vẫn còn hơi hâm hấp, thở dài nói: "Có chuyện gì cũng tự mình gánh chịu
cả? Con đã bị bệnh bao lâu rồi? Sức khỏe vốn đã không tốt, nếu có gì
ngoài ý muốn, con bảo bác Tiêu ăn nói với ch con thế nào đây? Con quên
những gì bác đã nói với con rồi sao? Nếu như không thể tự chăm sóc tốt
cho mình, thì khi trưởng thành sẽ không có chút giá trị nào!"
Diệp Thanh Hòa rũ mắt, nói: "Thật xin lỗi, bác Tiêu . . . . . .", cô đã
khiến cho bác Tiêu lo lắng, hơn nữa còn cùng với anh hai từ Bắc Kinh
đuổi tới tận đây. . . . . .
"Con bé ngốc ngếch này, sao lại muốn
xin lỗi bác làm gì? Thế nào mà đến tận bây giờ vẫn còn khăng khăng như
vậy?". Tiêu Thành Hưng nhìn cô gái trước mắt, cảm giác đau lòng chân
chân thực thực lan tràn khắp trái tim, không kìm được lấy tay vén tóc
mái sang một bên cho cô, khẽ trách: "Đứa bé ngốc, làm sao con lại có lỗi với bác chứ? Một năm qua, con đã mang đến cho bác Tiêu biết bao hãnh
diện cùng vui vẻ, tâm nguyện của bác và cha con đều giống nhau, muốn con có thế bình an trưởng thành, sau đó giao lại cho một chàng trai đáng
giá để con phó thác, sinh con dưỡng cái, yên ổn cả đời".
Nhắc tới cha mình, hốc mắt của Diệp Thanh Hòa có chút nóng lên: "Bác Tiêu, cháu
biết là mình sai rồi, cháu chỉ vì nhất thời xúc động, cháu. . . . . .
Hôm nay ở trong đại sảnh khách sạn nghe thấy ai đó đang nổi giận, nói có người làm giả nguyên thạch, hại ông ta bị mắc lừa, vì thế cháu nhịn
không được mới đi tìm. . . . . ."
"Kết quả thế nào?", trong mắt Tiêu Thành Hưng tràn đầy cưng chiều, cất giọng hỏi.
Diệp Thanh Hòa cũng không phản bác chuyện người làm giả nguyên thạch có rất
nhiều, nhưng dù thế nào cô cũng muốn tìm thử xem sao?
Chẳng những không tìm được người cô muốn tìm, lại còn bị người ta phát hiện, sắp
sửa bị bắt lại, nếu như không phải bác Tiêu kịp thời tới cứu thì không
biết cô sẽ phải nếm bao nhiêu đau khổ đây. . . . . .
"Không cho
phép gạt bác làm bất cứ chuyện gì lần nữa!", Tiêu Thành Hưng nghiêm
nghị, trong giọng nói cũng không có ý trách cứ, mà chỉ có thương yêu
nồng đậm. . . . . .
"Vâng, bác Tiêu. . . . . ."
"Được rồi, có một số việc, con gái không nên một thân một mình động tay động chân! Nhiệm vụ của con bây giờ là phải sống thật tốt, học tập thật tốt, đến
lúc trưởng thành thì nhanh chóng lập gia đình!"
Diệp Thanh Hòa hơi hơi quẫn bách, gọi: "Bác Tiêu . . . . . ."
Tiêu Thành Hưng liền cười hỏi: "Thế nào? Xấu hổ? Gái lớn ai mà chẳng phải gả chồng! Bác Tiêu nhất định sẽ tìm cho con một chàng thanh niên tương
xứng, có thể chăm sóc cho con cả đời!"
"Bác Tiêu, đừng nói đến vấn đề này nữa. . . . . ." Mặt của cô cũng đã hồng thấu rồi.
Trong phòng bệnh liền vang lên tiếng cười ha ha, chợt lại nghe thấy: "Cha,
ngài nghĩ cũng quá xa rồi đấy, hiện tại đã vội vã muốn gả em gái ra
ngoài rồi? Cha nói cho con nghe một chút, không phải trong lòng đã chọn
được người thích hợp rồi đấy chứ?"
Người vừa nói chính là Tiêu Y
Đình, vừa từ khách sạn lấy đồ của cô mang về đây, liền nghe thấy cha anh nói muốn tìm một người có thể chăm sóc cho cô cả đời, cũng nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Diệp Thanh Hòa, không nhịn được liền trêu ghẹo.
Tiêu Thành Hưng liền hừ một tiếng, đáp: "Sao cha không thấy ở phương diện
học tập anh để ý như vậy chứ? Nói đến chuyện này liền hào hứng bừng
bừng? Còn nhỏ tuổi biết thì cái gì?".
"Con không hiểu? Cha, cha nói gì vậy? Nếu quay về thời dân quốc, ở tuổi con, con trai đã biết trèo cây rồi ấy chứ!".
"Cho nên sao? Anh muốn có con trai hử?". Tiêu Thành Hưng hừ lạnh, nhưng thật ra không hề tức giận.
"Sao có thể chứ . . . . .", Tiêu Y Đình thấy cha mình không tức giận, liền
cợt nhả cười ha ha: "Không phải cha đang muốn gả em gái đi sao? Anh hai
là con đây còn chưa có thành gia lập nghiệp, cha lại vì em ấy suy tính
chẳng phải quá sớm rồi sao!",
Tiêu Thành Hưng buồn cười, mặt giả
vờ nghiêm lại, hỏi: "Cũng không biết anh có bản lãnh Thành gia hay không đấy!". Trong lời nói, lại mang theo ý thở dài: "Lão Nhị, cha muốn giao
Thanh Hòa cho một người có thể mang lại hạnh phúc cho con bé!".
Tiêu Thành Hưng nói này lời có vẻ hơi sớm thì phải, vốn ông cũng không muốn
nói ra sớm như vậy, có điều ngày hôm nay nhìn dáng vẻ kia của Thanh Hòa, không khỏi hơi cảm tính một chút. . . . . .
Diệp Thanh Hòa mặc
dù bị bệnh, nhưng nghe những lời này của Tiêu Thành Hưng, cũng mông lung cảm thấy hình như ông đang muốn ám chỉ điều gì đó?
Định nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Lại nghe thấy Tiêu Y Đình nói: "Ah? Cha, trong lòng đã chọn được người rồi
sao? Nhưng không cần biết ngài chọn người nào, cũng phải hỏi trước ý
kiến của con một chút! Con là anh hai của em ấy mà!".
Tiêu Thành Hưng hơi kinh ngạc, hừ hừ hai tiếng, dứt khoát không để ý tới anh nữa.
Thế nhưng, anh lại càng thêm hăng hái, đối với việc kén rể của cha mình
trong lòng tràn ngập tò mò: "Cha nói đo, trong lòng ngài, người kia rốt
cuộc là ai?".
Tiêu Thành Hưng cau mày không đáp. . . . . .
Người nào đó lại bắt đầu quay vòng vòng suy đoán: "Chẳng lẽ là Đại ca? Đại ca vốn là người ưu tú nhất, nhưng cậu ấy lại đang ở nước ngoài! Hai người
nghĩ thử xem, dì Vân làm đồ ăn ngon như vậy, mà Thanh Hòa vẫn ăn ít như
mèo, nếu như ra nước ngoài, không phải sẽ bị hành hạ đến da bọc xương
sao?".
Tiêu Thành Hưng thấy thế liền trừng mắt với anh.
"Không đúng ? Vậy sẽ là người nào đây? Không lẽ cha lại muốn chọn lựa từ mấy
người anh em tốt của con? Trữ Khiêm quá ít nói, em gái cũng y như vậy,
về sau hai người ở chung một chỗ chẳng khác nào hai cọc gỗ đứng bên cạnh nhau? Quá không thích hợp rồi!". Anh bẻ mấy đầu ngón tay phân tích.
Con ngươi Tiêu Thành Hưng cũng sắp lồi hẳn ra, quay sang nói một câu: "Tiểu Tam Tử cũng không tệ! Cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, ca hát cũng
tốt, có công ty âm nhạc nhỏ, so với con bé đa tài đa nghệ vô cùng xứng
đôi, hai đứa nó cầm sắt hòa hài, tuyệt sẽ không tịch mịch. Thần An vừa
mở cửa hàng ẩm thực, ở phương diện này cũng không cần quan tâm, có lẽ sẽ bảo hộ được em gái con vui vẻ bình yên cả đời!"
"Nói cũng phải. . . . . .", Tiêu Y Đình cực kỳ miễn cưỡng đáp ứng, nhưng, nhưng lại không thể không thừa nhận đạo lý trong lời cha anh nói, cũng nhìn ra được,
Thần An và em gái thật sự rất xứng đôi. . . . . .
"Thằng nhóc
này! Đây là vấn đề cần con suy tính sao? Còn không cút ra ngoài mua đồ
ăn! Nhớ phải thanh đạm một chút đấy! Em con không thể ăn quá nhiều dầu
mỡ!". Tiêu Thành Hưng không khỏi phát hỏa.
Tiêu Y Đình lúc này
vẫn còn đang rối rắm, bị Tiêu Thành Hưng hò hét như vậy, sợ hết hồn,
không hiểu nổi tại sao đột nhiên ông lại nổi giận đung đùng như vậy, mới vừa vẫn còn tốt mà. . . . . .
Diệp Thanh Hòa đang giả bộ ngủ,
nhưng hai má đã đỏ rực, như sắp cháy đến nơi, hai cha con này nói chuyện vẫn thẳng thừng như vậy, xem cô là không khí rồi sao. . . . . .
Tiêu Thành Hưng cũng đang bốc hỏa, nói tới đây rồi mà thằng con trai ông lại còn chưa hiểu ra, đúng là đầu đất. Từ năm đầu trung học, giáo viên đã
gọi ông đến nói chuyện, thông báo rằng con trai ông có dấu hiệu yêu sớm, lên năm thứ hai lại càng không biết gây ra biết bao nhiêu thị phi,
thằng nhóc này có kinh nghiệm như thế, mà khi nghe ông nói đến thế rồi
vẫn cứ đực ra như đầu đất?
Buổi tối, Tiêu Thành Hưng và Tiêu Y Đình đều ở bệnh viện cùng với Diệp Thanh Hòa.
Mà lúc này ở bên ngoài bệnh viện, Giao Chân Ngôn cùng với Điền Giản đã đứng gần một tiếng đồng hồ.
"Đại ca, vào đi thôi!", Điền Giản dường như không chịu đựng được nữa rồi,
tình yêu đúng là thứ hành hạ con người ta mà? Sau này cậu nhất quyết sẽ
không dính vào nó thì tốt hơn!
Giao Chân Ngôn vẫn chăm chăm nhìn qua cánh cửa sổ, không nói một lời.
Điền Giản là một cậu nhóc sảo quyệt, từ lúc Tiêu Y Đình rời đi, cậu ta liền
đi theo, một mực theo thẳng đến bệnh viện, sau đó chạy vội tới báo cáo
với Đại ca, đã thành công thăm dò được tung tích của chị dâu.
Giao Chân Ngôn cũng lập tức chạy tới bệnh viện, thậm chí sau khi hỏi thăm
phòng bệnh từ y tá, đi đến nơi, mấy lần muốn xông vào bên trong nhìn cô
một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Lời của Tiêu Y Đình, vẫn một mực
vang vọng bên tai cậu ta: Mày và cô ấy không phải một kiểu người! Cách
xa em gái tao ra một chút!
Đúng vậy . . . . .
Cậu ta và cô không phải cùng một kiểu người. . . . . .
Cô là hoa trên đỉnh Tuyết Sơn, là mây trên trời cao, là tiên nữ hạ phàm
trần, mà cậu ta, chỉ là một hạt cát bình thường đến không thể nào bình
thương hơn được nữa . . . . .
"Thôi, đi thôi", rốt cuộc cậu đã hạ quyết tâm.
"Cứ. . . . . . Cứ đi như thế?", Điền Giản không phục, nhưng thấy Giao Chân
Ngôn xoay người, không quay đầu lại, liền nhanh chóng đuổi theo hỏi:
"Đi đâu? Đại ca?". Giao Chân Ngôn đã trả phòng ở khách sạn, cậu ta cứ
cho là bởi vì Đại ca tiếc tiền, nếu Cô Cô không ở đó nữa, thì hai người
bọn họ cũng không cần ở lại nơi tốt như vậy làm gì.
"Về Bắc Kinh!"
"Trở về. . . . . . Về Bắc Kinh?". Điền Giản kinh ngạc hỏi tiếp: "Nhưng vẫn chưa mua vé!".
"Tùy tiện mua một vé đứng! Nam tử hán, đại trượng phu cần giường mềm làm
gì?". trong lòng Giao Chân Ngôn như đang có lửa thiêu đốt, mãnh liệt
dâng cao, hận không thể một giây kế tiếp được đặt chân đến Bắc Kinh!