Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 90: Chương 90: Phượng nở hoa.




Đêm hôm ấy, từ lúc rời khỏi Bắc Kinh, bệnh tình của Diệp Thanh Hòa trở nên nghiêm trọng nhất, dường như tất cả các chứng bệnh đều muốn bộc phát hết.

Cha con Tiêu Thành Hưng vẫn luôn trông chừng ở bên cạnh không rời.

Ban đêm, cô không ngừng đổ mồ hôi, không ngừng nói mê sảng, kêu "Ba mẹ", rồi lại kêu"Tiểu Hà sợ" . . . . . .

Hai người đàn ông ở một bên không biết nên làm thế nào, mỗi một lần lại một lần gọi y tá. Bọn họ cũng rất kiên nhẫn giải thích rằng những thuốc nên dùng đều đã dùng cả rồi, nhưng khỏi bệnh cần có một quá trình, không nên quá nóng lòng.

Nhưng có thể không sốt ruột được sao? Người bị bệnh cũng không phải là người nhà của họ? Tiêu Y Đình thiếu chút nữa đã bật thốt lên những lời này rồi, nhưng lại bị Tiêu Thành Hưng trừng mắt đe dọa.

"Tới đây đi, nghĩ biện pháp cho Thanh Hòa uống chút nước!". Tiêu Thành Hưng nhìn cánh môi khô khốc của Diệp Thanh Hòa mà sốt hết cả ruột, lóng ngóng cầm cái muỗng, không biết làm thế nào để đút được cho cô uống.

Tiêu Y Đình khó xử gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến biện pháp mà nam chính trong phim thần tượng vẫn thường áp dụng cho nữ chính, nhưng phương thức như vậy dường như hơi tà ác thì phải, nếu như anh làm theo đoán chừng sẽ bị cha anh đánh thành đầu heo mất . . . . . .

Nhìn chân tay cha mình vụng về, toàn bộ nước đều thấm hết lên cổ áo của em gái, anh không khỏi cau mày hỏi: "Cha, chuyện như vậy, cha so với con phải có nhiều kinh nghiệm hơn mới phải . . . . . Ngài cũng là cha của hai đứa bé rồi. . . .".

Mặt Tiêu Thành Hưng tối sầm, ông đã chăm sóc trẻ con bao giờ đâu? Chăm sóc con cái không phải là chuyện của phụ nữ hay sao? Có điều, lời như thế này không thể nói trước mặt con trai được. . . . . .

"Còn không mau tới giúp một tay? Thanh Hòa không phải là trẻ con sao?". Tiêu Thành Hưng sầm mặt, dùng uy nghiêm để che giấu tất cả.

"A vâng. . . . . ." Tiêu Y Đình cũng không biết cuối cùng mình đã đút nước cho Diệp Thanh Hòa thế nào, chỉ biết là trên giường cũng bị vẩy đầy nước, trên đất cũng tung tóe nước, đã thế còn làm cho Diệp Thanh Hòa bị sặc nhiều lần. . . . . .

"Đút nước cũng chẳng dễ dàng gì. . . ", Tiêu Thành Hưng cuối cùng cũng cảm khái thốt ra một câu.

Diệp Thanh Hòa liên tục mấy ngày chỉ sốt nhẹ nhưng không hiểu sao tối nay đột nhiên tăng cao, sau khi uống thuốc hạ sốt thì hai tiếng sau lại sốt cao trở lại, hai người đàn ông một lớn một nhỏ luống cuống chân tay, trong mấy giờ đồng hồ đã làm vỡ hai cái nhiệt kế, một bình hoa tinh xảo, trong phòng bệnh không ngừng vang lên tiếng lủng xủng lẻng xẻng. . . . . .

Thật may, Diệp Thanh Hòa không tiếp tục gặp ác mộng nữa, giấc ngủ rất sâu, nếu không Tiêu Thành Hưng cũng không biết phải dỗ cô thế nào nữa. . . . . .

Đến rạng sáng, hai người họ đều mệt mỏi không chịu nổi, mệt không phải vì cả đêm không ngủ, mà bởi vì tâm mệt mỏi. . . . . .

Tiêu Y Đình càng mệt hơn, không chỉ phải lo lắng cho em gái mà còn phải lo bị cha mình bất ngờ giáo huấn . . . . .

Lại nói,đêm đó một mình anh chăm sóc em gái cũng không loạn như vậy. . . . . .

Sắc trời dần sáng, Diệp Thanh Hòa sau khi ngủ say lại bắt đầu khe khẽ lên tiếng, trong miệng vẫn luôn gọi "Ba" . . . . . .

Tiêu Thành Hưng ngồi ở bên giường, nắm lấy bàn tay không có kim truyền của cô nhẹ giọng gọi: "Thanh Hòa, Thanh Hòa đừng sợ, bác Tiêu ở chỗ này. . . . . ."

Diệp Thanh Hòa rốt cuộc cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy mơ hồ, giấc mơ cứ thi nhau lướt qua đầu, chỉ nhìn thấy hình dáng của người đàn ông trước mắt, nước mắt không khống chế được liền tuôn rơi, thốt lên: "Ba. . . . . ."

"Ai! Cha ở đây!", Tiêu Thành Hưng nhìn vẻ mặt cô như thế, trong lòng thương yêu không thôi, đứa bé này, ông vốn đã muốn nhận làm con gái mình từ lâu rồi! Thuận thế liền đồng ý .

Cô nghe thấy giọng nói không đúng, mới từ từ định thần nhìn lại, thì ra là bản thân vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ vừa rồi . . . . .

Nhìn tình hình này, nhất định là bác Tiêu và anh Hai đã chăm sóc cô suốt cả đêm, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, liền mỉm cười nhìn Tiêu Thành Hưng nói: "Bác Tiêu, thật xin lỗi, cháu đã nhận lầm rồi. . . . . ."

"Không sai! Nào có sai chứ! Chỉ cần con không ghét bỏ, thì bác Tiêu chính là cha của con!", Tiêu Thành Hưng vỗ vỗ lưng cô nói.

Diệp Thanh Hòa chợt nhớ lại cuộc nói chuyện giữa ông và Tiêu Y Đình tối hôm qua, trong mắt chợt lóe lên vài tia lúng túng rồi biến mất. . . . . .

Cũng may, Tiêu Thành Hưng chỉ mải vui mừng việc cô đã tỉnh lại, nên không chú ý nhiều, bảo Tiêu Y Đình ở lại trông chừng cô để ông đi mua bữa sáng.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, cả người cảm thấy thật mệt mỏi, có lẽ tuổi đã cao thể lực không thể bằng được đám thanh niên trai tráng, mới thức một đêm mà đã mệt thế này. . . . . .

Nghĩ tới đây, liền rút điện thoại ra gọi về nhà.

Đúng lúc Khương Ngư Vãn nghe máy, bà mới vừa rời giường không lâu, nghe được giọng nói của ông dường như rất vui.

"Ngư Vãn", ông gọi tên của bà.

"Hả? Sớm như vậy, có chuyện gì sao?". Khương Ngư Vãn đã sống bên ông mấy chục năm, cũng hiểu rõ tính tình của chồng mình, cũng hiểu ông vốn là người không thích nói những lời ngon tiếng ngọt.

"Không việc gì. Ra ngoài mấy ngày, nên gọi muốn gọi về thôi". Ông nhỏ giọng đáp.

Khương Ngư Vãn hơi kinh ngạc, chuyện này xưa nay chưa từng gặp bao giờ, sống bên nhau hơn nửa đời người, chuyện ông đi ra ngoài làm ăn cũng là chuyện thường xảy ra, có bao giờ gội điện về cho bà đâu? Chứ nói chi là gọi về nhà?

"Thành Hưng? Ông không việc gì đấy chứ? Đừng làm tôi sợ!", bà lo lắng hỏi lại.

Tiêu Thành Hưng dở khóc dở cười, nhưng cũng không thể không tự kiểm điểm lại bản thân: "Ngư Vãn, tôi thật sự không có việc gì, chỉ muốn nói với bà một tiếng, những năm qua, bà đã cực khổ rồi!".

Là vợ chồng với nhau hơn hai mươi năm, bất luận lúc tuổi còn trẻ đã trải qua tình cảnh như thế nào, nhưng để có thể chống đỡ được cái nhà này, cũng có một phần công lao của bà. Đối với hai đứa con trai, mặc dù bà vô cùng nuông chiều thằng Hai, nhưng tấm lòng người mẹ ông cũng có thể hiểu, hơn nữa, sau khi đã trải qua một đêm như vậy, xem như đã cảm nhận được việc bà tự tay nuôi nấng hai đứa bé là chuyện khổ cực cỡ nào. . . . .

Khương Ngư Vãn thụ sủng nhược kinh, nắm chặt điện thoại, trong lòng thấy thật ấm áp: "Thành Hưng, đừng nói như vậy, nếu nói đến cực khổ, thì ông mới là người cực khổ nhất!".

Tiêu Thành Hưng cười cười đáp: "Được rồi, vậy thì đều không nói đến nữa, mấy ngày nữa chúng tôi mới trở về được, đã tìm thấy Thanh Hòa rồi, nhưng con bé lại đang bị bệnh".

"Ừm, được, ở bên ngoài chú ý an toàn, chú ý bảo trọng sức khỏe".

Hai vợ chồng hiếm có khi nói lời săn sóc lẫn nhau thế này, vừa cúp máy nhưng Khương Ngư Vãn còn không nỡ để xuống.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình, bầu không khí cũng dễ chịu thư thái hơn hẳn.

Tiêu Y Đình một lát lại hỏi cô có muốn uống nước không, chốc lại hỏi cô có ăn trái cây không, rất có dáng vẻ của một người anh.

"Anh Hai, Giao Chân Ngôn đâu?", cô không muốn ăn uống gì, lên tiếng hỏi.

Tiêu Y Đình vừa nghe thấy cái tên này, liền buông dao gọt trái cây đang cầm ở trong tay liền xuống, sắc mặt tối sầm lại: "Làm sao mà vừa mới tỉnh đã hỏi đến cậu ta? Em đã bệnh thành ra như vậy, người chăm sóc em suốt đêm qua là anh cùng với ba! Trong khi đó em chỉ nhớ đến cậu ta là sao?".

"Anh hai! Anh đừng thành kiến với Giao Chân Ngôn nữa! Cậu ấy không phải là người hư hỏng như vậy đâu! Cậu ấy đối xử với người khác tốt vô cùng! Mấy hôm em bị bệnh đều do cậu ấy chăm sóc cả!". Sao cô có thể không lo lắng cho Giao Chân Ngôn được chứ? Tảng đá kia rốt cuộc cậu ta đã bán bao nhiêu?! Lúc bán đá có thuận lợi hay không? Có gặp phải nguy hiểm hay không? Những điều này cô đều không biết tí gì! Vậy sao có thể yên tâm được?

Tiêu Y Đình cả giận nói: "Em còn hỏi nữa! Bây giờ, anh thấy thật hối hận vì đã đánh cậu ta quá nhẹ rồi! Khi nào về Bắc Kinh, phải dạy cho tên nhóc kia mọt bài học mới được!".

"Anh lại đánh cậu ta? ! Anh Hai! Anh có thể chín chắn hơn một chút được không? ! Lúc nào cũng giơ quả đấm ra thì có thể giải quyết vấn đề gì? Huống chi, lại vô duyên vô cớ đánh người ta?"

"Tại sao à? Chỉ bằng việc cậu ta dám to gan bắt cóc em có được không?!"

"Cái gì mà bắt cóc chứ? Là em xin cậu ấy dẫn mình tới đây! Là do em uy hiếp cậu ấy dẫn đi! Cậu ấy không liên quan gì cả! Ngược lại là em đã liên lụy đến cậu ấy!".

Lời cô nói là sự thật, nhưng nghe vào tai người nào đó thì chuyện lại không đơn giản như thế.

Tiêu Y Đình thấy thế liền ném quả táo mới gọt được một nửa đi, tức giận nói: "Tốt lắm! Không ngờ em lại che chở cho cậu ta như thế! Là em cầu xin cậu ta dẫn tới Vân Nam! Vậy việc tôi và cha tôi tìm đến đây đã làm hỏng chuyện của hai người rồi đúng không?! Xem ra đã thực sự làm ảnh hưởng, trì hoãn đến chuyện hai người? Vậy chúng tôi đi là được! Để tôi đi gọi cậu ta tới đây, rồi chúng tôi sẽ lập tức về Bắc Kinh! Không ở lại đây làm kì đà cản mũi ai đó nữa!".

Anh nói xong liền lập tức xông ra ngoài.

"Anh Hai! Anh Hai!", Diệp Thanh Hòa ở đằng sau cố sức gọi anh lại, nhưng quả thực lực bất tòng tâm. . . . . .

Cô vô cùng ảo não, nhưng chẳng thể làm gì, vì tay vẫn còn cắm kim truyền, không thể nào gắng sức. . . . . .

Tiêu Y Đình đi lần này, cho đến tận khi Tiêu Thành Hưng quay trở lại vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Tiêu Thành Hưng hỏi cô, nhưng cô lại không dám nói thật, chỉ dám nói anh đi mua đồ cho mình mà thôi. . . . . .

Mua đồ gì mà mãi đến tận trưa, anh mới xụ mặt trở lại.

Diệp Thanh Hòa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lại thấy anh lung la lung lay đi đến trước mặt mình, buồn bực nói: "Cậu ta trả phòng rồi ! Có lẽ đã sớm về Bắc Kinh từ lâu!".

Diệp Thanh Hòa sững người lại, không thể tin anh lại đi tìm Giao Chân Ngôn thật?

"Nhìn anh làm gì?", anh tức giận nói: "Anh muốn đến đấy đánh cho nó một trận! Nhưng tên nhóc này lại nhanh chân chạy trốn mất dạng! Nếu không anh nhất định sẽ đánh cho cậu ta răng rơi đầy đất!"

"Tìm cái đầu con! Đi những đâu? Mà cả một buổi sáng cũng không biết đường trở lại?". Tiêu Thành Hưng lại tiếp tục hét lên: "Bảo chăm sóc em gái thì lại lười biếng! Em gái muốn tìm một người giúp đỡ cũng không tìm được!".

"Em ấy cũng không cần chúng ta giúp . . . . ."

Trong lời nói của người nào đó chứa đầy vị dấm chua, đã bị Diệp Thanh Hòa nhạy cảm bắt được. . . . . .

"Hừ, con còn chuẩn bị bắt tàu về Bắc Kinh rồi ấy chứ. . . . . ." Người nào đó lại tiếp tục bày tỏ bất mãn.

"Vậy sao không về luôn đi?", Tiêu Thành Hưng không tài nào hiểu được hai đứa nhóc này đang nháo cái gì, ông mới rời đi một lát, đúng thật không được tĩnh tâm mà! Mặc kệ là nháo cái gì, nhất định là lỗi của thằng con trai trời đánh rồi!

Tiêu Y Đình bị đàn áp, rất muốn phản kháng: Con thực sự muốn làm thế lắm ấy chứ! Chẳng phải đã đi đến ga tàu rồi sao! Nhưng trên người lại không có đồng nào cả! Không một xu dính túi thì mua vé thế nào? Mà tiền thưởng đấu bóng rổ đợt trước, anh lại đưa cho cô cầm hộ cả rồi!

Diệp Thanh Hòa ở bệnh viện dưỡng bệnh mấy ngày, sau khi sức khỏe khá hơn liền theo cha con nhà họ Tiêu lên tàu về Bắc Kinh.

Sau khi trở về, cô rất muốn đi tìm Giao Chân Ngôn để hỏi về tình huống của tảng đá kia một chút. Đó là bước khỏi đầu cho sự nghiệp của cậu ấy, là thành tựu lần đầu tiên bọn họ đi khai phá ngọc, nhưng cũng lại là lần cuối cùng.

Tuy nhiên, cô lại phát hiện, mình không thể nào tìm được Giao Chân Ngôn.

Bọn họ mỗi một lần gặp mặt, đều hẹn thời gian và địa điểm ở lần gặp trước, sau đó trực tiếp đi đến đó.

Đột nhiên mất đi liên lạc, còn cậu ta cũng như biến mất khỏi thế gian, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.

Trong nhiều ngày liên tục, cô tìm đến chỗ bọn họ thường xuyên gặp mặt, nhưng cũng không gặp qua cậu ấy lần nào. Cô thật sự rất hoài nghi, có phải lúc bán ngọc hoặc là trên đường về bọn họ đã xảy ra chuyện hay không ?

Cô thậm chí còn nghĩ việc tới nhà cậu ấy tìm, nhưng khổ nổi lại không biết đại chỉ nhà ở đâu.

Tuy thế cô vẫn chưa chết tâm, trong lúc nghỉ hè thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài một lần, hy vọng có thể gặp lại cậu ta ở nơi nào đó.

Cậu ta cũng đã từng nói, tiền khai thác ngọc này thậm chí cả tư sản sau này của cậu ta nữa, đều sẽ thuộc về cô một nửa.

Tất nhiên là cô không cần tiền của cậu ta, cũng chưa từng nghĩ tới khoản tiền kia, nhưng một người đang sống sờ sờ như vậy mà lại biến mất không thấy tăm hơi, thì không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng rất nhanh cô liền thoát khỏi trạng thái mù mờ này.

Đây không phải là thứ mà Diệp Thanh Hoa cô muốn.

Cô luôn nhắc nhở bản thân rằng: Diệp Thanh Hòa, cần phải giống như tên của mày, nhẹ nhưng không vướng víu.

Vì vậy, tâm trạng liền bình thường trở lại, tính tình cũng theo đó mà trở nên lạnh nhạt hơn.

Giữa người với người, gặp nhau cũng chỉ là thoáng qua, mà cậu ta, chẳng qua cũng chỉ là người đi qua đường, nếu đã đi qua, thì việc quay đầu lại tìm kiếm đã không còn cần thiết nữa.

Tâm tình bình ổn, toàn tâm toàn ý cùng nhau chạy nước rút cho năm học lớp mười hai cùng với anh Hai, vì thế kỳ nghỉ hè rất nhanh liền kết thúc.

Lên lớp mười hai, phải chia lớp lần nữa, cô, Tô Chỉ San, và Tiêu Y Đình được phân cùng một lớp, duy chỉ có Vương Triết, phải sang lớp khác.

Chuyện này quả thật không có biện pháp nào.

Việc chia lớp ở lớp mười hai nhất định phải dựa theo học lực để bảo đảm tỉ lệ lên lớp. Vương Triết đã rất nỗ lực, nhưng về kiến thức cơ bản so với Tiêu Y Đình còn kém hơn nhiều, đã thế thời gian tập trung vào việc học cũng muộn hơn, cho nên, mặc dù cố gắng qua được kì thi, nhưng vẫn không thể nào đứng ở trên cùng một đường với bọn họ được.

Nhưng sự việc lại biến chuyển ngoài dự liệu của bọn họ, đó chính là: Tô Chỉ San thế nhưng lại chủ động yêu cầu chuyển lớp. . . . . .

Chuyện này đã gây nên xôn xao rất lớn, các thầy cô giáo cũng rất nhạy cảm, lập tức ý thức được yêu sớm chính là nguyên nhân mấu chốt, vì vậy, liền gọi Tô Chỉ San và Vương Triết lên phòng giáo vụ tân tình khuyên bảo.

Tuy nhiên, thầy Nhâm chủ nhiệm có nói đến khô cả nước bọt thì Tô Chỉ San lại không hề dao động chút nào, vẫn kiên định yêu cầu chuyển tới lớp của Vương Triết, nếu như nhà trường không đồng ý, cô ấy liền chuyển trường.

Thầy chủ nhiệm không còn biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là xuất một chiêu cuối cùng —— thông báo cho phụ huynh.

Tình cảnh nhà Vương Triết, Tô Chỉ San rất rõ ràng, lúc này mà gọi phụ huynh của cậu ấy tới, chỉ trăm hại chứ không có một chút lợi nào.

Vì vậy trên đường về nhà liền kiên định nói: "Vương Triết! Cậu không phải mời phụ huynh lên đâu! Là do mình muốn chuyển lớp, không phải cậu! Thầy chủ nhiệm muốn mời, chính là mời cha mẹ của mình thôi! Mình có thể giải thích cho ba mình hiểu!".

Không ngờ Vương Triết lại dao động: "Tô Chỉ San, thật ra thì cậu không cần thiết chuyển tới đâu, bản thân tôi có thể tự học tập tốt."

"Vương Triết! Cái người này, cậu sao có thể như vậy!". Tô Chỉ San vừa cảm thấy uất ức lại vừa thấy rất tức giận, cô đã cố gắng kiên trì như vậy, người khác không ủng hộ đều không sao cả, nhưng sao cậu ấy có thể không tin tưởng cô cơ chứ?

Nhất thời, nước mắt hoa lệ chảy xuống như mưa.

Vương Triết thấy cô bật khóc, liền luống cuống tay chân: "Tô Chỉ San, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ sợ cậu bị uất ức, thật đấy, cha mẹ cậu mà biết thì..., , đối với cậu không tốt đâu, chuyện này huyên náo đến mức ai nấy cũng đều biết, đối với con gái như cậu lại càng không dễ dàng gì."

"Cậu cũng biết mình là nữ sinh sao?! Mình là con gái, còn dũng cảm thế kia, làm sao cậu có thể chưa lâm trận đã lùi bước được!". Tô Chỉ San rưng rưng trừng mắt nói tiếp: "Mình không uất ức! Vương Triết, mình thích cậu".

Đây là lần đầu tiên Tô Chỉ San mở miệng nói thích một người.

Mặc dù chơi với nhau lâu như vậy, những hành động việc làm của cô đều chứng tỏ cô thích cậu ấy, nhưng chính miệng nói ra, cảm giác lại hết sức bất đồng.

Thời gian đó vào giữa trung tuần tháng chín, thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, ánh mặt trời rực rỡ, không gian vẫn còn vương hương sắc của mùa hè chưa kịp rút đi.

Quang cảnh thật tươi đẹp, phác họa thành một bức tranh lung linh rực rỡ sắc màu.

Nhưng tất cả cảnh sắc mỹ lệ này, trong mắt cậu, không thể nào sánh được với ánh mắt của Tô Chỉ San một khắc kia . . . . .

"Chỉ San. . . . . .", lần đầu tiên cậu dịu dàng gọi tên cô, sự khô cứng đã được giảm bớt, êm ái chẳng khác nào bông hoa phượng rung rinh trong gió.

Không biết vì sao, lúc ấy cô lại nghĩ tới loài hoa này, đỏ rực như lửa, chập chờn theo gió, tựa như tâm tình nóng bỏng của cô giờ phút này.

Nhưng có một điều, cô lại quên, đó chính là hoa Phượng, chỉ luôn nở vào mùa hè, mùa ly biệt. . . . . .

"Vương Triết!", Mặt của cô hiện tại giống hệt như bông hoa phượng kiều diễm nở rộ: "Nếu như cậu thật sự sợ mình bị uất ức, thì cậu phải hứa với mình, học tập cho tốt! Nỗ lực phấn đấu! Dùng sự thực chứng minh cho tất cả mọi người thấy, chúng ta không hề sai! Có được hay không?"

"Được!", một khắc kia, nhiệt huyết sôi trào, tràn đầy năng lượng, chỉ vì người con gái như bông hoa nở rộ trước mắt này.

"Cậu yên tâm đi, để mình nói chuyện với ba mình! Ông ấy là người hiểu rõ mình nhất, từ nhỏ đến lớn, chưa từng nói chữ không với mình bao giờ!". Tô Chỉ Dan có được cam kết của cậu, liền cười vui vẻ nói. Cô nhất mực tin tưởng, chuyện giữa cô và cậu chỉ là chuyện của hai người họ, chỉ cần bọn họ kiên trì, thầy giáo cũng được, phụ huynh cũng được, kể cả những thành kiến kia nữa, đều không thể ngăn cách. . . . . .

Sau đó, quả thật thầy chủ nhiệm đã mời cha của Tô Chỉ San tới trường học, nhưng có điều, thầy giáo lại không ngờ, Tô Chỉ San mấy hôm trước đã thẳng thắn được khoan hồng rồi. Cha cô ấy tới để nói với nhà trường, bọn họ tôn trọng lựa chọn của con em mình, ông tin rằng con gái của mình cho dù không học ở lớp chọn cũng có thể thi được thành tích tốt.

Nếu phụ huynh cũng đã nói như vậy, thì nhà trường còn có lý do gì để phản đối đây?

Tô chỉ San thuận lợi chuyển đến lớp Vương Triết. Sự kiện này của họ cũng đã làm oanh động toàn trường, cũng góp phần tăng thêm quyết tâm cho rất nhiều cặp đôi yêu sớm. Nhưng không ai biết, Tô Chỉ San vì muốn thuyết phục cha mình, đã dùng hết các biện pháp uy hiếp, cho đến cuối cùng đành phải dùng đến chiêu tuyệt thực mới khiến cho bà nội cô ấy hoảng hồn, mắng cha Tô độc ác, sau đó liền nói giúp Tô Chỉ San. Theo quan điểm của bà, chuyện quan trọng nhất của người phụ nữ không phải là lập gia đình, với thành tích của Tô Chỉ San, chuyện thi đại học cũng không thành vấn đề, chẳng lẽ nhất định còn bắt con bé phải thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại mới được sao? Trong nhà cũng chẳng thiếu thốn khổ sở gì, cũng chẳng cần con bé phải hồi báo, kể cả nó không làm gì, thì việc nuôi đứa cháu gái này cả đời, nuôi con của nó cả đời cũng không thành vấn đề, đã như thế, sao còn phải ép cháu gái của bà như vậy.

Dưới tình huống này, cha Tô mới thỏa hiệp, thỏa mãn nguyện vọng của con gái. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.