Editor: Hạ Y Lan
Trong phút chốc, một câu cô cũng không nói nên lời. . . . . .
“Em gái. . . . . .” Ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng kêu.
Cô quay đầu lại nhìn, anh mặc chiếc T shirt màu trắng, đang đứng ở cửa nhìn cô cười, mái tóc ngắn không như thường ngày được chải chuốt chỉnh tề mà theo cơn gió sáng sớm, có chút rối loạn. . . . . .
Hốc mắt cô nóng lên, ném điện thoại xuống chạy thật nhanh về phía anh, giống như một viên đạn nhỏ, nặng nề đụng vào ngực anh, rồi sau đó ôm anh thật chặt, bỗng nhiên, lớn tiếng khóc.
Giờ phút này, cô vẫn nhớ rõ ràng, cô đã đồng ý với anh, sẽ không khóc nữa nhưng cô không nhịn được. . . . . .
Anh không hiểu gì, ngược lại bị cô làm cho kinh ngạc, nhẹ nhàng đặt túi lớn xuống đất, ôm cô dịu dàng trấn an, “Sao vậy? Anh chỉ ra ngoài mua đồ thôi. . . . . .”
Cô lắc đầu, ở trong ngực anh khóc lớn, thút thít đến nỗi không nói được một câu trọn vẹn, “Em nghĩ là. . . . . . Em nghĩ là. . . . . .” Những lời phía sau, nghẹn ở trong cổ họng, một chữ cũng nói không ra.
“Nghĩ cái gì? Nghĩ là anh không cần em, một mình về Bắc Kinh?”Anh kinh ngạc đồng thời cũng bị rung động. Hai ngày này, cô có quá nhiều điều không giống với em gái trước kia, cô ở trong ngực anh khóc đến như vậy, làm gì còn nửa phần bóng dáng em gái lão sư mặt lạnh, đầy nghiêm nghị buộc anh học tập không cho phép anh chơi trò chơi? Vậy mà, càng lúc càng giống đứa trẻ rồi. . . . . .
Trong vô hình anh cảm thấy hai vai của mình càng thêm nặng nề. . . . . .
Cô vẫn lắc đầu khóc, “Không phải. . . . . . Không phải. . . . . . Chỉ là em . . . . .” Cô suy nghĩ hỗn loạn, lời nói cũng không có trình tự, “Em nhớ ba mẹ, cũng nhớ. . . . . . Nhớ anh. . . . . .”
Trước đó, với tất cả đau khổ đã trải qua, cô thật sự mong muốn được trở lại cuộc sống năm mười sáu tuổi trước kia, ba mẹ đều ở đây, nhưng vừa nghĩ tới không có anh, trái tim đã đau nhói. . . . . .
Nhưng nếu có anh, tất nhiên phải xa cách ba mẹ, hiện thực có như thế nào, đối với cô mà nói đều là tàn khốc. . . . . .
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng anh, cô mới chợt hiểu, hiện thực chỉ có một, cô đã không có lựa chọn nào khác, ba mẹ đã đi xa, đây là sự thật cô không muốn thừa nhận, mà cô lại không thể mất anh lần nữa. . . . . .
Tất nhiên anh sẽ không biết cô vừa trải qua cuộc đấu tranh tâm lý như thế nào, chỉ nghĩ mình biến căn nhà này trở về như cũ quá hoàn hảo, cho nên, làm cô nhớ đến ba mẹ, vì vậy bế cô lên, ôm cô đi tới sofa, ngồi xuống, dụ dỗ cô, “Em gái, anh ở nơi này, sẽ không đi đâu hết, em còn không hiểu anh à, anh là người dù em đuổi anh đi, anh cũng không đi, về phần ba mẹ, bọn họ cũng không thích thấy bộ dáng Tiểu Hà khóc nhè cả ngày, mẹ Tưởng nói, từ nhỏ đến lớn Tiểu Hà là một đứa nhỏ kiên cường, không thích khóc, trừ bỏ đặc biệt nghịch ngợm, liền thích làm nũng để ba mẹ vui vẻ. Cho nên, nhất định ba mẹ ở trên trời đang mong đợi nhìn Tiểu Hà thật vui vẻ , làm nũng cho ba mẹ nhìn, phải hay không?”
Làm nũng. . . . . .
Cô thút thít, gần như cô đã muốn quên đi cảm giác này. . . . . .
Còn nữa, anh gọi cô là Tiểu Hà. . . . . .
Có thứ gì đó, ở trong ngực cô quay một vòng, cô thiếu chút nữa lại muốn khóc. . . . . .
Từng cảnh tượng trong mơ lại tái hiện, anh hai cùng chơi đùa với cô bên hồ sen, ba muốn đánh lòng bàn tay cô, cô lại thốt lên anh hai, cô lay cánh tay anh muốn anh đi mua canh đậu đỏ. . . . . .
Cô không thể nhịn, cũng không muốn nhịn, ôm cổ của anh tiếp tục khóc lớn, mẹ Tưởng vừa bước vào cũng không hiểu gì, chỉ có Tiêu Y Đình, đối mặt với cửa chính, bất lực nhìn mẹ Tưởng cười. . . . . .
Mặc dù mẹ Tưởng không biết tại sao Diệp Thanh Hòa khóc, tuy nhiên nhìn nét mặt Tiêu Y Đình cũng biết hai người không có mâu thuẫn gì, cũng chỉ nghĩ đứa nhỏ này nhớ nhà thôi, hỏi, “Tiểu Hà, sáng sớm sao vậy? Tiêu tiên sinh cố ý đi ra ngoài mua canh đậu đỏ cho cháu đấy, cháu không ăn sao?”
Canh đậu đỏ?
Cô nhớ tối hôm qua anh còn cười nhạo cô là quỷ tham ăn nữa. . . . . .
Anh cười, véo mũi cô, “Quỷ tham ăn? Nghe được liền ngừng khóc? Bà lão ở cuối hẻm đã không còn làm canh đậu đỏ, hôm nay là con trai và con dâu bà ấy làm, cửa hàng lớn hơn, buôn bán cũng tốt hơn, ngoài canh đậu đỏ, còn mua chút đồ ngọt, em ăn trước đi, chúng ta chỉ có hai ngày ở đây, tối mai trở về Bắc Kinh, hôm nay một ngày ba bữa bánh trôi, ngày mai ba phần cháo mè đen, ăn đến khi em ngán thì thôi, thế nào?”
Cô lặng lẽ nghe, thật vất vả mới ngừng khóc lại bộc phát lần nữa, không chống đỡ nổi cảm giác ấm áp từ trái tim, lại khóc rống ép hỏi anh, “Tại sao không nhận điện thoại! Tại sao không nhận? !”
“. . . . . .” Thì ra là bởi vì anh không nhận điện thoại nên mới tức giận, cô mà tức giận, nước sẽ ngập mất. . . . . “Thật xin lỗi, anh không mang điện thoại đi ra ngoài. . . . . .”
“Anh hai. . . . . .” Cô ôm anh, nức nở, “Nếu như. . . . . . Nếu như có một ngày em cũng không thể nhận điện thoại của anh, anh sẽ như thế nào?”
Loại cảm giác này, Tiêu Y Đình đã sớm khắc cốt ghi tâm.
Lúc cô ở Mỹ, đột nhiên biến mất, anh gọi một lần lại một lần đều vô ích, khi đó trong lòng anh mới thấm thía thế nào là đau đớn, hoàn toàn không có biện pháp diễn tả bằng lời, cho nên, giờ phút này anh cũng chỉ cho là cô vô tình trách anh không nghe điện thoại thôi, lập tức nói xin lỗi, “Em gái, là lỗi của anh, lần sau sẽ không để em không tìm thấy anh, em phạt anh thế nào cũng được, Ừmm? Làm con rùa nhỏ . . . . .”
Cô ngơ ngẩn, trừ khóc thút thít, đối với lời anh nói không có phản ứng.
“Em gái?” Anh nâng mặt lau nước mắt cho cô.
Cô bừng tỉnh, khôi phục lại sự bình tĩnh ngày thường, “Thật xin lỗi, anh hai, là em đột nhiên kích động. . . . . .”
Thái độ đột nhiên thay đổi, làm anh có chút kinh ngạc, chỉ là, dầu gì thì cuối cùng cũng ngừng khóc, ngực anh buông lỏng, nhưng không khỏi lại cảm thấy, tại sao lúc cô khóc càng làm anh thấy chân thật như vậy?
“Anh hai, ăn canh đậu đỏ thôi.” Cô nói.
“Ừ, Ăn thôi.” Anh vẫn chưa hoàn hồn lại bởi sự chuyển biến của cô, hơn nữa phát hiện điện thoại đang nằm trên sofa, chưa có tắt máy, vì vậy đưa tay lấy điện thoại.
Mới vừa cất xong, chuông điện thoại liền vang lên, anh nhìn người gọi tới, là ba. . . . . .
“Alô, ba.” Anh nhận.
Đầu bên kia đổ ập xuống một hồi quát lớn, “Gọi cho con sao con không nghe máy? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Bắt máy cũng không nói chuyện! Anh chê trái tim của ông già này quá tốt phải không?”
“. . . . . .” Anh rất hiểu tâm tình của ba mình. Xem ra mới vừa rồi em gái dùng điện thoại này gọi cho ba, anh đã dùng hết sức lực mới khôi phục về nguyên số, ba chưa biết tình hình, chợt thấy dãy số như vậy, đoán chừng bị giật mình, “Ba, con và em gái ở nhà, mới vừa rồi con đi ra ngoài, không mang điện thoại theo.”
Tiêu Y Đình đưa Diệp Thanh Hòa về quê làm chuyện gì, chưa bao giờ báo với Tiêu Thành Hưng, nhưng cả đời Tiêu Thành Hưng kinh nghiệm vô số, nghĩ lại liền hiểu chuyện gì xảy ra, “Mới vừa rồi là Thanh Hòa gọi cho ba à? Có chuyện gì? Để Thanh Hòa nghe máy đi.”
Tiêu Y Đình đưa điện thoại cho cô, nhỏ giọng nói, “Ba.”
Sau khi khóc xong,cô mang theo giọng mũi nói, “Ba. . . . . .” Vừa kêu xong, còn theo bản năng thút thít một tiếng.
Tiêu Thành Hưng cực kỳ nhạy cảm, lập tức hỏi, “Thanh Hòa, con sao vậy? Bị cảm? Còn khóc?”
“Không có. . . . . .” Diệp Thanh Hòa lập tức phủ nhận, che loa nói.
“Còn không thừa nhận. . . . . .” Đầu óc Tiêu Thành Hưng vô cùng nhạy bén cũng vô cùng nóng nảy, lập tức nói, “Ba hiểu! Nhất định là tên tiểu tử kia khi dễ con nên con mới gọi tố cáo với ba! Đưa điện thoại cho nó, để ba giáo huấn nó!”
Tiếng rống rung trời của Tiêu Thành Hưng truyền qua màng nhĩ của cô, đồng thời, Tiêu Y Đình đang ở bên cũng nghe rất rõ ràng, vô tội nhìn Diệp Thanh Hòa. . . . . .
Diệp Thanh Hòa vội nói, “Không có, ba. . . . . . Con gọi cho ba, là bởi vì. . . . . . Bởi vì anh hai đối với con quá tốt, làm con nhớ tới ba con. . . . . . Nhưng. . . . . . dù sao ba con đã đi, cho nên. . . . . .Con muốn. . . . . . Muốn gọi ba một tiếng ba. . . . . . Sau đó, anh hai trở lại, cho nên. . . . . . Con ném điện thoại. . . . . . Liền. . . . . .” Liền chạy về phía anh hai, lời này không thể nói rồi. . . . . .
Những lời này là lời nói dối để giảng hòa, nhưng cũng là lời nói từ nội tâm cô. . . . . .
Tiêu Thành Hưng ở bên kia nghe giận đến hừ hừ , “Vậy ba hiểu rồi! Lúc nhớ ba thì mới nghĩ đến ông già này, nhìn thấy anh hai, cũng chỉ cần anh hai không cần ba! Ba sẽ nhớ kỹ! Thanh Hòa, ba rất tức giận, con lo nghĩ cách trở về làm sao để ba vui vẻ đi!”
Nói xong, Tiêu Thành Hưng liền cúp điện thoại.
Diệp Thanh Hòa hiểu, ba Tiêu tức giận cũng chỉ là giả, mà người đàn ông bên cạnh cô này, vẻ mặt đã khổ không thể tả, “Em gái, địa vị của anh rõ là. . . . . . cho tới bây giờ chưa từng có . . . . . Em xem ba anh nói cái gì đi, cuối cùng anh có phải là con ruột không. . . . . .”
Cô trầm mặc, không nói tiếng nào, dần dần, ánh mắt nhu hòa tĩnh lặng,cô nhìn anh, nói nhỏ, “Anh hai, tối qua em mơ rất nhiều. . . . . . Anh hai, anh tin không? Có lẽ, chúng ta đã biết nhau từ lâu. . . . . .”
Đều nói, trong cuộc sống, tất cả gặp nhau đều là cửu biệt trọng phùng, Cổ Bảo Ngọc mới gặp gỡ Lâm Đại Ngọc, chỉ nói, muội muội này ta đã sớm gặp, Lâm muội muội có hay không cũng nghĩ tới, người ca ca này ta đã quen biết từ lâu?
Anh cười, “Anh biết! Em ở trong mơ kêu, anh hai, đi mua canh đậu đỏ cho em. . . . . .”