Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 233: Chương 233: Chương 233:




Editor: Tinh Di

Vẫn là mùi vị của canh đậu đỏ trước kia……

Tầm mắt cô trở nên mơ hồ, con cá trong bức Ngư Hí Liên đột nhiên biến mất giữa chiếc lá sen……..

Nước ấm chảy qua yết hầu, mang cảm giác ấm áp đến khắp cơ thể.

Đột nhiên có người ôm lấy cô từ phía sau, “Em đang uống gì đó?”

Anh thuận tay lấy lọ thuốc từ trong tay cô.

Cô xoay người lại, có chút khẩn trương, nhưng cuối cùng vẫn cười thả lỏng, giọng nói nhẹ nhàng như hạt chân châu rơi xuống thảm nhung, “Là Vitamin, bổ sung dinh dưỡng gì đó, mẹ nói, muốn bồi dưỡng cho em.”

Anh nhìn lọ thuốc, là lọ Vitamin.

Anh cười ôn nhu kéo cô vào lòng, nói nhỏ bên tai cô, “Tất nhiên là phải bồi dưỡng rồi, bồi dưỡng mới sớm có cháu bế…….”

Mọi chuyện……..

Cô muốn nói nhưng lại thôi, mặc anh ôm………..

Như đã hứa hẹn với anh, cô ăn canh đậu đỏcả ba bữa trong ngày, ngày hôm sau là ba bữa canh mè đen.

Trong miệng cô mấy ngày qua chỉ toàn vị ngọt, ngoài ngọt ra thì có chút vị ngấy.

Một buổi chiều, sau khi ăn xong bữa chiều, cô và anh đi dạo ngắm hoàng hôn.

Mảnh đất Giang Nam mỗi một góc đều đẹp như trong tranh, chỉ cần hít một hơi đã có cảm giác được hít tất cả sương khói ở đây vào người, thấm vào tận tim gan…….

Nơi đây khác hoàn toàn với phương Bắc.

“Cha em từng nói, mẹ em là người Giang Nam.” Cô nói, có chút hoài niệm, tự hào, “Mẹ em là người Giang Nam, mẹ muốn sống ở đây nên cha em không hề phản đối mà theo bà về, hai người họ, sống chết đều cùng nhau. Bây giờ nghĩ lại, thấy mẹ đúng là người phụ nữ hạnh phúc, hai người đều được ở cùng một nơi, không chia lìa, không như em…….”

Anh giữ chặt tay cô, “Em gái, ở trong mắt anh, em còn đẹp hơn Giang Nam. Chúng ta đã chia xa quá lâu, gặp được nhau không phải chuyện dễ dàng gì. Em gái, có lẽ cả hai chúng ta đều từng chưa hiểu tình yêu là gì, thế nhưng, không ai hiểu anh bằng em, không ai hiểu em bằng anh. Em còn nhớ không? Chúng ta đã từng nói sẽ cùng nhau đi tới tận cùng…”

“Vâng,” Cô gật đầu, “Cùng nhau đi tới tận cùng!”

Sắc trời tối dần, đi dọc bờ sông lâu như thế nên cô có chút mệt mỏi, bước chân chậm dần.

“Mệt rồi?” Anh nhìn ra, dừng lại.

Trong ánh sáng lờ mờ buổi hoàng hôn, anh ở trước mắt có chút mơ hồ, cô mở to mắt, cười nói: “Có một chút.”

“Vậy chúng ta bắt xe về!” Anh tính gọi xe.

Cô kéo tay anh lại, “Không cần, đi thôi! Khó lắm mới có được dịp như thế này. Trước đây, ba người nhà em cũng hay cùng nhau đi tản bộ, ba người, nắm tay nhau cùng đi dọc bờ sông như thế này. Hoàng hôn sắp tắt, đèn điện đang lên…. Trên đường về còn mua đồ ăn vặt…. Lúc đó không cảm nhận được, về sau mới thấy, càng những việc đơn giản càng khiến con người ta hạnh phúc…..”

Anh nghe xong, chăm chú nhìn cô.

Đột nhiên anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên! Anh cõng em về.”

“…..”

Cô có chút chần chừ, cuối cùng cũng nằm lên lưng anh.

Anh đứng lên dễ dàng, nói: “Em gái, cha mất còn có anh hai.”

“….” Lời nói của anh cùng hương hoa Dạ Lai ven bờ thật dễ chịu……

“Em muốn ăn gì không?” Anh nhìn về phía mấy quán ăn vặt bên đường.

Cô giật mình lắc đầu, “Không cần, vẫn còn no…..”

Cô nằm trên lưng anh, tiện tay bứt mấy bông Dạ Lai.

“Trước đây em rất thích dùng hoa Dạ Lai, suôn lại với nhau thành vòng tay hoặc vòng cổ, rất đẹp đó!” Cô cười nói, nhanh tay kết mấy bông vừa ngắt được thành chuối, đeo lên lỗ tai anh, sau đó ôm cổ anh cười, “Đại mỹ nữ ‘Anh hai’!”

“Tháo xuống!” Anh cười cô.

“Không tháo! Không tháo!” Cô cười khiêu khích anh.

“Không tháo anh sẽ ném em xuống sông!” Anh giả vờ sắp ném cô xuống.

Cô ôm chặt cổ anh cười vui vẻ, “Anh dám! Anh ném đi!”

Đương nhiên là anh không dám, vui vẻ cười theo cô.

Cuối cùng vẫn là cô tự tay tháo chiếc ‘khuyên’ kia xuống, tiện tay treo lên một thân cây ven đường. Cô lại gối đầu lên vai anh, ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve nốt ruồi của anh, “Anh hai, chúng ta không về Bắc Kinh nữa, ở lại đây có được không?”

Anh quay đầu lại, “Có thật không?”

“Vâng…..” Cô nhướn người lên, quan sát vẻ mặt của anh.

“Được!” Anh không chút do dự.

“…..” Câu trả lời của anh không nằm ngoài dự kiến của cô nhưng khi nghe được vẫn không tránh khỏi như có một lớp sóng ấm áp khẽ vỗ vào lòng. Cô cọ cọ vào má anh, “Em chỉ đùa thôi….. Anh lại đồng ý mấy rồi….”

Anh cười cười, hôn khẽ vào môi cô.

Xung quanh không ít người, cô xấu hổ khẽ đánh vào người anh, “Nhiều người như thế…….”

“Nhiều thì sao chứ? Anh hôn vợ anh, quang minh chính đại!” Nói xong lại hôn cô, vui vẻ cười lớn.

Má cô hơi nóng nhưng khoé môi vẫn là nụ cười hạnh phúc.

Thời gian liệu sẽ dừng lại chứ? Vậy xin dừng lại ở chính thời khắc này……

Thế nhưng, thời gian vẫn luôn chảy trôi……..

Mấy người con của mẹ Tưởng đều đã lớn và đi làm xa, cô ngỏ ý muốn mẹ sống ở nhà cô, nhân tiện chăm sóc giúp cô. Bà cũng rất vui vẻ đồng ý, dù sao bà cũng rất quen với căn nhà này, coi nó như nhà mình vậy.

Lúc gần đi, mẹ Tưởng kéo tay cô lại nói nhỏ, “Tiểu Hà, cậu Tiêu thực sự là người tốt, về chuyện gia thế bác không rõ nhưng nếu là người có thể làm mọi chuyện trở về như trước kia như thế này, chắc chắn là không hề đơn giản. Thế nhưng, cái này không phải trọng điểm, cái quan trọng là bác thấy được cậu ấy thực sự tốt với cháu.” Bà nhìn lại căn nhà, không khỏi khen ngợi, “Có thể làm đến mức này, ngay cả cha mẹ cháu chắc chắn cũng sẽ thấy như bác, Tiểu Hà, nhớ sống cho thật tốt…..”

“Dạ vâng, mẹ Tưởng.” Cô lấy từ trong túi ra, “Mẹ Tưởng, cháu không chắc sau nàu có nhiều dịp về thăm bác thường xuyên hay không, chỗ này, bác cầm trước, phải nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, về tới Bắc Kinh cháu sẽ gọi điện về cho bác.”

Mẹ Tưởng không nhận, “Không cần! Bà già này cũng có tiền mà! Bác có con trai, con gái, bọn nó cũng hay bận không về thăm bác được nên tháng nào cũng gửi tiền cả! Hiếu thảo là tốt! Còn nữa, bác cũng có tiền để dành, không cần lấy của cháu nữa!”

“Bác không xem cháu là con gái sao ạ?” Diệp Thanh Hòa cười nói, “Bác đã chăm sóc nhiều năm như thế, cháu luôn coi bác như mẹ, lần này may mắn biết bào mới được gặp lại. Đây là tấm lòng của cháu và anh ấy, bác không nhận là không yêu thương Tiểu Hà rồi…..”

Mẹ Tưởng đành thuận theo cô, “Sao có thể nói thế chứ? Được, bác nhận, hai đứa trẻ ngoan, nhớ kĩ, phải nhanh chóng sinh cho bác một tiểu gia hoả bụ bẫm, bác rất chờ ngày được bế bồng đó nha!”

Đằng sau vang lên tiếng bước chân, là anh.

“Mẹ Tưởng, bọn cháu phải đi rồi.” Cô nhìn ra ngoài cửa số, trời bên ngoài đã tối đen. Chắc là anh đã đặt chuyến bay tối để thời gian cô được ở nhà lâu hơn, thế nhưng không thể lâu hơn được nữa.

“Được rồi, vậy thì nhanh lên không lỡ chuyến bay!” Mẹ Tưởng giục hai người.

“Mẹ Tưởng, hẹn gặp lại! Bác vất vả rồi! Bác nhớ chăm sóc bản thân, cháu và Tiểu Hà sẽ sớm trở lại! Khi đó sẽ có thêm tiểu bảo bối, bác chắc chắn còn bận hơn bây giờ đó!” Anh tiến đến ôm mẹ Tưởng.

Mẹ Tưởng nghe lời anh nói càng thêm vui vẻ phấn chấn, giục hai người đi nhanh không lỡ.

--- ------ ------ ------ ------ --------

Về tới Bắc Kinh cũng không còn sớm, hai người không quấy rầy người ở nhà mà trực tiếp về căn hộ của mình.

Nhưng kì quái thay, trong nhà tối om, không thấy tung tích của Kiều Tư.

Kiều Tư mới tới Bắc Kinh lạ nước lạ cái, Diệp Thanh Hòa không khỏi lo lắng, vội vàng lấy điện thoại gọi cho cô ấy.

Điện thoại được bắt, đầu bên kia vô cùng ồn ào, còn có tiếng reo hò cổ vũ, “Uống! Uống! Uống!”

“Kiều Tư, cậu đang ở đâu?” Cô có chút lo lắng, âm thanh kia giống ở trong quán bar, mấy ngày buồn bã không phải cô ấy tìm đến bar chơi đó chứ?

“Thanh Hòa! Mình đang ở công trường! Cậu về rồi sao?” Kiều Tư trả lời.

Cục đá trong lòng Diệp Thanh Hòa được gỡ xuống, nghe giọng của Kiều Tư thì có vẻ cô ấy vẫn còn tỉnh táo, “Cậu làm gì ở đó? Muộn vậy rồi, mau về đi!”

Kiều Tư hừ hừ, “Mình còn phải ở lại! Mình không hạ được người này mình không mang họ Kiều!”

“….” Xong!…. Kiều Tư đang đấu rượu sao? “Kiều Tư! Không đùa nữa! Cậu đấu với ai? Mau về nhanh! Cậu đang ở chỗ nào, để mình đến đón?”

“Ha Ha Ha! Hai người đến cả đi, xem mình hạ gục anh ta!” Kiều Tư nói địa chỉ.

Diệp Thanh Hòa lo lắng kéo cả Tiêu Y Đình cùng đi.

Công trường giữa đêm muộn vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Bãi đất rộng lớn nhiều đồ đạc, người cũng đang tụ tập rất náo nhiệt.

Cô xuống xe, đi về phía đám đông đang tụ tập.

Giữa khu đất trống tụ tập rất nhiều công nhân đứng đó, trên người đều là mùi mồ hôi, chỉ có Kiều Tư và Phó Chân Ngôn ngồi hai đầu bàn, ngồi cạnh Phó Chân Ngôn còn có một cô gái, bộ dạng uỷ khuất khó xử. Trên bàn là một vòng chén nhựa, trong chén là chất lỏng trong suốt, vừa nhìn liền biết đó là rượu……..

Diệp Thanh Hòa hoa mắt, Kiều Tư, cậu tính uống hết chỗ đó sao?

Diệp Thanh Hòa len qua đám người, níu tay Kiều Tư, “Bà nội của mình! Cậu đừng chơi nữa được không? Cậu đấu uống rượu thật đó hả?”

“Mình không đấu với tên kia! Ai muốn đầu cùng anh ta?” Kiều Tư đã uống không ít, khi nói chỉ toàn mùi rượu, “Mình đấu với cái người bên cạnh đó! Cô, tôi uống ba chén rồi! Không phải cô có thể hơn nữa sao? Không phải cô là thư kí trưởng của anh ta sao? Không phải hay cùng đi tiếp khách sao? Chỗ rượu này tính là gì đúng không? Cô uống đi! Lập tức uống ba chén! Chúng ta còn đấu nữa! Có bản lĩnh thì cùng nhau giải quyết hết cả vòng này! Không uống được thì cô bỏ xuống đây cho tôi! Gọi tôi là bà nội! Đây là do chính miệng cô nói đó!”

Hết chỗ này…….

Diệp Thanh Hòa choáng váng……

Bà nội Kiều, cậu hơi quá khích rồi….

“Phó tổng……” Người thư kí bày ra dáng vẻ đáng thương, “Phó tổng, nếu đây là chuyện công việc làm ăn với khách hàng thì tôi có thể uống, dù cho uống đến dạ dày xuất huyết tôi cũng sẽ uống, đằng này……. cái người điên kia…..chuyện thi đấu kia…..”

“Hả? Cô nói ai điên? Ai là người gây đấu trước? Người đó mới là đồ điên! Bây giờ không dám nhận sao? Không uống thì cô bò xuống đi, gọi tôi hai tiếng ‘Bà nội’!” Kiều Tư chỉ xuống đất, không có ý nhân nhượng.

Phó Chân Ngôn vẫn ngồi yên xem trò vui, không ra mặt càng không nói gì.

Mấy người khác suốt ngày chỉ biết làm việc, hiếm khi gặp được chuyện náo nhiệt như hôm nay, không ngừng hò hét cổ vũ.

Diệp Thanh Hòa rối rắm, nháy mắt với Tiêu Y Đình kêu anh ra mặt.

Tiêu Y Đình chỉ lắc đầu, cười không đáp.

Người thư kí bị khí thế hô hào doạ cho sợ, chỉ biết cầu cứu từ Phó Chân Ngôn, “Phó tổng……” giọng phụ nữ mềm mại, thừa sức khiến người nghe tan chảy.

Phó Chân Ngôn cuối cùng cũng mở miệng, cầm một chén lên, “Được, uống rượu phải không? Cô ấy là người bên cạnh tôi, tôi uống thay cô ấy là được!”

Nói xong uống liền sáu chén……

“Tới lượt cô.” Phó Chân Ngôn dốc ngược ly rượu, không chảy xuống một giọt.

“Anh….” Kiều Tư bị chọc tức đến không nói được.

“Tôi? Tôi uống rồi! Đến lượt cô!” Phó Chân Ngôn xếp sáu ly rượu đến trước mặt cô.

“Phó Chân Ngôn, coi như xong rồi! Cô ấy….. có chút say rồi, Kiều Tư cô ấy vốn giống như trẻ con!” Diệp Thanh Hòa không thể nhìn thêm. Chính cô cũng không hiểu được, Phó Chân Ngôn là người như thế nào cô biết rõ, tại sao chỉ với Kiều Tư lại cứ khúc mắt không dứt? Nếu là oan gia ngõ hẹp thì giữa hai người này cũng quá hẹp đi!

Phó Chân Ngôn khẽ cười, “Trẻ con? Em xem cô ấy có chỗ nào giống trẻ con không? Còn dám tự xưng bản thân có khí chất như em, đúng là không biết tự lượng sức mình!”

“……” Diệp Thanh Hòa không thể nói lại……

Kiều Tư bị chọc tức, đẩy Diệp Thanh Hòa ra, “Anh mới là cái đồ đàn ông không biết xấu hổ! Tôi có chỗ nào không giống phụ nữ? Người suốt người biết nũng nũng nịu nịu mới là phụ nữ đúng không? Chị gái, nói cho chị biết, như thế không gọi là phụ nữ mà là hồ ly! Tới lượt tôi đúng không? Được, uống thì uống!”

Kiều Tư hai tay hai chén.

Diệp Thanh Hòa nóng nảy, nhìn về phía Tiêu Y Đình…….

Đột nhiên, hai ly rượu trên tay Kiều Tư nghiêng mạnh, một chén hắt thẳng mặt Phó Chân Ngôn, ly còn lại dành cho cô thư kí……

Tất cả đều ngây người, Kiều Tư vui vẻ hắt hết bốn ly còn lại, xong xuôi vui vẻ vỗ vỗ tay, “Tên họ Phó! Tên tư bản! Chị đây nói cho anh biết, đây mới là phụ nữ! Về thôi Thanh Hòa!”

Kiều Tư nghênh ngang rời đi…….

Người thư kí bị bẽ mặt, tức giận dậm chân, “Phó tổng! Người như thế anh giữ lại làm gì?! Ngày mai anh đuổi cô ta đi đi!”

Rượu theo sườn mặt của Phó Chân Ngôn chảy xuống, anh ngồi lại, chăm chú nhìn theo bóng lưng của ba người rời đi …….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.