Editor: Hạ Y Lan
Chẳng ai nghĩ tới sẽ xuất hiện tình cảnh như vậy, mọi người bắt đầu nghị luận, Tiêu Thành Hưng lo lắng, ngay cả Khương Vãn Ngư cũng bắt đầu đứng ngồi không yên rồi, bà muốn bắt hung thủ sát hại ba mình là một chuyện, nhưng hủy hoại danh dự của con trai lại là chuyện khác.
Chỉ có Diệp Thanh Hòa, đứng ở chỗ bị cáo, cũng không có cảm xúc quá âu lo.
Tiêu Y Đình làm luật sư, không thể nào xuất hiện chỗ sơ hở như vậy, điều này cũng không phù hợp với tác phong làm việc của anh, làm trợ lý cho anh đã lâu thì điểm này cô rất rõ ràng.
Mà Tiêu Y Đình chỉ suy tư một chút, nhưng không phải là chuyện Chu Xảo Nguyệt phản cung, mà là người đứng sau lưng bà ta. . . . . .
Từ lúc làm luật sư bào chữa cho em gái, trong hồ sơ đều lưu lại từng bước, mỗi bước đều phù hợp quy tắc, cái gọi là vàng thật không sợ lửa, anh không e ngại .
Mọi ghi chép của Chu Xảo Nguyệt, anh đã thỉnh tòa án phê chuẩn điều tra cũng như thu thập chứng cớ, lúc làm biên bản cũng có nhân viên tư pháp ký tên, còn ghi hình ghi âm tại chỗ.
Mà dưới tình huống này, Chu Xảo Nguyệt còn có thể phản cung?
Trong này phải có ẩn tình, Chu Xảo Nguyệt cũng không có năng lực như vậy. . . . . .
Nếu như chỉ là phản cung, anh không sợ, vì quá trình điều tra không có vấn đề, nhưng nếu có người cố ý hãm hại anh, chỉ sợ còn có hậu chiêu. . . . . .
Như rõ ràng Chu Xảo Nguyệt đã bị người ta xúi giục, lại vẫn dám nói trả tiền cho anh? Nếu như bà ta không đưa ra được chứng cứ anh cho tiền bà ta, người phía sau bảo bà ta làm vậy đề làm gì?
Cho nên, tất nhiên sẽ còn có một chiêu giết người, muốn anh lật người không được . . . . . .
Mà chiêu đó là gì, trong lòng anh cũng hoang mang, Chu Xảo Nguyệt sẽ chứng minh anh đưa tiền cho bà ta thế nào, anh cũng không nắm chắc. . . . . .
Anh nhìn chằm chằm Chu Xảo Nguyệt, chỉ nhìn như vậy, Chu Xảo Nguyệt bị anh nhìn khiến có chút không tự nhiên, ánh mắt cũng không dám nhìn anh.
Tất nhiên Tòa án sẽ không dễ dàng tin tưởng nhân chứng phản cung, rất nhanh, Chánh án yêu cầu giữ yên lặng, hơn nữa yêu cầu Chu Xảo Nguyệt đưa ra chứng cứ, chứng minh luật sư bào chữa xúi giục bà ta làm như vậy.
“Có. . . . . . Có . . . . . .” Chu Xảo Nguyệt trở lại chỗ ngồi, run rẩy móc trong túi ra một tờ giấy, còn dùng ny long bọc kỹ .
Bà mở ra từng lớp lấy tờ giấy ra, “Chính là cái này, cậu ta nói, sau khi chuyện thành công thì cầm cái này tìm cậu ta lấy tiền.”
Tiêu Y Đình thật tò mò, rốt cuộc là thứ gì, giấy nợ sao?
“Xin tuyên đọc nội dung.” Chánh án nói.
Chu Xảo Nguyệt ấp úng, “Tôi. . . . . . Không dám đọc. . . . . . Quan toà, thẳng thắn được khoan hồng phải hay không? Tôi đọc rồi. . . . . . Sẽ không ngồi tù chứ?”
Chánh án lại một lần cường điệu nhân chứng phải cung cấp chi tiết, cố ý làm giả chứng cứ hoặc giấu giếm sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, rồi sau đó muốn bà tuyên đọc.
Lúc này Chu Xảo Nguyệt mới lắp bắp bắt đầu học, “Giấy nợ. Tôi thiếu Chu Xảo Nguyệt 5 vạn nhân dân tệ. Tháng 3 năm 2012 sẽ trả hết. Người nợ: Tiêu Y Đình. Số chứng minh 1XXXXXXXXXXXXXXXXX. Ngày 26 tháng 2 năm 2012.”
Đọc xong, Chu Xảo Nguyệt chỉ vào giấy nợ, “Nơi này. . . . . . Có chữ ký của cậu ta. . . . . .”
Chánh án hỏi Tiêu Y Đình, đối với vật chứng Chu Xảo Nguyệt đưa có dị nghị gì.
Cảnh sát toà án liền đưa giấy nợ cho Tiêu Y Đình xem.
Anh vừa nhìn, có đóng mộc, quả thật là chữ ký, thể chữ của anh, làm giả đầy đủ, ngay cả chính anh nhìn qua, cũng không nhìn ra không phải anh viết, còn là ngày 26 tháng 2, đó là trước lúc anh thỉnh tòa án điều tra thu thập chứng cứ, bởi vậy, Chu Xảo Nguyệt hoàn toàn có thể nói, trước khi đi thu thập chứng cứ anh đã gặp và xúi giục bà ta trước. . . . . .
Xem ra người này, làm rất công phu. . . . . .
Giọng anh hơi trầm, chậm chạp rõ ràng, “Có dị nghị, tôi không có ký giấy nợ này, cũng không có xúi giục nhân chứng làm chứng giả, tôi đã thỉnh điều tra thu thập chứng cứ và được phê chuẩn, làm đúng quy tắc, ghi chép, ghi âm đều đầy đủ cả. Tôi có thể hỏi nhân chứng mấy vấn đề không? .”
Anh không xin giám định bút tích, vì nó rất khó giám định, mà chữ viết lại giống nhau như đúc, căn bản là lấy từ một khuôn đúc ra.
Chánh án chấp thuận thỉnh cầu của anh.
Anh ngưng mắt nhìn bà ta từ xa, “Bà mới vừa nói, không biết tên của tôi, cho nên đi tới trước mặt tôi chỉ chứng?”
“. . . . . .” Chu Xảo Nguyệt hết sức hốt hoảng, phải nói, kể từ lúc bà ta bước vào vẫn luôn như vậy, “Đúng vậy . . . . . . Tôi không biết. . . . . .”
“Nhưng lúc bà đọc giấy nợ đã đọc qua tên tôi.”
“Tôi. . . . . . Cũng nhìn đọc, mới nhớ. . . . . .”
Tiêu Y Đình nói với Chánh án: “ Tôi có thể viết mấy chữ không?”
“Có thể.” Chánh án chấp thuận.
Dưới sự giám thị của cảnh sát, ở trên tờ giấy trắng viết mười chữ rất lớn, “Xin hỏi, trong mười chữ này, 3 chữ nào là tên của tôi?”
Anh đưa tờ giấy cho cảnh sát toà án, cảnh sát toà án đưa ra cho Chu Xảo Nguyệt nhìn.
Chu Xảo Nguyệt choáng váng, nhìn chằm chằm mười chữ này, do do dự dự, “Chuyện này. . . . . . Này là chữ thảo, tôi xem không được. . . . . .”
Tiêu Y Đình không lên tiếng, trong tròng mắt là bình tĩnh cười lạnh, Tiêu Y Đình anh am hiểu nhất là viết chữ thảo, mặc dù đầu bút cứng lại viết trên mặt bàn, nhưng 10 chữ này, có thể so với chữ ký của anh còn tinh tế hơn rất nhiều.
Cảnh sát toà án trình giấy cho quan tòa.
Tiêu Y Đình lại thỉnh cầu lần nữa, “Chánh án, thỉnh cầu cho nhân chứng phân biệt.”
“Nhân chứng, xin chỉ ra tên của luật sư bào chữa.” Vì vậy Chánh án lại đưa tờ giấy cho cảnh sát để bà ta nhìn.
Chu Xảo Nguyệt kìm nén đến mặt đỏ bừng, không ngừng nhìn về phía chỗ dự thính, cuối cùng nói ra một câu, “Các người đừng khi dễ bà già như tôi không biết chữ! Ba chữ kia đi liền tôi mới biết, tách ra sao tôi biết được?”
“Hả? Bà không biết chữ?” Tiêu Y Đình hỏi ngược lại, anh nhớ đúng là Chu Xảo Nguyệt không biết chữ thật, trong biên bảo có một chỗ và lúc kết thúc cần bà ta ký tên, bà ta đã nói không biết chữ, còn hỏi ký ở đâu. . . . . .
Chu Xảo Nguyệt lập tức ý thức được mình nói sai, “Không phải! Tôi chỉ biết một ít. . . . . .”
“Vậy bà biết tên của tôi?” Tiêu Y Đình hỏi tới.
“Biết. . . . . .” Chu Xảo Nguyệt cảm thấy, cái này không thể nói không nhận ra, nhưng nghĩ lại, cũng không thể nói biết, lại buộc bà nhìn mấy chữ kia. . . . . . “Không! Tôi không biết. . . . . .”
Nói xong, cảm xúc của Chu Xảo Nguyệt như sụp đổ, cũng khống chế không nổi nữa, khóc lớn lên, Chánh án liên tục yêu cầu bà ta khống chế cảm xúc, bà ta cũng không làm được, than thở khóc lóc, nhìn về phía dưới.
Chợt, bà ta nói lớn tiếng, “Các người đừng ép bà già này! Số tôi khổ, không được mấy ngày đi học, tuổi lại lớn, chữ biết chữ không, nó ở quyển sách này thì tôi biết, đổi quyển sách khác tôi lại không nhìn ra, đây cũng là chuyện bình thường! Các người hỏi cô gái đó đi! Đi hỏi đi! Lúc người luật sư này tới tìm tôi có dẫn cô gái này theo!”
Ngón tay Chu Xảo Nguyệt chỉ xuống chỡ ngồi dự thính.
Ánh mắt của mọi người nhìn theo ngón tay của bà ta, người đang ngồi trong góc…là Phương Lê. . . . . .
Thân mặc đồ công sở, đeo kính đen.
Phiên tòa này ngày càng phức tạp. . . . . .
Tình huống như thế cũng ít gặp phải. . . . . .
Mà Chu Xảo Nguyệt vẫn đứng đó kêu khóc, “Là cô gái này, cùng người luật sư kia đến nhà tìm tôi, cho tôi một đôi giày da, nói với tôi sẽ có người bên tòa án đến tìm tôi, bảo tôi phải làm thế nào, lại nên nói ra sao, đưa tôi giấy nợ, nói chỉ cần mọi chuyện xong xuôi, thì cho tôi 10 vạn, tạm thời đưa tôi trước 5 vạn xem như đặt cọc, số còn dư lại làm giấy nợ, phải làm theo những gì họ bảo. . . . . . Tôi nhất thời tham tiền, 10 vạn, tôi phải đi nhặt bao nhiêu mới được! Nên đồng ý. . . . . . Sau đó, thực sự có người đến tìm tôi, mang tôi đi ghi chép ghi âm gì đó, mọi lời nói dối tôi đều nhớ kỹ, còn bảo tôi ký tên. . . . . . Quan toà , ngài là thanh thiên đại lão gia, ngài thương cho bà lão này đi, nhà tôi còn có đứa cháu, đứa cháu đáng thương của tôi, đã không còn ba mẹ, chỉ còn bà già như tôi cho nó miếng cơm, nếu tôi vào tù, nó sẽ không còn cơm ăn nữa. . . . . .”
Chu Xảo Nguyệt vừa nói vừa khóc, nước mắt đầy mặt.
Chánh án liền yêu cầu đưa Chu Xảo Nguyệt xuống, gọi Phương Lê lên tòa .
Phương Lê lại bước lên rất thoải mái.
“Họ tên?” Chánh án hỏi.
“Phương Lê.”
“Nghề nghiệp?”
“Luật sư.”
“Hành nghề ở đâu?”
“Trụ sở của luật sư Tiêu Y Đình.”
“Lời của nhân chứng Chu Xảo Nguyệt là sự thật? Cô có gì muốn trần thuật?”
“Là sự thật!”
Tiêu Y Đình nhìn người phụ nữ này, từ lúc mở phiên tòa, thật ra thì anh đã biết đến sự có mặt của cô ta, chỉ là không cô ta đến làm gì, chỉ là dự thính?
Thì ra chính là lúc này. . . . . .
Khó trách, bút tích này bắt chước giống như vậy. . . . . .
Phương Lê bắt đầu nói, “Tôi theo luật sư Tiêu Y Đình nhiều năm, vẫn là trợ lý của anh ấy, cũng là bạn bè tốt, phối hợp trong công việc cũng rất ăn ý, năm ngoái tôi mới bắt đầu nhận án độc lập, chỉ là, chúng tôi vẫn làm chung một trụ sở.”