Editor: Tinh Di
“Trợ lý mới của anh ấy, Diệp Thanh Hòa, hay chính bị cáo, là vợ của anh ấy.” Cuối cùng cô ta cũng biết thân phận của người phụ nữ đó…. Vậy mà trước kia cô ta còn ở trước mặt cô làm đủ trò nực cười…….
“Về sau khi có chuyện bị cáo giết người, luật sư Tiêu rất gấp gáp, nói với tôi anh ấy không tiếc bất cứ giá nào phải đưa cô ấy ra ngoài, nhưng vấn đề là vụ án này quá khó, hơn nữa với toàn bộ chứng cứ và nhân chứng kia là không thể phủ định. Tôi thấy anh ấy tinh thần suy sụp rất không đành lòng, liền nói với anh ấy, bằng không anh ấy làm chứng giả. Nhưng anh ấy là Đại Luật sư Tiêu, hiển nhiên là anh ấy không đồng ý, nhưng về sau không thể làm gì khác được, lại thêm tôi khuyên bảo lần nữa, anh ấy liền đồng ý…..”
Tiêu Y Đình liếc cô ta, trong lòng cười lạnh, thật hổ danh là người từng đi theo anh, đầy đủ ngoan độc, đầy đủ lắt léo, vì vu oan cho anh mà không tiếc kéo cả bản thân vào, liệu còn ai không tin cô ta đây?
Ngài Chánh án hỏi, “Cô cũng là luật sư, chẳng lẽ không biết làm như thế sẽ gây hậu quả gì?”
Ánh mắt Phương Lê đều dừng lại trên người Tiêu Y Đình, hết sức nhu tình, “Tôi biết, nhưng…… tôi yêu anh ấy, rất rất yêu, tôi không muốn thấy anh ấy không vui, tuy nhiên trong lòng anh ấy chỉ có người vợ kia, thậm chí anh ấy không biết đến tình cảm của tôi, nhưng chỉ cần anh ấy vui vẻ, với tôi như thế là đủ. Vì vậy tôi tình nguyện giúp anh ấy cứu bị cáo ra bằng mọi giá, hi vọng anh ấy không còn buồn bã đau khổ……..”
Ánh mắt Phương Lê giống như chứa cả nước, toàn bộ đều rất chân tình, khiến người xem không khỏi nghẹn ngào, cô ta nói thêm, “Tôi bày mưu tính kế cho anh ấy, tôi thay anh ấy tìm Chu Xảo Nguyệt, tôi viết lời khai giả, trong hai ngày giúp Chu Xảo Nguyệt học thuộc làu chỗ lời khai đó, tiền là tôi đưa cho cô ấy, ngay cả chữ kí trên giấy nợ cũng là của tôi, chỉ có con dấu là của luật sư Tiêu …”
Ánh mắt cô ta lại nhìn về phía Tiêu Y Đình, nước mắt không ngừng rơi, “Rất xin lỗi, luật sư Tiêu, chỉ có chuyện này tôi cũng không làm tốt, ngược lại còn hại anh…..”
Cô ta khóc nức nở, “Anh cứ mắng tôi đi, mặc cho ra sao, tôi đều biết ơn anh bao năm qua dạy dỗ dẫn dắt…. Gặp được anh, tôi không hề hối hận……”
Nói xong lại nhìn lên chánh án, “Ngài chánh an, tôi tự thú, luật sư Tiêu không hề nhúng tay vào những chuyện này, đều là do tôi, trách nhiệm của tôi……”
Một phen thâm tình lâm ly bi đát……
Cảm giác như tất cả đều là sự thật, không hỏi khiến người ta cảm động rơi nước mắt……
Tiêu Y Đình nhìn cô ta, trong suốt những năm cô ta đi theo anh, anh chưa từng đối xử không tốt, nếu gọi là trách móc nặng nề cũng chưa từng, chỉ mấy lần nghiêm khắc nói với cô ta mấy câu, đều là vì muốn tốt, vậy mà không hiểu tại sao, cô ta chọn cách này để trả ơn anh?
Ngài Chánh án hỏi anh, “Toàn bộ lời khai của nhân chứng là thật? Luật sư có gì muốn nói?”
“Phản đối! Thưa ngài Chánh án, tôi có chuyện muốn hỏi nhân chứng.”
“Cho phép!”Anh đứng lên đi về phía Phương Lê, ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, nhìn không ra bất kì cảm xúc nào, giọng nói vẫn ổn định rõ ràng, “Cô nói, chỗ tiền kia là cô đưa cho Chu Xảo Nguyệt?”
“Đúng…..” Phương Lê trả lời, có chút khẩn trương.
Cô ta sợ Tiêu Y Đình.
Cô ta theo anh lâu như vậy, biết rõ anh là kiểu người gì khi trên toà, anh luôn suy nghĩ riêng, luôn tìm đúng thời điểm đưa những suy nghĩ quyết định ấy ra……
“Tiền đó ở đâu ra?” Anh hỏi.
“….” Phương Lê không hề thay đổi sắc mặt, “Đương nhiên bây giờ anh không thừa nhận mọi chuyện, nhưng không sao cả, tôi đã nói, tôi yêu anh, vì yêu anh tôi sẵn sàng làm tất cả, kể cả chuyện sai trái.”
“….” Cô ta yêu anh?
Nghe sao thật giống thổ lộ nhưng không thành công….. Anh thì đột nhiên trở thành một kẻ bạc tình?
“Ở chỗ nào? Khi nào? Tôi đưa tiền cho cô bằng cách nào? Chuyển khoản? Tiền mặt?” Anh hỏi.
Cô ta đương nhiên không chọn chuyển khoản, việc đó sẽ được ghi lại, “Là tiền mặt. Buổi chiều 25 tháng này, vào giờ tan tầm, trong văn phòng của anh.”
“Có chứng cứ gì không?”
“Không có.” Cô ta bình tĩnh trả lời, “Với quan hệ của chúng ta mà còn cần biên lai sao? Tôi tín nhiệm, sùng bái anh như vậy, chỉ cần anh nói tôi sẽ vô điều kiện mà nghe theo…”
“Được!” Tiêu Y Đình gật đầu, “Thời gian ghi trên giấy nợ là 26 tháng này, Chu Xảo Nguyệt cũng đã làm chứng là đúng ngày đó, nói cách khác, Chu Xảo Nguyệt quả thật bị cô xúi giục làm lời khai giả?”
Phương Lê cảm thấy đúng ra lúc này anh nên hỏi vào chuyện mấu chốt, nhưng không nghĩ ra được chuyện anh hỏi có vấn đề gì, tỏ ra buồn bã đáp lại, “Đúng, là tôi xúi giục, anh vốn dĩ sẽ không thừa nhận, sẽ hoàn toàn không để ý tới, nhưng tôi bằng lòng, chỉ cần anh hạnh phúc……”
Anh hoàn toàn ngó lơ ánh mắt thâm tình của cô ta, ánh mắt chỉ một đường nhìn thẳng, như đang ngắm con mồi của mình, “Giấy nợ đó được kí ở đâu? Văn phòng? Nhà cô?”
Phương Lê không ngừng suy nghĩ, không rõ anh hỏi vấn đề này là có ý gì, chằng lẽ có điểm đột phá trong đó sao? Cô ta bắt đầu có chút khẩn trương, càng khẩn trương đầu óc càng khó suy nghĩ thấu đáo……
Theo bản năng cô ta thấy không thể để cho anh tìm thấy bản file giấy nợ kia, nhưng làm sao để có thể ngăn anh lại? Nếu cô ta nói đã bị huỷ, anh sẽ yêu cầu cơ quan điều tra khôi phục số liệu, nếu cô nói ra tên một địa điểm nào đó, anh chắc chắn sẽ đuổi theo đến cùng, chắc chắn sẽ xuất hiện tình huống không khớp cung…..
Làm sao bây giờ?
Phương Lê rối rắm.
“Xin hỏi đó là chỗ nào?” Tiêu Y Đình hỏi lại.
“Ở…. ở nhà tôi….” Phương Lê trong lúc hỗn loạn bật thốt ra…. Đúng, chỉ có thể là ở đó, sẽ không cần ai làm chứng đối chứng với lời khai của cô ta!
Tiêu Y Đình không thay đổi biểu cảm, chỉ mang ý với nhàn nhạt, “Ngài Chánh án, tôi đã hỏi xong. Tôi có một thỉnh cầu. Thỉnh cầu các nhân viên điều tra điều tra bản file của giấy nợ. Nhân chứng nói cô ấy đích thân chuẩn bị, vì vậy chỉ cần xem thời gian bản file kia được soạn thảo có trùng với thời gian trên giấy và ngày kí hay không là có thể làm rõ mọi chuyện! Yêu cầu khôi phục dữ liệu!”
Phương Lê ngây người, như thế nào lại có sai sót……
Cô ta đột nhiên nhớ tới có lần Tiêu Y Đình nói: “Giả không thể thành thật, chỉ cần là giả, chắc chắn sẽ có sơ hở, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Là người luật sư, phải khắc sau chữ ‘Thật’ này! Bởi vì, chỉ có vàng thật mới không sợ lửa!”
Cuối cùng vẫn là cô ta không nhớ được rồi……
Sở dĩ cô ta chọn con dấu là vì cô ta không thể bắt chước được chữ kí của anh, còn nếu là viết tay thì càng có nhiều sơ hở, nhưng đây cũng chính là sơ hở……
Không suy xét toàn bộ, nước cờ này cô ta đi nhầm rồi.
Chỉ có điều, mặc kệ cô ta đi như thế nào, không phải anh vẫn có thể đánh cho cô tan binh bại tướng đấy thôi? Với mắt nhìn của anh, sơ hở của cô ta tiêu đời rồi……..
Cô ta không còn lời nào để nói….
Chỉ cần điều tra máy tính của cô ta, toàn bộ lời khai của cô sẽ bị nghi ngờ……
Cô ta gục đầu xuống, thừa nhận, “Tôi xin lỗi ngài Chánh án, là tôi nói dối.”
Tiêu Y Đình không nói gì, lặng lẽ nhìn về phía Diệp Thanh Hòa, cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt nhu hoà, vui vẻ mà an tâm…..
Anh nhịn không được cười với cô. Có cô thế giới thật xinh đẹp, chỉ cần có cô……..
Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện.
Phương Lê ở trên toà nói yêu anh!
Cái này thực sự làm khổ anh rồi! Trở về ba Tiêu không lột da anh mới là lạ? Mặc dù anh đã sớm thẳng thắn với cô chuyện đó nhưng với ba thì chưa nha! Ba chắc chắn sẽ cho rằng anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Sao ba có thể để cho bảo bối Thanh Hòa chịu uỷ khuất?! Theo bản năng anh sờ sờ mặt, trong khoảng thời gian cô đi Mỹ, không ít lần anh bị ba đánh vì tội trạng như trên……Phương Lê không giấu giếm thêm được nữa, bắt đầu nói sự thật: “Con dấu là do tôi đóng, tôi cũng bắt chước chữ của luật sư Tiêu để viết, thời gian không phải ngày 26, là do tôi tìm được Chu Xảo Nguyệt quá muộn, đưa tiền cho cô ấy để vu oan luật sư xúi giục cô ấy nguỵ chứng.”
“Vì sao cô phải làm vậy?” Ngài Chánh án hỏi.
“Bởi vì….. tôi yêu luật sư Tiêu, tôi theo anh ấy nhiều năm như vậy, người vốn dĩ nên ở cạnh anh ấy bây giờ phải là tôi, người làm vợ anh ấy cũng chỉ có thể là tôi, nhưng người đàn bà đó không biết từ đâu đến, nhảy vào vị trí của tôi, cướp đi tất cả của tôi, tôi không cam lòng! Bây giờ cô ta là bị cáo giết người, quả là một cơ hội tốt để hại cả đời cô ta! Tuy nhiên, việc này có thể làm hại luật sư Tiêu, nhưng anh ấy xuất sắc như vậy, chắc chắn sau này vẫn có thể đi lên lại từ đầu…..”
Tiêu Y Đình nghe xong chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật lạ! Năm lần bảy lượt nói yêu anh! Anh có thể cảm nhận được ánh mắt không tốt rồi đó có được hay không? Anh cảm nhận được giông tố đang sắp đến gần………