Editor: Tinh Di
Nhất định ba sẽ lại cho rằng anh không biết kiềm chế, gây chuyện bên ngoài khiến em gái chịu khổ, anh nào có?
Phương Lê nói xong thì cúi gằm mặt, không ai để ý tới, trong ánh mắt của cô ta đều là đau khổ…. Luật sư Tiêu, cho dù tôi làm chứng dối nhưng không phải hoàn toàn đều là giả dối…..
Cuối cùng, toà án bác bỏ hoàn toàn tư cách nhân chứng của Phương Lê, phản đối vu cáo của cô ta dành cho Tiêu Y Đình. Vì vụ án còn nhiều điểm nghi vấn nên bên công tố đề nghị kéo dài thời gian xử án để điều tra thêm.
Phương Lê bị tra cứu trách nhiệm hình sự vì tội làm chứng dối.
Cho đến bây giờ có thể nói biểu hiện của Tiêu Y Đình đang rất xuất sắc, nhưng việc Diệp Thanh Hòa chưa thể ngay lập tức nhận được phán quyết vô tội – phóng thích khiến anh rất buồn bực, cho nên chính anh cảm thấy chẳng có gì đáng mừng…..
Tiêu Thành Hưng chờ khi mọi người đã rời khỏi toà xử án, ông đi đến trước mặt Khương Vãn Ngư, vừa định nói gì đó nhưng bà ngó lơ ông, quay người rời đi …….
Nhìn theo bóng lưng của vợ mình, ông chỉ có thể cười khổ.
Tiêu Y Đình vừa đi ra từ toà án liền bị một mảng trắng loá đập và mắt -- là Phạm Trọng……
Khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Phạm Trọng ló ra từ trong cửa xe, anh ta nhìn về phía Tiêu Y Đình với vẻ kiêu ngạo và tự hào, giơ ngón tay cái về phía anh…..
Tiêu Y Đình vốn đã buồn bực nhìn thấy cảnh này càng thấy khó hiểu, anh ta có ý gì? Biểu hiện của anh tốt hay xấu thì liên quan gì đến người này?
Lại nói, anh ta đến đây làm gì? Từ bao giờ? Sao không ai thấy?
Nhưng Phạm Trọng chỉ cười với anh sau đó lái xe rời đi.
Tiêu Y Đình nhìn theo biển số xe của Phạm Trọng, cảm thấy cực kì chói mắt…..
Tiêu Y Đình về đến nhà, ba anh vẫn chưa về, anh liền đi thẳng vào phòng của Diệp Thanh Hòa, tắm rửa, sau đó nằm vật ra giường.
Dường như việc ngủ trên giường của cô đã trở thành thói quen của anh, mặc kệ cho cô có ở cạnh anh hay không….
Anh nằm một lúc thì cảm giác buồn bực kéo đến, anh ngồi dậy bắt đầu chuẩn bị tài liệu xin bảo lãnh. Mặc kệ chuyện thành công đến đâu anh vẫn sẽ cố gắng, anh không thể chịu đựng việc cô ở lại trong đó thêm một ngày nào nữa…….
Vừa mở máy tính lên liền có tiếng bước chân người truyền đến, là ba về……
Anh căng thẳng, thầm kêu không tốt…..
Quả nhiên bước chân dừng lại trước cửa phòng cô, tiếp đến là tiếng gõ cửa: “Y Đình, con ở trong đó?”
“Không có….” Anh bật thốt.
Tiêu Thành Hưng nghiêm mặt, “Mở cửa!”
“….” Anh chỉ có thể đứng dậy mở cửa, nhìn mặt ba anh thực sự là đen như trời có giông…. “Ba đợi một chút! Con muốn khiếu nại!”
Tiêu Y Đình quá quen thuộc với phong cách làm việc của ba anh, không bao giờ cho anh cái quyền khiếu nại kia, vĩnh viễn không có chuyện được kêu oan……
“Khiếu nại cái gì? Còn muốn khiếu nại với ông đây? Ông đây chính là luật!” Giọng như nước lũ……
Tiêu Y Đình cảm thấy vô cùng tức tối! Không phải anh là quà tặng mà ba mươi năm trước ông trời ban cho ba anh sao? Em gái thì sau anh hẳn ngần ấy năm, vậy mà tại sao với em gái thì cha luôn nhẹ giọng khuyên bảo, còn với anh thì chỉ có gầm thét?
“Ba! Con ba mươi tuổi rồi đó!” Anh hô lớn.
Một luật sư thành danh ở tuổi ba mươi vậy mà ở nhà vẫn ‘được’ ba tận tình chỉ bảo, thực sự muốn ‘nở hoa trong bụng’ mà…….
“Ba mươi tuổi thì làm sao? Ba mươi tuổi thì vẫn là con của ông đây? Chỉ cần ông đây còn sống thì cho dù con có 80 thì ông muốn đánh là đánh! Còn biết mình ba mươi tuổi cơ đấy? Ba mươi tuổi mà còn không hiểu chuyện như vậy?” Tiêu Thành Hưng tiếp tục quát mắng
Tiêu Y Đình chỉ nghe thấy trong đầu ong ong, bực tức nói, “Ba đừng đánh vào mặt! Con chỉ còn cái mặt này để kiếm cơm thôi!” Anh đã hạ bệ lắm rồi…. Chỉ cần không đánh đầu anh đến ngu đi là được…..
Tiêu Thành Hưng hừ hừ, “Con còn mặt sao? Còn muốn giữ mặt mũi sao? Trong khi làm việc lại làm mấy chuyện không đứng đắn, con còn mặt mũi nữa sao?”
Biết ngay mà……
“Con không có! Là cô ta….”
“Im miệng cho ông!” Tông giọng của Tiêu Thành Hưng nâng cao đến N dB, “Con có phải là đàn ông hay không?! Lại còn là luật sư nữa! Không phải luật sư phải có cái tâm và trách nhiệm sao? Vậy mà lại không kiềm chế được bản thân? ‘Hoa không nở thì bướm không đậu’, nếu không phải là do Tiêu Y Đình anh không chú ý lời nói và hành động thì làm sao cô ta động tâm? Còn đùn đẩy trách nhiệm lên người phụ nữ, Tiêu Y Đình anh đúng là tên khốn mà!”
“….” Được rồi, đây là ba anh, anh không thể nói lại….. Trước ba thì anh chỉ có thể im lặng chịu đựng thôi…..
“Người phụ nữ kia không phải người tốt, con cho cô ta cơ hội trêu chọc thì chính là con không tốt! Từ thời trung học đã không dứt được cái tính phong lưu, rốt cuộc là con phạm lỗi này bao nhiêu lần rồi? Nói nghe!”
“….” Lại là trang lịch sử ấy……
“Món nợ này con nhớ kĩ cho ông! Đợi sau khi phiên toà của Thanh Hòa kết thúc ba sẽ ‘xử’ con sau!”
Tiêu Thành Hưng nói xong quay người ra ngoài.
Tiêu Y Đình rầu rĩ đóng cửa lại, mặc dù đã thoát kiếp nạn này nhưng anh vẫn không phục, anh có trêu ghẹo cô ta bao giờ đâu? Hừ, chỉ có thể trách anh sinh ra đã quá thu hút người khác có được không?
Chỉ có điều nhắc đến loại chuyện này anh thực sự rất ngưỡng mộ ba mình, tự anh cũng thấy được, nhiều năm như thế nhưng ba anh chưa từng có chuyện quan hệ không rõ ràng với bất kì người phụ nữ nào, mặc dù khi kết hôn với mẹ có thể không có tình yêu nhưng ông là người biết tự kiềm chế, khi đã có gia đình, ông tự biết trách nhiệm của bản thân……
Lại nghĩ tới mẹ, anh không khỏi đau lòng…..
Hôm trước ngày diễn ra phiên toà thẩm án, anh không thấy ba mình quá lo lắng, có thể thấy ông vô cùng tin tưởng em gái, anh cũng vậy, mặc dù buồn bực vì chưa thể chứng mình cô vô tội nhưng trên toà hôm nay thấy cô khoẻ mạnh bình an anh cũng yên tâm phần nào……
Chỉ có mẹ và các cậu, ánh mắt họ nhìn cô vẫn rất tệ……
Thành kiến của mẹ đối với cô, anh có thể làm gì được?
Trong lòng anh thầm than, bắt đầu lại công việc vừa nãy chuẩn bị làm.
Hôm sau, anh vừa ra ngoài chuẩn bị nộp tài liệu xin bảo lãnh thì có hai người cảnh sát đến tìm anh, nói Phương Lê đã chết, mời anh đến phối hợp điều tra.
Việc này quá bất ngờ, anh từng rất coi trọng năng lực làm việc của người trợ lý này, tuy bây giờ chán ghét nhưng cái chết của cô ta không khỏi khiến anh giật mình, quá không bình thường……
Anh đi theo họ, được biết thời gian tử vong là hai giờ sáng nay.
Hai giờ sáng? Không phải lúc đó cô ta đang bị tạm giam sao?
“Theo lời kể lại, tối hôm qua sau khi bị dẫn đi thì tâm trạng của cô ta không được tốt, liên tục khóc. Sau đó cũng có người tới an ủi động viên thì có vẻ đã ổn, nhưng không hiểu sao đến rạng sáng lại xảy ra chuyện đó.” Cảnh sát nói.
“Nguyên nhân tử vong là gì?” Tiêu Y Đình hỏi.
“Báo cáo pháp y vẫn chưa có, nhưng theo điều tra sơ bộ thì là tự sát, thắt cổ bằng khăn trải giường. Ở hiện trường vụ án chúng tôi có phát hiện được huyết thư của nạn nhân, viết: ‘Tìm Tiêu Y Đình, nhất định phải tìm Tiêu Y Đình...’, vì vậy mới gọi anh đến.”
Tiêu Y Đình gật gật đầu, dù sao anh và cô ta cũng có khúc mắc, “Trước kia nạn nhân là trợ lý ở văn phòng Luật của tôi, từ năm trước đã bắt đầu hoạt động độc lập nên ít tiếp xúc hơn. Trong công việc cô ấy rất có năng lực, cũng rất cố gắng, xảy ra chuyện như vậy tôi cũng thấy rất tiếc, vốn có tiền đồ rất tốt..”
Đột nhiên anh nhớ tới cái gì đó, “Cô ấy từng chia tay với bạn trai, từ đó trở nên rất khác…..”
“Bạn trai nạn nhân là ai? Có thể liên lạc được không?” Cảnh sát từng nghĩ cách liên lạc với người nhà của Phương Lê nhưng không thể, điện thoại của cô ta ngoài số điện thoại của văn phòng và khách hàng thì không còn gì khác.
Tiêu Y Đình lắc đầu, chuyện riêng tư của nhân viên anh không mấy quan tâm, mà hình như cả văn phòng cũng không ai biết……
“Năng lực kinh tế của người này không hề tệ, thường hay mua đố cho cô ấy….” Tiêu Y Đình nhớ lại, “Cô ấy có mấy lần nói chuyện điện thoại với anh ta ở văn phòng…”
“Được!” Cảnh sát hỏi thêm một chút thông tin về Phương Lê, sau đó nói, “Cảm ơn anh đã phối hợp, nếu nhớ thêm được manh mối gì hãy báo lại cho chúng tôi.”
“Được.” Tiêu Y Đình rời khỏi cục Cảnh sát.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Sau khi nộp tài liệu xin bảo lãnh anh trở về văn phòng Luật. Lúc đi qua chỗ ngồi của Phương Lê, anh nhịn không được nhìn lâu hơn một chút….