Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 305: Chương 305: Chương 303




Editor: Hạ Y Lan

“Có tôi”. Cuối cùng cô cũng đánh ra hai chữ này.

“500 sợi tơ cấp 1, 500 ngọc phiến cấp 1. Có không” Anh hỏi.

“Để tôi xem.” May là cô chưa bán bỏ. “Có”

“Giao dịch”. Anh ngồi trên lưng Kỳ Lân, lạnh lùng ra lệnh như một vương tử.

Không, anh vốn là Vương, từ trước đã vậy, còn bây giờ? Cô vụng trộm xem thông tin của anh, quả thật anh là Thành Chủ, còn Nhất Nhất Phong Hà….là thành chủ phu nhân.

Cô ngẩn ngơ nhìn trang bị nhẫn cưới của hai người, đã lên tới cấp cao nhất, nhất thời ngây dại...

“Giao dịch !” Anh không kiên nhẫn nói.

Cô khẩn trương bỏ trang bị vào khung, giao dịch những thứ anh muốn qua đó.

Giao dịch xong, Kỳ Lân của anh di chuyển, vượt lửa mà đi, còn cô, vẫn đứng bên dòng sông này, nhìn hướng anh rời đi, Kỳ Lân tỏa ánh sáng làm cả con sông này cũng ánh kim quang, Phong Hà của anh ở phía sau, ngồi trên lưng Phượng Hoàng, theo anh bay lượn.

Ngay lúc kim quang biến mất, lòng cô cũng trống trải, đứng trong nước sông không nhúc nhích.

May mắn, cô không đăng ký bất kỳ thông tin gì liên quan đến lúc trướcbộ dáng cô như thế này, dù anh có Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không cũng không nhận ra cô...

A...

Cô vô thức nở nụ cười, nội tâm vẫn có chút chua xót, ảm đạm, nhìn dòng nước xanh chảy dài, chảy qua trường bào màu đen của anh...

Người và người gặp lại, cuối cùng là vì sao? Vận mệnh đang trêu cợt cô ư? Không dám hẹn gặp lại, không dám chúc anh hạnh phúc, anh như vậy mang theo Phong Hà từ trên cao giáng xuống, là muốn làm gì đây? Vận mệnh lại tính làm gì ?

“Này!” Hộp thoại xuất hiện chữ.

Cô ngẩng đầu lên, hô hấp bị kiềm hãm, kim quang lấp lánh, anh lại trở lại...

“Hạ Thiên, ngươi tính vẫn câu cá sao?” Anh hỏi.

“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi, một chút biểu tình cũng không hiện ra, bình tĩnh giống như bọn họ là người dưng...

“Có! Ta cần nguyên liệu cấp 5! Nếu ngươi câu cá mà có, ta thu mua tất cả với giá cao!” Anh nói.

Nguyên liệu cấp 5?

Cô hiểu rồi, anh đang muốn làm hoạt động tình nhân ...

Cô nhìn Phong Hà mang váy xanh ngọc phía sau anh, lại một lần nữa sững sờ. Lúc trước hỗn loạn, cố để mình không loạn tâm, vẫn cố trả lời anh, cũng chưa nhìn kỹ, Phong Hà này, mắt sáng lông mày rậm, mặt hạnh môi son, rõ ràng đó là bộ dáng của cô, không giống duy nhất, người trong đó không phải có mái tóc đen, mà cũng giống như anh, nhuộm thành màu bạc như muôn vàn phiền não...

Ý này là gì? Đầu bạc sao? Anh hai? Trong lòng cô nhẹ hỏi, nhẹ nhàng gọi. Đúng là, anh hai, anh như vậy là không được, anh đã có Thanh Thiển, sao bên cạnh lại có một Phong Hà? Chính anh đã từng nói, không thể cùng Nhất Nhất kết hôn, bởi vì, anh đã có người trong lòng rồi...

“Hạ Thiên! Ngươi có còn ở đây không? Có thấy ta nói không?” Anh đợi lâu vẫn không thấy trả lời, lại hỏi.

“Ở đây! Thấy rồi !” Cô khẩn trương trả lời.

“Ta nói ngươi không phải đánh chữ rất chậm chứ?” Anh hồ nghi hỏi.

“Không phải! Ta ở đây... Xem vợ ngươi, thật đẹp...”Cô nhất định là động kinh, mới có thể nói như vậy...

Trước mắt bỗng nhiên kim quang chớp lóe, rồi sau đó rãnh máu của mình không còn, cô tội nghiệp nằm ở trong nước...

Cô liền sáng tỏ, cô lập tức bị anh giết...

Bởi vì nói đang nhìn vợ anh...

Chỉ là, cô cảm thấy muốn cười, mà còn cười đến trong lòng cay cay...

“Nhanh sống lại câu cá đi! Lần sau lại nhìn vợ của ta, ta thấy ngươi một lần giết một lần!” Anh nói vừa dứt, kim quang lại biến mất...

Rồi sau đó, trên màn hình gửi đến thông báo kết bạn, cô nhấp xác nhận...

Trong danh sách bạn bè, có thêm một cái tên: Tiêu thiếu.

Cô không lập tức sống lại, tâm đang loạn, liền ở trong nước tạm thời bình tĩnh một phen...

Năm phút đồng hồ sau, cô quyết định, rời khỏi, logout, vĩnh không vào nữa...

“Mẹ Tưởng, con mệt mỏi, muốn đi ngủ.” Cô nhìn người đi đường lui tới, nhẹ nhàng nói.

“Mới rời giường không được 2 giờ, lại mệt mỏi?” Mẹ tưởng lo lắng hỏi, “Có bệnh gì khác nữa sao?”

“...” Mẹ Tưởng nghĩ rằng bệnh tình của cô lại nặng thêm... Cũng khó trách,

Hai đời chăm sóc người bệnh, làm mẹ Tưởng cũng sợ bóng sợ gió. . . . . . “Không có, chỉ là con chơi máy lâu, mắt hơi mệt.”

“Con thật là, phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt” Mẹ Tưởng tới đỡ cô vào phòng tắm, tắm rửa đi ngủ.

Nằm ở trên giường, bên ngoài chính là con sông nhỏ của trấn, thời điểm này là lúc du khách du ngoạn, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, thuyền ca liên tiếp, hết sức náo nhiệt, dưới mái hiên đèn lồng đỏ đong đưa theo gió, mùi vị cổ xưa theo gió đêm bay vào cửa sổ.

Nhớ lại, thời điểm không giống nhau nên tâm tình cũng bất đồng, mà giờ khắc này, vốn không nên hoài niệm . . . . . .

“Mẹ Tưởng, đóng cửa sổ giùm con.” Cô nói với mẹ Tưởng.

“Được rồi.” Mẹ Tưởng nhìn cô lần nữa, mọi khi, cô không thích đóng cửa sổ , phải đợi đến khi ngủ, bà mới lặng lẽ đóng lại.

Cô nhắm mắt lại làm bộ ngủ, mẹ Tưởng không phiền cô nữa, đóng kỹ cửa sổ liền đi ra ngoài.

Nhưng cô lại không cách nào ngủ, trong đầu luôn hiện hình ảnh Tiêu thiếu gia và Nhất Nhất Phong Hà, hình ảnh Kỳ Lân và Phượng Hoàng cùng nhau gắn bó. . . . . .

“Có! Ta muốn nguyên liệu cấp 5! Nếu ngươi câu cá mà có, ta thu mua tất cả với giá cao!”

“Nhanh sống lại câu cá đi! Lần sau lại nhìn vợ của ta, ta thấy ngươi một lần giết một lần!”

Hai câu này, hiện lên trước mắt, rồi sau đó, hai điểm sáng rời đi, ngày càng xa. . . . . .

Cô đột nhiên ngồi dậy, hai tay chống trên giường ngây ngẩn một hồi, rồi sau đó, lấy laptop bên mép giường, khởi động máy, tải xuống, đăng nhập vào trò chơi lần nữa.

Nhân vật của cô vẫn còn ở trong nước, cô nhấn sống lại, bắt đầu câu cá lần nữa.

Nhân vật của cô vẫn còn thấp, nhỏ yếu thế kia, kỹ năng câu cá cấp một còn chưa đầy, nhưng anh lại muốn nguyên liệu cấp 5. . . . . .

Cô chọn một chỗ câu cá, bắt đầu luyện kỹ năng, từ cấp một đến cấp hai, tốn một giờ, lại từ cấp hai đến cấp 3, tốn hai giờ, cấp 3 đến cấp bốn, là ba giờ, cấp 4 đến cấp 5, là bốn giờ. . . . . .

Cô treo máy đi ngủ, nhưng đồng hồ sinh học lại tự động thức dậy, cách mỗi giờ, cô tỉnh một lần, xem kỹ năng có thăng cấp không, mỗi lần tỉnh lại còn nhìn tài khoản Tiêu thiếu gia có sáng hay không, cũng may, từ 12 giờ, tên của anh đã tối, chắc anh đã ngủ, mà 10 tiếng sau, kỹ năng của cô mới đạt tới cấp năm, gom đủ nguyên liệu cấp 5 anh muốn.

Nhìn lại, tên của anh đã sáng lên.

Cô gửi tin nhắn: nguyên liệu đã có, hiện tại có muốn không?

Anh rất kinh ngạc: nhanh như vậy? Ngươi thức suốt đêm?

Ừ. Cô trả lời.

Bên kia hồi lâu không nói gì, một lát sau, người đi tới bên cạnh cô, trực tiếp cùng cô gi¬ao dịch.

Một bên đưa nguyên liệu, một bên đưa tiền, đơn giản quả quyết.

Gi¬ao dịch xong, anh không nói lời nào dẫn Nhất Nhất Phong Hà rời đi.

Cô có chút khó hiểu, mặc dù cách màn hình,cô cũng có thể cảm thấy không khí này không đúng, là giá tiền cao, cho nên anh cảm thấy bị cái hố? Nhưng giá là chính anh đưa ra. . . . . .

Một lát sau, anh gửi tới lời mời gia nhập bang phái.

Cô chấp nhận, sau đó cô nhìn trong bang của anh một chút, không có tên vào quen thuộc, nhưng lại phát hiện từng người trong bang đều là tinh anh, còn cô….là một tay mơ. . . . . .

Cô nhắn tin riêng cho anh: Tại sao mời ta nhập bang?

Bên kia chậm chạp không trả lời. . . . . .

Cô cho là, anh sẽ không để ý đến cô, chuẩn bị thoát ra đi ngủ, bên kia liền nhắn lại: Cách làm việc ngốc nghếch của ngươi rất giống một người. . . . . .

“. . . . . .” Tim như bị va chạm, khiến lòng cô ê ẩm, thấy đau. . . . . .

Nhưng cô lại giả vờ không hiểu, cố ý tức giận hỏi, “Ta giúp ngươi, ngươi còn nói ta ngốc?”

Lúc này anh trả lời lại rất nhanh, “Không phải, ý của ta là, đã từng có một người, vì tìm nguyên liệu cho ta mà bận rộn suốt đêm.”

Đáp án của anh nằm trong dự liệu của cô, trên đời này, trừ đứa ngốc là cô, sẽ không còn ai khác. . . . . .

Cô lại một lần nữa thấy may mắn vì mình nữ giả nam. . . . . .

Nếu đã ngốc, cô đành giả bộ tiếp vậy. . . . . .

“Hết cách rồi, vì kế sinh nhai ! Tay mơ như chúng tôi đâu thể so với đại thần như các người, không cố gắng sao có thể kiếm được tiền!” Cô gửi lại.

Vậy mà anh lại gửi tới icon mặt cười, “Tới chỗ của ta, cam đoan ngươi trở thành đại thần!”

“Được được được! Nhờ đại thần ca ca che chở cho ta!” Cô càng diễn càng nhập tâm.

Sau đó, anh nói ở trong bang “Có người mới, mọi người mau hoan nghênh.”

Cô gửi một câu: Chiếu cố nhiều hơn.

Một đám người bắt đầu vẩy hoa tươi, vỗ tay gì gì đó, sau đó tự nhiên có người nhìn trang bị của cô, ở trong bang hô to, “Người mới Hạ Thiên này có phải có quan hệ đặc biệt gì với bang chủ không? Như vậy cũng có thể vào bang?”

Cô trầm mặc, không lên tiếng.

“Tương phùng thì là huynh đệ, xem trọng duyên phận, không có gì mạnh hay yếu, hãy chiếu cố thật tốt.” Anh gửi một câu như vậy, xem như hoàn thành nghi thức hoan nghênh.

“Đêm nay có thành chiến, nhớ rõ buổi tối cùng tiến lên, thống nhất chỉ huy.” Trong bang trưởng lão kết thúc nghi thức hoan nghênh , bắt đầu nói chính sự.

“Uh`m! Toàn thể tiến lên!” Tiêu thiếu ngắn gọn ra mệnh lệnh.

Thành chiến? Cô yên lặng thoát ra, hay là thôi đi...

Rồi sau đó, ném laptop qua một bên, không muốn nghĩ nữa, vẫn là nên đi ngủ, có vấn đề gì, tỉnh lại rồi tính...

Nào biết, cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng chuyện gặp anh trong trò chơi, chạng vạng, Ngô Triều lại tới nữa...

Cô nhìn mẹ Tưởng như hỏi, mẹ Tưởng đáp lại cô với ánh mắt bất đắc dĩ, cô đành phải chào hỏi với Ngô Triều, so với trước đây không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình.

Mẹ Tưởng vào nhà bếp, xem như né tránh, còn lại hai người bọn họ trong tiệm.

Ngô Triều cúi đầu, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Mà cô, thì không tiện chủ động nói chuyện, vì thế mở máy ra.

“Tiểu Hà.” Rốt cuộc Ngô Triều cũng gọi cô.

“Uh`m?” Cô nhẹ giọng đáp.

“Tiểu Hà, có phải tôi đã gây áp lực cho cô không ?” Anh hỏi.

“...” Cô không nói, chờ cậu nói.

“Tiểu Hà, cô đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ thấy cô và mẹ Tưởng là hai người phụ nữ, có chút việc sẽ gặp khó khăn, chúng ta lại là hàng xóm, bà con xa không bằng láng giềng gần, hàng xóm không giúp thì người nào giúp?” Ngô Triều nói khẽ.

“...” Có lẽ thật sự là cô suy nghĩ nhiều?

Lời cuối: Tưởng chỉ có nửa chương thui, nhưng nhờ có Tinh Di tìm giúp chị, cảm ơn em của chị nhiều nhiều, gửi em ngàn nụ hôn, moa moa moa ^^.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.