Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 306: Chương 306: Chương 304 : Đàn đứt có ai nghe




Editor: Hạ Y Lan

Thật ra thì bị cậu ấy nói như vậy, cũng có chút mất mặt, dù sao, cho tới bây giờ người ta đâu có thổ lộ, có vẻ là cô tự mình đa tình.

Chỉ là, không còn mặt mũi cũng đỡ hơn hậu hoạn về sau, dù cô nhạy cảm, hay Ngô Triều không muốn thừa nhận, cũng phải ngưng hẳn mọi khả năng, thế là tốt nhất.

“Tiểu Hà, lúc nhà trọ của tôi sửa sang lại, không phải cô đã giúp tôi nghĩ ra rất nhiều điểm quan trọng sao? Những cái này, khách đến đều rất thích, cô giúp tôi việc lớn như vậy, tôi rất cảm kích cô. Cho nên. . . . . .” Cậu có chút câu nệ, “Cho nên, tôi chỉ là muốn. . . . . . Chúng ta. . . . . . Có thể trở thành hàng xóm cũng là duyên phận, chiếu cố lẫn nhau chẳng lẽ không được sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười, “Có thể, đương nhiên được.” Cảm thấy hơi lúng túng, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngô Triều nói xong những lời này hình như cũng cảm thấy thoải mái, nhưng tiếp tục ở đây cũng không biết nói gì, vì vậy chỉ nói với cô, nhà trọ còn có chút việc, đi trước.

Rốt cuộc Diệp Thanh Hòa cũng có chút thời gian suy nghĩ lần gặp nhau của cô và Tiêu Y Đình trong trò chơi, phải dùng tâm trạng gì đối mặt đây.Ngồi trước máy tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trò chơi, phảng phất như đó là một cơ quan thần bí, chạm vào là có thể mở ra một thế giới khác. . . . .

Thế giới của Tiêu thiếu gia và Nhất Nhất Phong Hà, chẳng phải nên cất giấu mãi mãi sao?

Bỗng dưng, trong gió đêm truyền đến tiếng leng keng của đàn tranh cổ.

Bờ sông có một chủ quán rất có tài nghệ, khi màn đêm buông xuống sẽ tấu chút nhạc khúc, ví dụ như 《 Xuân Gi¬ang Hoa Nguyệt Dạ 》 hoặc là 《 Mai Hoa Tam Lộng , làm tiết mục trợ hứng cho tiệm, tạo không khí cho khách hàng.

Chân cô bất tiện, không biết những bài hát này xuất phát từ đâu, cũng không đi hỏi thăm, có một số việc, mờ mờ ảo ảo là đẹp nhất, biết quá cụ thể sẽ mất đi ý cảnh, hơn nữa, lúc trước, khi cô ngủ nghe được những khúc này, trong lúc mơ màng đã tự nghĩ là tiểu thư khuê các nhà ai, đến tháng khai hoa nở nhuỵ, tố khúc tương tư. . . . . .

Nghĩ và lắng nghe, cũng là một việc thú vị của cuộc sống ở Giang Nam.

Không biết, tối nay, sẽ tấu khúc gì?

Gió đêm hè nhẹ nhàng thổi đưa, đưa tới hương vị của trứng từ cửa hàng, mùi thơm mềm dẻo của bánh ngọt chưng gạo nếp, cũng không biết nhà ai, nấu ra hương vị thịt giò dầm tương, cô không cảm thấy những mùi vị này tục, đây là mùi vị của khói lửa, hương vị nhân gi¬an, gió sông Lý Đắc có chút vị này, mới là Gi¬ang Nam hoàn chỉnh.

Tiếng đàn, chậm rãi vang lên giữa chốn bụi trần, như gạt đi áng mây che khuất ánh trăng nhàn nhạt, như bao trọn tiểu trấn vào âm thanh cổ xưa của Giang Nam.

Mà hôm nay, bài hát vang lên, lại là 《 Uổng Ngưng Mi 》. . . . . .

Cô ngơ ngẩn. . . . . .

Vĩnh viễn cũng sẽ không quên một khúc tuyệt tấu năm mười tám tuổi ấy, réo rắt thảm thiết, nội liễm, thâm hậu, chấp nhất, cũng vĩnh viễn không bao giờ quên một lần nước mắt chảy đầy mặt kia. . . . . .

Một bên hoa nở vườn tiên, một bên ngọc đẹp không hoen ố màu, bảo rằng chẳng có duyên, vì sao lại gặp nhau kiếp này, bảo rằng chẳng có duyên, vì sao ai lại đổi thay lời nguyền. . . . . .

Một bên ngầm ngấm than phiền, một bên đeo đẳng hão huyền uổng công, một bên trăng rọi trên sông, một bên hoa nở bóng lồng trong gương. . . . . .

Không biết thân này thế nào, không biết giờ phút này ra sao, thậm chí, khúc hát cũng chẳng lọt tai, đến tột cùng là tiếng đàn hồ hay đàn tranh, lại càng không biết, con chuột đã mở trò chơi, núi cao chảy qua đám mây hồng, tiếng leng keng trong trò chơi cắt đứt tiếng đàn, cô rơi vào phồn hoa phố xá.

Dưới trời sao phố xá, đèn đỏ treo trên cao, người người nhốn nháo, cô đứng ở trong đám người, xa xa, mảng lớn hoa kim sắc bay nhanh như gió, tóc như tuyết, quần áo như máu, binh khí trong ngực là một Ngọc Cầm, cũng Hồng Quang chói mắt, như gào thét trước mắt cô, đi theo sau anh vẫn luôn là Nhất Nhất Phong Hà, cũng một thân hồng y như anh, vũ khí trong tay là “Trăng rằm” hồng đến muốn nhỏ máu. . . . . .

Thì ra trang bị tình lữ anh muốn làm tối qua. . . . . .

Thật đẹp. . . . . .

Ngay cả vũ khí cũng biến hóa thành bề ngoài tuyệt mỹ như thế . . . . .

Mở bảng xếp hạng, một thân Hồng Y như máu đứng đầu bảng, mà sau khi đổi vũ khí, tâm tình của anh lại viết: đàn đứt có ai nghe. . . . . .

Năm chữ, đánh trúng nội tâm mềm mại của cô.

Lòng cô lại lắng đọng lại. . . . . .

Phảng phất như trở lại năm mười tám tuổi, thiếu niên ngang ngược dẫn cô bay qua Thiên Sơn, u buồn xúc động như đứa trẻ, cô độc tấu đàn nhị. . . . . .

Khóe mắt ẩm ướt, cũng không phải là nước mắt chua xót, đáy lòng nhẹ nhàng kích thích, xao động, nháy mắt, thế giới như được khai sáng trở nên tươi đẹp. . . . . .

Đàn đứt, cũng có người nghe, ở góc rất xa, ngay bên cạnh anh, lẳng lặng lắng nghe. . . . . .“Thành chiến! Nhanh chóng tập họp!” Trưởng lão trong bang thay anh ra lệnh.

. . . . . .

Vốn cô kiên quyết không muốn đấu , nhưng sao cô dám nói? Nhưng lúc này cô lại thay đổi chủ ý, chỉ là bởi vì câu đàn đứt có ai nghe. . . . . .

Cô đeo tai nghe, chỉ nghe mọi người nói chuyện trong kênh.

Tiến vào trong bang, thành chiến sắp tới, bọn họ kiểm lại nhân số, không biết ai nói một câu, “Ah, hôm nay Đại Tỷ của chúng ta không login?”

Rồi sau đó, trong kênh liền vang lên tiếng nói quen thuộc, “Tùy tiện tìm người tăng máu là được!”

Trấn định, lạnh nhạt, không có tình cảm. . . . . .

Quen thuộc như vậy, quen thuộc như chưa từng rời khỏi cô, vẫn ở bên tai cô than nhẹ cười yếu ớt, rồi lại xa lạ như thế, âm thanh xa lạ rõ ràng bên tai, nhưng lại cách đâu chỉ Thiên Sơn Vạn Thủy. . . . . .

Trong phút chốc, nước mắt vọt vào hốc mắt. Cô che miệng lại, không ngừng thút thít , cô không biết, là bởi vì lại một lần nữa nghe được giọng nói này, hay bởi vì sự xa lạ mà quen thuộc này. . . . . .

Người năm đó cười lên như ánh mặt trời rực rỡ, người con trai nóng nảy hay nổi trận lôi đình?

Sao lại?

Trong kênh người nói chuyện không ngừng: người nào đi tăng máu cho lão đại?

Trong bang còn nhiều Đại Hoa, mặc dù chức danh nghề nghiệp của cô cũng là Hoa, nhưng không tới phiên tiểu tử tôm tép như cô , cô mới cấp 30. . . (Hoa : người bơm máu). .

Cố tình lạo có người nói tên cô: lão đại nói, tùy tiện tìm người, vậy hãy để cho đóa Tiểu Hoa kia đi đi!

Sau đó mọi người đều cười.

Cười như vậy rõ ràng là cười giỡn, cô mới cấp 30, còn chưa lên chiến trường đã lên đường rồi. . . . . .

Cô im lặng, không lên tiếng.

Trong tai nghe, lại truyền đến giọng của anh, không lo không sợ, hai chữ, ngắn gọn nhưng hữu lực: cũng được!

“Lão đại, thật sự để Hạ Thiên theo à? Ngài không sợ chết nhanh sao! Mất thành thì ngài sẽ hối hận đấy!”

“Bỏ không được. . . . . .” Anh nói, tự tin kèm theo mấy phần lười biếng.

“Ah, tiểu Hạ trời ơi? Ở đây, tại sao không nói chuyện? Ra ngoài nói một câu ! Lão đại bổ nhiệm ngươi làm ngự dụng hoa cho ngài ấy kìa!” Có người gọi cô.

Tất nhiên cô sẽ không nói chuyện, nước mắt mơ hồ, viết: ta không có mic, chỉ có thể nghe, không thể nói.

Có người liền cười: không phải đâu! Hạ Thiên! Không phải là nữ chứ! Trốn tránh làm gì!

Cô lười giải thích, cũng không có đi theo tăng máu cho anh, cô biết bọn họ chỉ là trêu chọc cô mà thôi, cô nhỏ yếu như vậy, làm sao có thể lên thành chiến, trong lòng cô đang rất buồn phiền, anh cần người tăng máu. . . . . . Nói cách khác, Nhất Nhất Phong Hà bên cạnh anh—— một Hoa mạnh nhất chỉ là bài trí mà thôi. . . . . .

Hơn nữa, mọi người trong bang đều biết?

Mặc dù, ngày hôm qua cũng đã đoán như vậy, nhưng giờ phút này nghĩ thấu triệt, trong nội tâm lại chua xót khó nhịn, từng khoảnh khắc gặp gỡ anh xuất hiện trong đầu, vô luận bọn họ mặc áo trắng như tuyết, hay hồng y như máu, mỗi lần gặp lại, nàng đều theo anh, đi khắp Thiên Sơn, đạp khắp vạn thủy. . . . . .

Một khắc kia, cô có một loại xúc động mãnh liệt , chính là đăng nhập vào Nhất Nhất Phong Hà. . . . . .

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, cô làm sao dám?

Thế nhưng bị xúc động điều khiển, cô vẫn làm một chuyện không nên làm, đóng cửa sổ, trở lại trang chủ, vào đăng ký tài khoản, nhập tên : yiy¬ifenghe.

Điền thông tin xong, Hệ thống thông báo : tên người dùng đã được sử dụng. . . . . .

Quả nhiên, vẫn là tài khoản đó. . . . . .

Trở lại trò chơi, tâm lại loạn. . . . . .

Lung lay mơ hồ, nhẹ nhàng từ từ, nắm con chuột, đi dạo ở ngọn đèn dầu chập chờn trong thành Đông Du, mở từng cửa hàng, rồi đóng, mở cái tiếp theo, rồi lại đóng, nhưng mà một chút cũng không thấy rõ trong tiệm người ta đang bán cái gì. . . . . .

Bên tai tràn ngập âm thanh trong bang, huyên náo, hỗn loạn, ồn ào không phải là sở thích của cô, nhưng lại không bỏ được tai nghe, chỉ vì, ở nơi này thỉnh thoảng sẽ có một hai tiếng, là giọng nói cô muốn nghe, mặc dù hỗn loạn, mặc dù hồn phách cô có một nữa rời thân thể, nhưng cô vẫn có thể chuẩn xác từ trong những tiếng huyên náo kia nhận ra anh. . . . . .

Một nửa hồn phách theo Hạ Thiên đi dạo trong thành, một nửa lại đang lay động, cho đến khi thành chiến kết thúc, tin chiến thắng chặn tầm mắt cô, bang bọn họ lại một lần nữa chiến thắng, anh tiếp tục làm Thành chủ, mà cô, làm thành viên trong bang, cũng được phần thưởng rất lớn.

Âm thanh hỗn loạn, dần dần thở bình thường lại, chỉ có mấy người vẫn còn ở lại nói chuyện phiếm, cũng có người nhớ đến cô, hỏi tiểu Hạ Thiên vẫn còn chứ?

Cô đang lấy phần thưởng hợp lại, nghe câu hỏi, vội vàng viết chữ trả lời: vẫn còn ở đây.

“Tại sao ngươi không đi thành chiến ?”

Cô thành thật trả lời: Cấp ta thấp, chiến lực cũng thấp, không được ….

Bọn họ liền cười, “Không sao , buổi tối chúng ta luyện cấp, không ngại dẫn ngươi, ngươi cùng đi thôi.”

Người ta nhiệt tình như vậy, theo lý cô không nên cự tuyệt, nhưng cô đã không phải là đứa trẻ mười mấy hai mươi tuổi, lại nói, cô cũng không thể vì luyện cấp mà không chú ý thân thể mình, vì vậy đáp: cái này. . . . . . Không được …, thật xin lỗi, ta không thể thức suốt đêm.

Bọn họ lại cười, “Có phải còn là học sinh không? Ba mẹ không cho?”

Cô tùy tiện nói một câu xong việc.

Bọn họ cũng không miễn cưỡng cô nữa, ngược lại nói những thứ khác.

Trong bang, tiếng anh lại vang lên: các vị, ta out.

Chỉ một câu đơn giản như vậy, nói xong, trong kênh nói chuyện đã không còn tên của anh, mà mọi người trong bang nói câu “ngủ ngon” vẫn chưa hết.

Đối với việc anh đột nhiên biến mất như vậy, hình như mọi người đã quen, mà không có anh, cô đợi tiếp cũng không ý nghĩa gì, cũng lẳng lặng, thoát khỏi.

Trong trò chơi, tên của anh vẫn sáng như cũ , ở trong danh sách bạn tốt của cô,sự tồn tại đặc biệt.

Nói đặc biệt, là bởi vì, bạn tốt của cô, thật ra thì chỉ có mình anh. . . . . .

Đang nhìn tên anh ngẩn người, hộp thoại nói chuyện riêng nhấp nháy: ngươi đưa tài khoản cho ta, buổi tối ta luyện cấp cho ngươi.

Ah? Tay chân cô luống cuống.

“A” cái gì? Cho ta! Chẳng lẽ ta còn trộm tài khoản của ngươi sao? Anh có chút không nhịn được ra lệnh cô.

Không phải cô sợ anh trộm tài khoản. . . . . .

Sao cô có thể đưa tài khoản cho anh?

Bây giờ trò chơi đều cần chứng minh! Chứng minh danh phận!

“Cám ơn, ta không phải ý này, chỉ là không cần !” Cô vội vàng nói.

Anh liền không nói gì nữa. . . . . .

Cô kinh hoảng chưa tiêu, tim vẫn đập bịch bịch, trong bụng còn đang suy nghĩ, tại sao đột nhiên chú ý đến con tôm nhỏ như cô? Còn phải luyện cấp cho cô? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì cô thức suốt đêm câu cá cho anh nên muốn báo đáp sao? Nhưng nghĩ lại, cô càng thêm kinh hãi chảy mồ hôi lạnh: Cô mới nói gì trong bang? Nói cô không thể thức suốt đêm! Thế chẳng phải tối qua cô thức suốt đêm hay sao? ! Trước sau mâu thuẫn !

Mồ hôi đang chảy ròng ròng , anh nói lần nữa : tới đây, ta dẫn ngươi luyện một giờ.

“. . . . . .” Cô cảm thấy không thể cự tuyệt nữa, nói chuyện quá kiểu cách sẽ khiến người ta nghi ngờ, vì vậy theo tọa độ của anh, đi.

Đâm đầu xông thẳng vào bản đồ của anh, gia nhập vào cuộc chiến, còn chưa bắt đầu đánh quái vật, đã chết. . . . . .

“Ở một bên là tốt rồi!” Anh nói, hơn nữa gửi tới lời mời tổ đội.

Cô lập tức sống lại, đón nhận thành đội, ngồi bên cạnh.

Một đàn quái đang bao vây anh, Ngọc Cầm nằm ngang, từng đợt tiếng đàn bắn ra, những quái vật kia chạm được ánh sáng liền hét lên rồi ngã gục.

Còn Nhất Nhất Phong Hà, cứng đờ đi theo phía sau anh, hạt châu đỏ bừng ở trong tay nàng sáng quắc rực rỡ, nhưng không thấy nàng ra chiêu thức, nói cách khác, Nhất Nhất Phong Hà cũng như cô, là tới hưởng kinh nghiệm từ anh. . . . . .

Cô nhìn kinh nghiệm tăng thật nhanh, cô nghĩ, một giờ bay lên hai cấp cũng không thành vấn đề.

Cô ngồi dưới đất tĩnh tọa, ánh mắt si ngốc chăm chú nhìn lên cái đó người đánh đàn , dần dần, người nọ thế nhưng hóa thành mặt của hắn, tóc dài như tuyết, Hồng Y tung bay, đùa bỡn cây đàn trong tay, anh như vậy, diễm như đào yêu, rồi lại lãnh nhược băng sương. . . . . .

Bỗng nhiên cô cảm thấy tuổi mình như nhỏ lại, giống như cô bé mười mấy tuổi, tâm như đang ngưỡng mộ thần tượng, mù quáng mà ngây dại. . . . . .

Nhưng cô nguyện ý vì anh mà si dại, vì anh mà ngây ngốc, một nháy kia, tịnh tâm lại, không thể làm cho mình rối rắm, tại sao phải rối rắm chứ? Vượt qua sống chết, có thể lần nữa xa xa ngắm nhìn, là trời cao ban ơn cho cô, không cần làm rõ, không cần đến gần hơn, chỉ cần như vậy, lấy một thân phận khác tồn tại bên cạnh anh, xa xa ngưỡng mộ anh, xa xa lắng nghe anh là đủ. . . . . .

Anh hai, dây đàn mặc dù đứt, không có người nghe, vẫn còn em ở đây, vĩnh viễn bên cạnh anh, cùng ngươi, đến tận cùng thế giới. . . . . .

Vừa nhìn anh, vừa nhìn vào góc thời gi¬an, một tiếng, chỉ trong nháy mắt, nhưng anh lại giống như quên mất, vẫn mang cô theo.

Cô nghi ngờ viết chữ hỏi anh: lão đại, ngươi có ở đây không?

Không đáp lại. . . . . .

Cô lại hỏi một câu.

Đợi vài phút, vẫn là không trả lời. . . . . .

Xem ra, là treo máy rồi . . . . .

Trong bang có người gọi anh: lão đại, ngài còn ở đây chứ? Tới đây đi! So với treo máy mau hơn!

Tất nhiên cô cho rằng anh không ở đây, nghĩ tới người nàygọi anh, chứng tỏ anh cũng thường xuyên thức suốt đêm, do dự, hay là thay anh trả lời: hình như treo máy rồi.

Người nọ thật bất ngờ: ngươi cùng lão đại ở chung một chỗ.

Ừ. . . . . Cô trả lời, mặt lại không tự chủ được có chút nóng. . . . . .

Tiểu tử! Được ! Chúng ta dẫn ngươi, ngươi không cần, leo lên lão đại! Có người trêu chọc cô.

Chẳng lẽ muốn cô nói, là lão đại không mang cô theo là không được? Như vậy hình như không có tình người. . . . . . Nghĩ ngợi liên tục, nàng ở trong bang lên tiếng: các người thường thức suốt đêm sao? Như vậy đối với thân thể không được, thật, về sau tất cả mọi người đừng như vậy.

Thật ra thì lời ngầm cô muốn nói là, chính các ngươi thức suốt đêm thì cũng thôi đi, làm ơn đừng lôi kéo lão đại được không?

Bọn họ cả cười: Hạ Thiên, sao thấy ngươi giống phụ nữ thế! Sẽ không thật là nữ chứ?

“. . . . . .” Cô quyết định không nói, nói nhiều dễ phạm sai lầm. . . . . .

Mà lúc này, đột nhiên toát ra một nói câu kim quang lấp lánh: tối nay không được rồi, ta mang Hạ Thiên một canh giờ bây giờ out đây, ngày mai có chuyện.

Là anh. . . . . .

Màu sắc Thành chủ nói chuyện là màu vàng, không cần nhìn tên cũng biết. . . . . .

Trong đầu cô ầm một tiếng, anh ở đây! Ở đây lúc nào! Có nhìn thấy lời cô nói không?

Cô vội vàng nói chuyện riêng với anh: lão đại ngươi ở đây à, đến đây lúc nào?

“Ta vẫn luôn ở đây, một phút cũng chưa đi!” Anh nói.

“. . . . . .” Xong rồi, vậy nhất định anh đã nhìn thấy, hiện tại ngẫm nghĩ, cô nói câu kia có chút không thỏa đáng. . . . . . “Vậy ta bảo ngươi sao ngươi không trả lời ta?” Cô có cảm giác đến chết cũng phãi vùng giãy. . . . . .

“Vẫn bận đánh quái , thiếu chút nữa chết, ngươi ngồi ngu ở đó cũng không tăng máu cho ta!”

Phải ha. . . . . . Cô một mực làm hoa si, căn bản không chú ý tới máu của anh, cũng hoàn toàn quên mất nghề nghiệp của mình, mặc dù không đủ lớn mạnh, PK cũng không giúp được gì, nhưng lúc anh đánh quái vẫn còn chút tác dụng. . . . . .

Tại sao, lần này gặp lại, cô hoàn toàn không có phong phạm của năm đó? Cảm giác giống như một tiểu tử nhỏ yếu, còn bị vầng sáng của đại thần làm thành hoa si, tâm lý cô thật sự trở về mười mấy tuổi ư?

Diệp Thanh Hòa, ngươi 30 rồi !

“Ta chuẩn bị out, ngươi thăng hai cấp sao?” Anh hỏi.

“Ừ, hai cấp nhiều hơn một chút.” Cô nói, “Cám ơn ngươi.”

“Khách khí, ta nên cám ơn ngươi! Tối hôm qua cực khổ.”

“. . . . . .” Nhất định anh cảm thấy, cô không thể thức đêm, nhưng vì câu cá cho anh mà chịu khổ, bỏ ra công sức rất lớn? Vì đền bù sơ hở cô tạo ra, cô mau nói, “Lão đại, nếu muốn cám ơn ta, cũng không cần dẫn ta thăng cấp khổ cực như vậy, cho nhiều chút tiền là được! Lúc ta thiếu thì tài trợ cho ta một chút, đánh tới có trang bị nghĩ tới ta một chút, ta nhất định vui vẻ nhận!”

Cô tin chắc, cô nói như vậy, hoàn toàn không là phải là giọng điệu của Thanh Hòa, anh sẽ không nghi ngờ.

“Ừm! Ta out, ngủ ngon!” Anh lập tức lạnh nhạt , thoát ra. . . . . .

Hai ánh sáng trước mắt biến mất, cô thở một hơi, trong bạn tốt, tên của anh đã xám xịt. . . . . .

Cô cũng thoát khỏi trò chơi, nhiệm vụ hôm nay cũng không làm, trên thực tế, đối với trò chơi cô cũng không có quá nhiều hứng thú, có lẽ, mỗi ngày lo-gin, chỉ vì nhìn người kia nhiều một chút thôi. . . . . .

Sau khi thoát ra, trang chủ đăng ký tài khoản vẫn chưa đóng, lòng cô lần nữa bị một ý tưởng chiếm lấy, mà ý nghĩ này không biện pháp ngăn cản . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.