Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 307: Chương 307: Chương 305




Hạ Y Lan

Cô nắm con chuột, lại khẩn trương lần nữa, tự nhủ, thử một lần, thử một lần thôi, không đến một phút đâu. . . . . .

Cô mở lại trò chơi, đánh yiy¬ifenghe vào mục tài khoản, mật mã: erge250. . . . . .

Âm nhạc vang lên, cô đăng nhập trò chơi thành công. . . . . .

Trong đầu cô chỉ còn một mảnh mơ hồ . . . . .

Nhất Nhất Phong Hà còn đứng dưới ánh trăng trên cánh đồng tuyết —— nơi anh mang cô đi đánh quái, một bộ Hồng Y, tóc bạch kim bay múa, Hồng Châu xoay động trong tay, nổi bật lên một đôi mắt đen sáng. . . . .

Cô ngừng thở, lòng rối loạn.

Giật giật con chuột, Hồng Y liền nhẹ nhàng bay động trên cánh đồng tuyết, hạt châu chuyển động trong tay tỏa ra hào quang bảy màu, mái tóc như cũng tràn đầy sức sống. . . . . .

Đây là lần đầu tiên cô thấy Nhất Nhất Phong Hà di chuyển, không còn là con rối, không còn là cái bóng . . . . .

Cô nhấn kỹ năng đánh quái, một đóa hoa sen vàng khổng lồ nở rộ sau lưng, cánh hoa mở rộng, ánh sáng bắn ra bốn phía, chiếm cả màn ảnh, cũng sắp chiếu lên cánh đồng tuyết rõ như ban ngày, đây cũng là kỹ năng lúc trước của cô. . . . . .

Cô không dám ở lại lâu, lập tức lo¬gout, sợ lộ một chút dấu vết.

Tắt máy vi tính, cô vẫn không thể bình tĩnh.

Cả đời của cô, tỉnh táo có, lý trí có, cho dù lúc cô mười sáu hay mười tám tuổi, cũng không rối loạn thế này, đến cùng, cô bị làm sao vậy?

“Mẹ Tưởng.” Cô kêu.

“Tới, muốn ngủ sao?” Mẹ Tưởng hỏi cô.

“Dạ.” Cô đè ngực, hai má lại nóng dần lên. . . . . .

“Đi thôi.” Mẹ Tưởng đẩy cô trở về phòng ngủ, giúp cô tắm, thay quần áo, muốn dìu cô lên giường.

“Mẹ Tưởng, không cần, con muốn hóng gió một chút, có chút nóng, tự con đi ngủ là được.” Cô chuyển động xe lăn, đi tới bên cửa sổ, sau khi tắm xong, cảm giác nóng bức trên mặt cũng bớt một chút.

Gió sông mát mẻ thổi qua, thổi lên mặt, vô cùng thoải mái.

Cô thở một hơi, cảm thấy có lẽ lúc này mình phải ăn đá bào, mới có thể hạ nhiệt độ trên mặt xuống được. . . . . .

Ngoài cửa sổ, từng chiếc mui thuyền xuyên qua không ngừng, trên đầu thuyền, một đôi tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt, người con gái tựa vào khuỷu tay người con trai, ngưỡng mặt nhìn người con trai mỉm cười ngọt ngào, người con trai thuận thế hôn xuống. . . . . .

Cô nhìn bật cười, hình ảnh như vậy tốt đẹp biết bao, tình yêu đang sâu đậm, nên không có gì cố kỵ.

Mà cô sẽ không vì tức cảnh sinh tình mà thấy chua xót hay hối tiếc, không ai hiểu được tâm tình tối nay của cô, sống sót sau tai nạn, sống chết gặp lại, gặp lại tuyệt đối là một chuyện vui sướng, cho dù có thể đến gần hay không. . . . . .

Loại hung phấn này cứ chiếm lấy cô, đây mới là nguyên nhân cô không ngủ được. . . . . .

Diendanlequydon.com

Cứ thế. Một đêm ngủ không yên giấc, ngày hôm sau dậy thật sớm, chuyện đầu tiên làm chính là mở máy tính, đăng nhập trò chơi, hơn nữa còn lập tức mở danh sách bạn tốt, người bạn duy nhất, vẫn chưa lên. . . . . .

Cô có chút mất mát, trong giây lát liền nhớ tới, tối qua anh nói, hôm nay có chuyện. . . . . .

Cô không khỏi cười nhạo mình, đang làm gì đây? Cứ như mối tình đầu vậy?

Lắc đầu một cái, thanh thản ổn định chơi trò chơi của mình, nói là an tâm, nhưng làm sao có thể an tâm? Qua một trận liền mở ra danh sách nhìn một chút, vậy mà, suốt cả một ngày, cô không thấy anh đăng nhập . . . . .

Mắt thấy gần đến tối, đoán chừng anh sẽ không xuất hiện, nhớ anh đường đường là Đại Luật Sư, làm sao có thời gian ngày ngày ngâm mình trong trò chơi?

Vì vậy logout, có một cô bé tới tiệm mua đồ, nhìn trúng một quyển sổ có buộc chỉ mà cô tự làm, cô mỉm cười tiến lên kêu.

Cô bé rất thích quyển sổ này, hỏi cô có còn cái nào giống như vậy không, cô bé muốn mua một cái giống nhau cho bạn tốt của mình.

Nhưng thật đáng tiếc, đồ của cô mỗi loại chỉ có một kiện.

Cô bé có chút tiếc nuối, nhưng vẫn mua, sau đó chọn một quyển khác cho bạn mình.

Khách hàng đi, cô vẫn còn đắm chìm trong trò chơi, cảm thấy giờ mình không biết làm gì, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh là đêm qua cô đăng nhập vào tài khoản Nhất Nhất Phong Hà đứng ở cánh đồng tuyết, quần đỏ bay múa, tóc bạch kim giương nhẹ, trong lòng khẽ động, liền tìm chuyện để làm.

Trở lại phòng ngủ, lấy giấy trên bàn, bắt đầu vẽ tranh.

Vẽ ánh trăng trên cánh đồng tuyết, vẽ cô gái Hồng Y tóc bạch kim, vẽ Phượng Hoàng kim. . . . . .

Trong đầu có đầy đủ hình ảnh, nam tử mặc áo hồng cưỡi hỏa Kỳ Lân cùng cô gái kết bạn đạp tuyết mà đi, mái tóc bạch kim tung bay, tay nâng Ngọc Cầm, đạp hỏa mà tấu lên chương nhạc hoa lệ. . . . . .

Cô cũng không phải hay vẽ người, chỉ là khi còn bé mẹ đã chỉ qua một chút lối vẽ tỉ mỉ, tự tiêu khiển, cầm đi ra ngoài sẽ làm trò cười cho người trong nghề, nhưng cô lại vẽ rất nghiêm túc, linh cảm trong lòng mênh mông, cứ vẽ liền một mạch, đến nỗi, mẹ Tưởng nói Ngô Triều đến tìm cô, cô cũng không muốn để bút xuống.

“Tiểu Hà, Ngô Triều đến tìm con, đang chờ con đấy, ” Mẹ Tưởng thúc giục cô.

Cô đành để bút xuống , mặc cho mẹ Tưởng đẩy cô ra ngoài.

Ngô Triều vừa thấy cô ra, hớn hở ra mặt, quơ quơ vật trong tay, “Tiểu Hà, cô đoán xem tôi mang gì đến cho cô?”

“Cái gì?” Cô cũng không có hứng thú quá lớn, lễ phép hỏi. Chỉ là thùng nhỏ mà thôi, bên trong chứa cái gì? Cá?

“Cô xem!” Cậu đưa thùng đến trước mặt cô.

“Tiểu Ô Quy!”Cô thất thanh than nhẹ.

“Đúng vậy!” Anh thấy vẻ mặt của cô, biết cô thích, cũng rất vui mừng.

“Ở đâu cậu có?” Cô hỏi, “Làm sao cậu biết tôi thích Tiểu Ô Quy?”

Cậu cười ha ha, “Tôi biết mà, cô nhìn tiệm của cô xem, rất nhiều đồ đều là tiểu Ô Quy, giá cắm nến, tranh, huy chương, móc chìa khóa, lần trước tôi còn nhìn thấy cô khắc con dấu Ô Quy.”

“. . . . . .” Qủa thật cô biểu hiện rất rõ ràng. . . . . . “Cám ơn. . . . . Cậu mua bao nhiêu? Tôi trả lại cho cậu!”

Cô gọi mẹ Tưởng, bỏ Ô Quy vào cái thùng nhà mình, trả tiền cho Ngô Triều.

“Không cần đưa tiền ! Thật không cần! Một con Ô Quy mà thôi, cũng không đáng vài đồng tiền! Chúng ta đừng quá xa lạ!” Cậu gấp gáp nói.

Mắt thấy Diệp Thanh Hòa vẫn trả tiền cho cậu, cậu càng nóng nảy hơn, “Tiểu Hà, cô đưa tiền, tôi sẽ tức giận, chúng ta không phải đã nói là làm hàng xóm tốt sao? Lần tới, tôi sửa chữa nhà trọ cũng cần tham khảo cô, chẳng lẽ tôi cũng phải trả phí cho cô sao?”

Diệp Thanh Hòa thấy cậu như thế nói, cũng đành thôi, liên tục nói cám ơn.

Lúc này Ngô Triều mới vui mừng, “Vậy là đúng rồi! Tôi về trước, không làm trễ nãi cô nghỉ ngơi!”

Ngô Triều cũng biết rõ bệnh của cô , biết cô phải nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa buổi tối không được thức lâu.

“Ừ, gặp lại, cám ơn!” Cô nói cám ơn lần nữa.

Diendanlequydon.com

Sau khi Ngô Triều đi, linh cảm vẽ tranh của cô cũng bị cắt đứt, cúi đầu sờ Tiểu Ô Quy, Tiểu Ô Quy rụt cổ một cái, bộ dáng kia, làm cô nhớ đến Nhất Nhất trong nhà. . . . . .

Nhất Nhất có khỏe không? Anh vẫn cưng chiều Nhất Nhất chứ? Đi làm về còn cùng Nhất Nhất nói chuyện không?

Có chút phiền muộn, càng nhiều hơn là nhớ, đó là tư vị tưởng niệm. . . . . .

So với nhớ nhung trong quá khứ không giống nhau, lúc ở Mỹ, cũng rất nhớ, nhưng thời điểm kia, có chút bi thương, ân oán tình cừu có quá nhiều rối rắm, ngay cả khi đó muốn hoàn toàn để xuống, vậy mà, càng muốn buông xuôi, nội tâm lại càng vướng mắc. . . . . .

Mà lúc này, chỉ là nhớ nhung mà thôi, yên tĩnh, bình thản, ấm áp, như mặt hồ bằng phẳng, như nước sông tĩnh lặng, trái timnhộn nhạo, chỉ có tốt đẹp cùng ấm áp. . . . . .

Cô nghĩ, cô bây giờ, mới chính thức buông bỏ. . . . . .

Ở một nơi anh không nhìn thấy, để xuống mọi chuyện ngày trước, lòng bình tĩnh hồi tưởng những ký ức ấm áp kia, nhớ giọng nói của anh, có lẽ, đây là tất cả sự sống cho quãng đời còn lại của cô. . . . . .

“Mẹ Tưởng.” Cô nhẹ nhàng nói, “Thả tiểu Ô Quy này vào phòng tắm giùm con.”

“Thả ở đó? Có được không?” Mẹ Tưởng hỏi.

“Không sao.” Có lẽ Ô Quy ở trong mắt mọi người đều là vật thể sống, nhưng cô xem như con rùa nhỏ mà thôi, “Mẹ tưởng, nó có tên , gọi là Nhất Nhất, dì gọi nó là Nhất Nhất đi.”

“Được rồi ….!” Mẹ Tưởng cưng chiều cô, mỗi câu cô nói mẹ Tưởng đều vui vẻ nghe, “Nhất Nhất, chúng ta đến phòng của mình nào!”

Cô nghe xong lại hơi cười, mở máy lần nữa, lòng luôn nhớ một việc, muốn xem xem anh có tới không.

Đã là buổi tối, theo quy luật làm việc của anh, hẳn là về nhà rồi, nhưng tên anh vẫn tối.

Không xuất hiện sao?

Cô ở trước màn hình do dự, cuối cùng, hỏi một câu trong bang, “Buổi tối, Lão Đại thường không tới sao?”

Rất nhanh, trong bang có người nói tiếp, “Ngươi tìm Lão Đại có chuyện gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.