Sau đó bọn họ còn nói gì nữa, nhưng Diệp Thanh Hòa cũng nghe không vào, tiếng toa tàu xình
xịch đã lấn át tất cả, tiếp theo đó, tất cả mọi âm thanh đều trở nên mơ
hồ, cuối cùng, cái gì cũng không nghe thấy, cô chìm vào mộng đẹp. . . . . .
Một lúc lâu sau, cô lại bị một những tiếng kêu la đánh thức, phục vụ viên trên xe lửa đang đẩy xe đồ ăn đến các toa để chào mời.
Cô mở mắt ra, không biết từ lúc nào Giao Chân Ngôn đã trèo lên chiếc
giường đối diện ngủ, giờ phút này cũng đã tỉnh lại, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn cô không chớp.
Có lẽ ngụy trang đã quen, mỗi lần có
người nhìn mình chằm chằm thời, cô đều không khỏi cảm thấy hoảng hốt,
chuyện đầu tiên muốn làm là đi tìm mắt kính. Đối với chiếc kính này, đã
sinh ra tính ỷ lại, giống như chỉ cần đeo nó vào liền khoác thêm được
một tầng phòng hộ, có thể giữ vững trấn định.
Nhưng, sờ sờ ở bên gối, lại không thấy nó đâu, vôi vàng chống người lên tìm.
"Tìm cái gì?", cậu ta thấy thế liền hỏi.
"Kính! Kính mắt của tôi không thấy đâu cả!", cô khẽ vuốt vuốt tóc mái rối loạn nói.
Cậu ta linh hoạt nhảy xuống giường, lần mò trên mặt đất tìm cho cô.
Nhất thời chưa tìm được, cô đã nhìn thấy trước, chỉ vào góc dưới giường: "Ở kia!".
Cậu ta nhìn cô một cái, rồi nhặt lên, đưa cho cô.
Cô lập tức đeo lên, lại sửa lại tóc mái một chút, giờ mới yên lòng.
"Xuống ăn cơm tối!", cậu ta liền nói với cô.
"Ừm!", cô dời xuống cuối giường, chuẩn bị trèo thang xuống.
Cậu ta vẫn theo thường lệ, đi tới dưới chân che chở cho cô.
Cô vừa rời giường, đã cảm thấy đầu có chút nặng, vừa xuống thang gác, cảm thấy choáng váng liền ập tới.
Cô thầm kêu không tốt, thể chất của cô vẫn luôn luôn yếu ớt, bình thường
ngàn cẩn thận vạn cẩn thận chỉ sợ ngã bệnh. Hôm nay vội vã lên đường, cả người đổ đầy mồ hôi, mà máy điều hòa trên xe lửa lại để nhiệt độ quá
thấp, giường trên nhiệt độ còn thấp hơn nữa, cứ như vậy liền ngủ , có lẽ là bị cảm. . . . . .
Cô nắm chặt tay vịn, tận lực ổn định thân thể của mình, nhưng choáng váng vẫn đánh tới, cơ hồ là hụt chân, muốn ngã xuống.
Cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, cũng may, không bị ngã nhào ra đất, mà
được Giao Chân Ngôn ôm lấy, vững vàng đặt cô ngồi lên trên trên ghế nhỏ
bên cửa sổ.
Trừ Tiêu Y Đình ra, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc
thân mật với người khác phái, tuy trấn định đã quen, cũng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt tới mang tai.
Giao Chân Ngôn ngược lại là một
chính nhân quân tử, không mượn cơ hội này mà chấm mút cái gì, chỉ đặt cô ngồi xuống, rồi sau đó tìm kiếm giày của cô ở xung quanh.
Giầy sớm đã bị qua người khác đá vào dưới gầm giường, cậu lấy ra ngoài, đặt ở trước mặt cô, muốn đi vào cho cô.
Khi mắt cá chân của cô bị cậu ta cầm lấy liền dùng sức rụt về một chút,
nhưng, ngón tay của cậu ta thực khỏe, không thể tránh thoát, bị cậu ta
đặt giày vào chân, rồi sau đó, đưa ngón tay hơi đen thô ráp thắt dây
giày lại.
Chuỗi hành động này quá nhanh, cô không có kịp phản ứng, đến khi ý thức ra thì một bên chân đã gọn gang nằm bên trong giày rồi.
Cậu ta cầm chiếc thứ hai lên chuẩn bị đi vào cho cô, nhưng lúc này, cô
không thể nhún nhường được nữa, cúi người xuống, đoạt lấy giầy trong tay cậu ta, vội vàng đi vào chân mình.
Cậu ta đứng lên cười cười.
Giao Chân Ngôn cậu chỉ quỳ xuống đất lạy trời, lạy cha mẹ, cũng chưa từng cúi đầu trước bất kỳ người nào khác.
Đây là lần đầu tiên cúi người phục vụ người khác, lần đầu tiên mang giày
cho một cô gái, cậu thầm nghĩ, đây cũng là người duy nhất, đời này sẽ
không có thứ hai. . .
Đợi cô đi giày xong lúc ngẩng đầu lên, mặt vẫn còn đỏ ửng.
Điều này làm cho cậu ta cảm thấy thật vui vẻ.
Sư phụ của cậu, lúc nào cũng ra dáng của tiểu đại nhân, chín chắn, cẩn
trọng, cả ngày bày ra khuôn mặt nghiêm túc, đối với mọi người, bao gồm
cả cậu ta nữa cũng đều thanh thanh đạm đạm , nếu không sao cậu ta lại so sánh cô với Tiểu Long Nữ trong cổ mộ đây? Thì ra là, cô gái này cũng có thời điểm ngây thơ như vậy . . .
Cô vốn nên có dáng vẻ này, dù sao, cô mới mười sáu tuổi, không phải sao?
Cậu cười cười, cúi người nói nhỏ bên tai cô: "Cô cô, mắt cô không phải cận thị?"
Cô kinh ngạc nhìn cậu, làm sao cậu lại biết?
Cậu ta bật cười ha ha, mắt cận thị mà cư nhiên nhìn tốt hơn mắt người
thường? Còn phát hiện ra kính rớt ở góc giường trước cả cậu ta? Nhưng,
tại sao cô lại muốn ngụy trang thành bộ dáng này? Cô ấy có biết khi đeo
mắt kính gọng đen kia lên sẽ xấu xí hơn nhiều không? Dáng vẻ cô lúc
không đeo kính đẹp thế nào, cô có biết không?
"Rửa tay! Ăn cơm đi!", cậu ta cũng không nói gì, điểm tới liền dừng, cười cưới đi tới phòng vệ sinh.
Diệp Thanh Hòa ngồi ở đó ngơ ngẩn cả người, tại sao hôm nay cô lại dễ vì
những thứ này mà có nổi nóng hay buồn bực chứ. Cô và anh hai chẳng phải
cũng cùng ngủ một giường sao, Giao Chân Ngôn cũng chỉ đi giày giúp, cô ở nơi này đỏ mặt cái gì?
Rốt cuộc, Giao Chân Ngôn cũng chỉ là nam sinh xa lạ mà thôi. . . . . .
Nếu như, anh hai đi giày cho cô, nhất định cô sẽ không có phản ứng như thế. . . . . .
Cô lắc đầu, không thèm nghĩ nữa, hiện tại cảm giác đầu hơi nặng nề, mới
chính là vấn đề phiền toái, ngàn vạn đừng chưa tới Vân Nam mà bản thân
đã ngã bệnh trước!
Nhưng, vị tiên sinh cảm cúm này tuy không
được hoan nghênh nhưng một khi đã muốn tới thăm người nào thì chủ nhà
không thể nào cự tuyệt được. . . . . .
Khi cô cầm trên tay hộp
cơm Giao Chân Ngôn mua cho, một chút khẩu vị cũng không có, không thể
không đầu hàng, cô thật sự đã bị bệnh, hơn nữa không lâu sau, lỗ mũi
cũng đã bị nghẹt chặt rồi.
Cô lắc đầu một cái, bỏ hộp cơm xuống.
"Không muốn ăn?", Giao Chân Ngôn cho là cô không quen, vừa đúng lúc đoàn xe
vào ga, ngoài cửa sổ có người bán gà quay, cậu ta liền gọi lại, mua thêm hai cái đùi gà.
Cô vẫn lắc đầu, nói: "Không cần đâu, cậu ăn, tôi không có khẩu vị."
"Không có khẩu vị cũng phải ăn! Cần phải dưỡng sức, mấy ngày tới, còn khổ cực
lắm!". Cậu thả đùi gà lại trong hộp, khuyên cô ăn thêm.
Đúng vậy! Cậu ta nói không sai! Cô nên biết được điểm này chứ!
Có điều, hộp cơm kia hơi nhiều mỡ nên có chút ngấy, cô thật sự ăn không
trôi, dùng chiếc đũa đâm tới, cố gắng ăn, vừa ăn hai miếng ớt, mới có
cảm giác muốn ăn một chút, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.
Cậu ta khẽ than một tiếng, lấy toàn bộ thịt mỡ trong hộp cho vào trong bát mình,
rồi chọn cho cô mấy thứ cô thích ăn: "Đúng là con gái, đều không thích
ăn thịt mỡ, cô nhìn mình xem, gầy như vậy rồi, từ giường trên rớt xuống
cũng chẳng có tí sức nặng nào! Ăn nhiều một chút mới có thể béo lên
được!".
Lời như thế, trước kia cha cô cũng thường hay nói. . . .
Luôn nói cô ăn quá ít, không phát triển được, vẫn luôn hi vọng cô tăng thêm vài ba cân thịt nữa . . .
Cổ họng chợt nghẹn lại, cúi đầu ăn cơm thật nhanh.
"Đùi gà cũng phải ăn!", nhặt lấy một miếng thịt mỡ cuối cùng trong hộp,
trong đầu chợt nghĩ đến, lần sau gặp Tiêu Y Đình có phải cũng có thể
khoe khoang chiển công hay không đây? Cậu ta và cô, cũng chân chính ăn
cùng một chén cơm. . . . . .
Nghĩ tới đây, nụ cười liền nở rộ trên môi.
Diệp Thanh Hòa cũng không nói gì, yên lặng giải quyết đùi gà sạch sẽ.
Hôm nay Giao Chân Ngôn dường như không giống với bình thường.
Bình thường cậu ấy, vẫn luôn là học sinh ngoan biết nghe lời, cô nói gì, cậu đều tin, và làm theo;
Hôm nay, thế nhưng lại mơ hồ có chút bá đạo, mạnh mẽ đi giày cho cô, còn khuyên cô ăn cơm, ép cô ăn đùi gà. . . . . .
Nói thật, bá đạo như vậy cũng không làm cho người ta chán ghét, ngược lại
còn khiến cô cảm thấy ấm áp khó diễn tả, cảm giác này đã lâu chưa nhận
được, vì ở nhà họ họ Tiêu cảm giác ấy không tới. . . . . .
Có lẽ là do bị cảm, lại đang đi chung đường, nên cả người liền yếu đuối một chút.
Từ khi đến Bắc Kinh đến nay, cô luôn dựng lên cho mình vẻ ngoài thành thục không phù hợp với độ tuổi của mình chững chạc cùng kiên cường mà sống,
cô luôn dùng lý trí chỉ đạo bản thân mỗi một ngày, mỗi một bước đi phải
làm như thế nào, cũng chỉ đạo người khác mỗi một ngày, mỗi một bước
phải đi thế nào, đột nhiên lại có thêm một người tới ra lệnh cho cô phải làm thế này thế kia, bản thân liền có chút lười biếng rồi, cứ như vậy
duỗi thẳng lưng, khiến thân thể căng thẳng buông lỏng một chút, dường
như cũng rất thoải mái. . . . . .
Đêm xuống, người trong toa xe
đã an vị, cô lại tạm thời không muốn trèo lên giường trên, vì thế Giao
Chân Ngôn liền đưa cho cô một cái MP3, để cho cô thư giãn, còn móc từ
trong túi ra mấy thứ đồ ăn vặt vội đưa tới cho cô ăn.
Trước đây
cô cũng không ăn cái này nhiều lắm, kể từ sau khi bước chân vào nhà họ
Tiêu, thói quen ăn đồ ăn vặt này hoàn toàn đã sửa lại, nhìn cậu lấy ra
mấy thứ chua chua ngọt ngọt mà con gái thường thích ăn, cô một chút khẩu vị cũng không có, lại cộng thêm buổi tối nhiệt độ xuống thấp, toàn thân nổi lên một tầng da gà, hơn nữa bắt đầu nhảy mũi.
"Cô bị cảm?", sau khi nhìn thấy cô như thế, cậu liền rất lo lắng.
"Không có. . . . . . chỉ một chút thôi . . . . .". Cô không hy vọng mang đến phiền toái cho bất luận kẻ nào.
"Còn nói không có! Tại sao lạnh mà không nói?". Cậu gỡ túi đeo lưng của cô
xuống, cũng may, nha đầu này không đến nỗi dại dột, còn niết mang theo
áo dài tay! Không phải cậu đối với nữ sinh có thành kiến, theo ý cậu, cô cô cũng được coi như là nữ sinh thông minh hạng nhất rồi, nhưng về
phương diện sống, luôn có chỗ không thể bằng nam sinh, xem ra, nữ sinh
trời sinh luôn muốn nam sinh tới chăm sóc, lời này quả không tệ.
Vì thế liền lấy ra một cái áo dài tay để cho cô mặc vào, sợ cô lạnh ngay cả áo khoác ngoài cũng cởi ra đưa cho nàng.
Cô hơi choáng đầu, nên không để ý nhiều lắm, bây giờ cũng không phải là
thời điểm ngại ngùng, chỉ cần không để bệnh tình nặng thêm làm trễ nãi
đại sự là tốt rồi!
Tiếp đó, Giao Chân Ngôn liền bắt đầu bận bịu
rồi, đi chung quanh tìm nước nóng cho cô, còn tìm cả nhân viên xe lửa để xin thuốc cảm, huyên náo đến nỗi cả toa xe đều biết bạn gái nhỏ của
chàng trai nào đó bị cảm. . . . . .